Nguyên Phối Nghịch Tập

Chương 40: Chương 5-12



Phòng bán vé [Nhất kiến chung tình] trong một tuần đã qua hàng tỷ, Tiêm Vũ triệt để hồng (nổi tiếng), hóa trang thời dân quốc của cô càng khiến mọi người kinh diễm, trong lúc nhất thời, phong cách dân quốc thịnh hành, thậm chí rất nhiều trạch nam còn gọi cô là nữ thần.

Làm một người mới thăng chức thành bạn trai, Hạng Hạo hận không thể mỗi ngày đều dính bên người Tiêm Vũ, cho dù quan hệ của bọn họ vẫn phải giữ bí mật, thế nên dù mỗi ngày chỉ có thể nhìn thấy cô cũng đã rất tốt rồi. Bởi vậy khi anh biết được Tiêm Vũ tiếp bộ phim [Thần Sách], thì lập tức đẩy những công việc khác, để Nick liên hệ đạo diễn của [Thần Sách]. Đạo diễn vốn định dùng một diễn viên tuyến đầu làm nam chính, nhưng nhận được điện thoại người đại diện của Hạng Hạo thì lập tức thay đổi chủ ý, có Hạng Hạo gia nhập, [Thần Sách] nhất định sẽ càng phát hỏa. Tiêm Vũ biết chuyện này thì sửng sốt một chút, trong nguyên văn nam chính của [Thần Sách] cũng không phải là Hạng Hạo, cô hỏi Hạng Hạo: "Em nhớ Nick nói lịch trình của anh đã kín hết rồi mà, sao anh lại có thời gian quay [Thần Sách]?"

"Anh để anh ấy điều chỉnh một chút." Hạng Hạo buông kịch bản xuống, ôm eo cô: "Anh muốn quay phim với em. Quan hệ yêu nhau của chúng ta không thể công khai, vậy thì ân ái trong vai diễn được không? Chẳng lẽ em không muốn diễn cảnh yêu nhau trong phim với anh hả?"

Khó có thể thấy được dáng vẻ ngạo kiều của Hạng Hạo, Tiêm Vũ hôn anh một ngụm, "Sao lại không? Nếu không phải thời cơ chưa đến, em hận không thể nói cho toàn thế giới biết anh là bạn trai của em mà."

Hạng Hạo hôn lại một chút, sau đó nói: "Bây giờ anh bắt đầu hối hận vì sao mình lại nổi tiếng như vậy."

Nếu anh không phải là đại thần thì quan hệ của bọn họ đã sớm công khai.

"Yên tâm, em sẽ