Nguyên Phối Nghịch Tập

Chương 4: Chương 1-4



"Lão Mộ, hiện tại Tiểu Vũ cũng đã trở lại, chúng ta có phải hay không nên thương lượng chuyện đính hôn của hai đứa nhỏ?" Ba Lạc nhìn hai người thân mật ghé vào cùng nhau, cười nói.

Lạc Thần nghe được tim liền đập gia tốc, nhìn thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh, anh đối với đề nghị này cư nhiên không có chút nào phản cảm, có lẽ, cùng Tiểu Vũ một chỗ cũng rất không sai.

Tiêm Vũ liếc Lạc Thần một mắt, sau đó bất mãn nói: "Con mới không cần, con vừa mới trở về mọi người liền muốn con phải đính hôn, người ta một chút chuẩn bị tâm lý đều không có." Hiện tại Lạc Thần chỉ là đối cô có một chút bất đồng, bây giờ đính hôn chẳng phải là quá tiện nghi cho anh, Mộ Tiêm Vũ thích anh lâu như thế, anh còn chưa có làm ra được cái gì, đều là bị động nhận lấy. Từ nay về sau, cô muốn anh phải chủ động theo đuổi cô.

Ba Mộ vô tội nói: "Thật sự là vật nhỏ không có lương tâm, là ai từ nhỏ đều vẫn luôn nói phải gả cho Thần ca ca, hiện tại chúng ta muốn thành toàn cho con, con cư nhiên còn không cao hứng."

Ngay cả mẹ Mộ cùng vợ chồng Lạc gia cũng buồn cười nhìn Tiêm Vũ, cho rằng cô là vì ngượng ngùng mới có thể nói như thế.

"Con là nghiêm túc, con vừa mới trở về, hiện tại chỉ muốn vào công ty của ba ba vì ba ba giải ưu, về chuyện đính hôn, chúng ta về sau lại nói có được hay không?" Nói xong cô ôm chặt cánh tay Lạc Thần, cười tủm tỉm nói: "Dù sao Lạc Thần ca ca cũng chạy không được."

"Xem ra xuất ngoại một chuyến, bảo bối của chúng ta cũng đã có tâm vào sự nghiệp rồi a." Mẹ Mộ thỏa mãn nói.

"Tốt tốt tốt, thật sự là bảo bối tốt của ba, biết vì ba ba phân ưu, ngày mai ba ba liền mang con đi công ty." Ba Mộ cao hứng nói.

Ba mẹ Lạc liếc nhau, bất đắc dĩ nói: "Khó được Tiểu Vũ nguyện ý vào công ty, chúng ta tuyệt đối duy trì, chỉ là đáng thương Lạc Thần nhà chúng ta còn phải chờ đợi a."

Tiêm Vũ ngạo kiều nói: "Hừ, nếu anh ấy không muốn đợi cũng có thể cưới người khác!"

"Nó dám!" Ba Lạc trừng mắt, "Nếu nó thật tìm người khác, ta liền đánh gãy chân nó!" Ông nhìn Tiêm Vũ lớn lên, đối cô tựa như đối với con gái mình, tuy rằng nha đầu này tính tình có điểm nuông chiều, thế nhưng là tiểu thư ai không có điểm tiểu tính tình, huống chi hiện tại Tiêm Vũ trở nên hiểu chuyện lại tri kỷ như thế, ở trong lòng ông, Tiêm Vũ là nhân tuyển con dâu duy nhất của ông.

"Đúng vậy, Tiểu Vũ yên tâm, có chúng ta nhìn, Tiểu Thần tuyệt đối không dám làm chuyện có lỗi với con." Mẹ Lạc lời thề son sắt bảo đảm, ngữ khí của bà vô cùng thành kính, hôn sự này là hai nhà đã sớm định xuống, bọn họ tuyệt đối sẽ không đổi ý, hơn nữa, nghĩ đến vừa rồi một bàn mỹ vị, ánh mắt bà lòe lòe phát quang, nhất định phải khiến con trai sớm một chút đem Tiêm Vũ cưới vào cửa. Trừ cha con Lạc gia không ai biết thoạt nhìn mẹ Lạc cao quý thanh lịch kỳ thật là một ăn hàng. Tiêm Vũ không biết là, trong nguyên tác mẹ Lạc sẽ chấp nhận nữ chủ, trong đó một tay trù nghệ tốt của nữ chủ cũng chiếm rất lớn một bộ phận nguyên nhân.

"Lâu như thế không gặp, hai đứa nhất định có thật nhiều lời muốn nói, hiện tại thời gian còn sớm, bảo bối, con cùng Lạc Thần ra ngoài đi dạo một chút đi." Ba Mộ thấy Lạc Thần liên tiếp nhìn về phía con gái nhà mình, biết anh có lời muốn nói với Tiêm Vũ vì thế săn sóc nói.

Tiêm Vũ nhìn Lạc Thần một mắt, "Tốt a." Nghĩ đến Lạc Thần khẳng định có rất nhiều nghi vấn cần bản thân giải đáp, cô nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Thần: "Thần ca ca, chúng ta đi thôi."

Lạc Thần hướng các vị trưởng bối gật gật đầu, sau đó mang theo Tiêm Vũ ra ngoài.

"Lão Mộ, tôi cảm thấy lần này trở về, Tiêm Vũ thay đổi rất nhiều." Nhìn hai đứa nhỏ biến mất ở ngoài cửa, ba Lạc cảm thán.

"Như thế nào, bảo bối thay đổi không tốt sao?" Ba Mộ tự hào nói, bởi vì lúc trước Mộ Tiêm Vũ đối chuyện công ty không có hứng thú, toàn tâm toàn ý đuổi theo phía sau Lạc Thần, ông vì thế không ít lần hao tâm tốn sức, nhưng con gái căn bản là nghe không vào, vì thế đành phải nhận mệnh, tuy rằng con gái đáp ứng du học trở về liền vào công ty, thế nhưng kia cũng không phải là cô cam tâm tình nguyện, cho nên ông đã không muốn lại khó xử con gái mình, nếu bảo bối không muốn, ông chuẩn bị đợi con gái cùng Lạc Thần kết hôn liền sẽ đem hai công ty xác nhập, sau đó giao cho Lạc Thần phụ trách. Nhưng là ngày hôm qua, con gái bỗng nhiên gọi điện thoại trở về, nói đã nghĩ tốt, chuẩn bị vào công ty giúp mình, nếu không phải ông đang tại họp, hiện trường người quá nhiều, ông nhất định sẽ nhảy dựng lên. Công ty là thành quả ông phấn đấu nửa đời người, ông như thế nào cam tâm cùng người khác xác nhập, có ý tưởng này cũng là bất đắc dĩ, hiện tại con gái thông suốt, hơn nữa trở nên hiểu chuyện, ông có thể nào lại không vui, có thể nào không tự hào.

"Đương nhiên tốt, nhưng là tôi xem con bé đối với thối tiểu tử nhà tôi không còn để bụng như phía trước." Ba Lạc ngữ khí rất là tiếc nuối, vẻ mặt lại thật là sung sướng khi người gặp họa.

"Hừ, lúc trước vẫn đều là bảo bối nhà tôi đuổi theo nó chạy, hiện tại cũng nên khiến nó chủ động!" Vừa nghĩ đến lúc trước con gái thật sự lấy Lạc Thần làm quan trọng hàng đầu, ba Mộ giọng liền chua chua.

Mẹ Mộ cùng vợ chồng Lạc gia liếc nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra lão Mộ/lão công đối với chuyện Tiểu Thần bắt cóc Tiểu Vũ thật đúng là oán niệm thâm sâu.

Một bên khác, Tiêm Vũ nghiêm túc đánh giá chung quanh, hai khối biệt thự ước chừng có một ngàn mét, tuyệt đối bảo đảm sự riêng tư của mỗi hộ, hơn nữa ở chính giữa hai khối biệt thự có trải một thảm cỏ lớn, hai bên đường còn trồng cây hoa đào, thậm chí ở khoảng giữa hai nhà còn tạo một hoa viên nhỏ, bên trong có đủ các loại hoa cỏ quý báu, bên cạnh hoa viên có một đình nhỏ, phía sau đình là một hòn giả sơn, một thác nước nhỏ từ trên hòn giả sơn chảy xuống. Cô không khỏi cảm thán, không hổ là biệt thự cao cấp, ở nơi này thật sự là hưởng thụ.

Lạc Thần thấy cô vẫn trầm mặc không nói, chỉ là hiếu kỳ nhìn chung quanh, không khỏi buồn cười hỏi: "Như thế nào, xuất ngoại thời gian dài như vậy cho nên cảm thấy xa lạ?"

"Đúng vậy." Tiêm Vũ cảm thán: "Lúc trước không cảm thấy, rời khỏi một đoạn thời gian mới phát hiện, nguyên lai nơi em ở cư nhiên xinh đẹp như vậy." Nội tâm lại tại oán thầm: Thật sự là vạn ác kẻ có tiền! Nghĩ đến bản thân và Linh còn có Tiểu Vũ liều chết liều sống hoàn thành nhiệm vụ, mới tại trong nội thành tấc đất tấc vàng có một căn nhà, thật sự là xót xa a.

"Theo tôi biết, các cô mỗi lần ra làm nhiệm vụ thù lao đều rất dày, liền tính giá phòng trong nội thành rất quý thì các cô chỉ cần làm hai nhiệm vụ cũng đủ." Hệ thống nghe được Tiêm Vũ oán thầm, bỗng nhiên nói.

"Cậu như thế nào lại toát ra đến đây? Còn có, trong tâm chúng tôi chua xót cậu như thế nào sẽ hiểu." Tiêm Vũ phản bác.

Vì bảo hộ Thiên Vũ, các cô vẫn tránh cho cô ấy tiếp phải nhiệm vụ nguy hiểm, hành động này của các cô như thế nào sẽ giấu diếm được thượng cấp, mà thượng cấp vẫn đối hành vi của các cô làm như không thấy liền là bởi vì cô và Linh có hối lộ, các cô mỗi lần đều đem bảy thành thù lao cống hiến cho thượng cấp, hơn nữa Linh và cô lại là mua sắm cuồng, nhìn đến xinh đẹp quần áo tổng là nhịn không được mua mua, Thiên Vũ lại là người sẽ không quy hoạch sinh hoạt, cho nên các cô thật là trăm cay nghìn đắng mới mua được một bộ phòng ở.

Hệ thống trầm mặc một chút, sau đó nói: "Hiện tại cô đã là người của cục Xuyên qua, mấy thứ này đều sẽ dễ dàng có được, căn bản không cần thiết lại hâm mộ chút vật này."

Tiêm Vũ nhướn mày, cô đây là bị an ủi?

"Tiểu Vũ, vừa rồi ba ba nói muốn chúng ta đính hôn, em vì cái gì muốn cự tuyệt?" Bên cạnh Lạc Thần bỗng nhiên mở miệng.

Tiêm Vũ thu hồi suy nghĩ, nhìn Lạc Thần: "Em không đáp ứng, anh rất thất vọng sao?"

"Đúng vậy." Lạc Thần đưa tay vỗ về ngực mình, cười nói: "Em không phải vẫn luôn nói muốn gả cho anh sao, anh đã sớm đem em trở thành cô vợ nhỏ của mình, hiện tại bỗng nhiên em cự tuyệt đính hôn, Thần ca ca rất thương tâm."

"Phải không?" Tiêm Vũ quét mắt nhìn anh một thoáng: "Em như thế nào không cảm thấy như vậy?"

Lúc này một trận gió thổi qua, đang là mùa hoa anh nở rộ, đóa hoa bay lả tả rớt xuống, vài đóa hoa rơi tại trên đầu Tiêm Vũ, Lạc Thần ôn nhu vì cô lấy xuống.

Nhìn động tác ôn nhu của anh, Tiêm Vũ buông mi, thấp giọng nói: "Thần ca ca, liền là bởi vì loại ôn nhu này của anh em mới có thể luân hãm." Đúng vậy, nguyên chủ bởi vì loại ôn nhu này của anh mà không thể kiềm chế, nhưng anh xoay người liền đem loại ôn nhu này dùng vào trên người nữ chủ.

Lạc Thần động tác cứng ngắt một trận, sau đó lấy xuống đóa hoa cuối cùng: "Ôn nhu đối với em không tốt sao?"

Tiêm Vũ ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh: "Lúc trước em vẫn luôn vì việc anh chỉ ôn nhu với em mà tự hào, nhưng khoảng thời gian này ở nước ngoài em nhìn thấy rất nhiều người, rất nhiều chuyện, bỗng nhiên không rõ anh đối với em ôn nhu là vì cảm giác thích giữa nam và nữ hay chỉ là vì anh đem em xem như em gái, anh hỏi em vì cái gì sẽ cự tuyệt đính hôn, bởi vì em sợ anh chỉ là đem em xem như em gái nên vì ước định của hai nhà mà miễn cưỡng đáp ứng."

Lạc Thần giữ lại cánh tay cô: "Như thế, em bây giờ còn thích anh sao?"

"Như thế, anh đối với em là cảm tình giữa anh trai và em gái sao?" Tiêm Vũ hỏi lại.

Lạc Thần thật sâu nhìn cô: "Nếu anh nói phải thì sao?"

"Nếu như thế, em sẽ nhanh chóng đem anh từ trong lòng xóa bỏ, tìm kiếm mục tiêu kế tiếp." Tiêm Vũ nhẹ nhàng nói.

"Vậy nếu anh nói không phải đâu?" Lạc Thần nhướn mày.

Tiêm Vũ đối anh nghịch ngợm cười, "Nhiều năm như vậy vẫn đều là em đuổi theo phía sau anh, nếu anh thích em, như thế kế tiếp liền là thời điểm để anh biểu hiện."

"Anh thừa nhận lúc trước đối với em càng nhiều là cảm tình giữa anh trai và em gái." Nhìn đến Tiêm Vũ thất lạc, anh trong mắt ngậm cười, đem cô ôm vào trong lòng, ôn nhu nói: "Nhưng mà hiện tại em khiến anh rất mê muội, anh nghĩ anh đã thích em." Bằng không cũng sẽ không nghe được cô cự tuyệt đính hôn mà không thoải mái.

Tiêm Vũ ỷ tại trong lòng anh bất nhã trợn trắng mắt, liền biết anh sẽ nói như thế, bộ dạng này bổn cô nương đã sớm chơi qua, sau đó giả vờ ngượng ngùng đẩy ra anh, ngạo kiều nói: "Như vậy kế tiếp đến phiên anh tới theo đuổi em."

"Tuân mệnh, công chúa của anh." Lạc Thần một lần nữa đem cô ôm vào trong lòng, vui vẻ nói.

Tiêm Vũ lộ ra nụ cười ác ma, "Đừng tưởng rằng em chỉ nói vậy mà thôi, anh cần thật sự theo đuổi em nha, sau đó em mới có thể xem biểu hiện của anh mà suy xét xem có muốn làm bạn gái của anh hay không."

"Bạn gái?" Lạc Thần khó hiểu: "Không phải là vị hôn thê sao?"

Tiêm Vũ vỗ vai anh: "Đường muốn phải đi từng bước, chúng ta muốn phải xác nhận quan hệ người yêu trước mới có thể suy xét đến vấn đề đính hôn, anh nghĩ quá xa, Thần ca ca." Sau đó bỏ lại anh hướng về phía trước đi.

Lạc Thần: "......"

Nhìn bóng dáng xinh đẹp phía trước, Lạc Thần chỉ có thể cười khổ, anh này là bị khinh bỉ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.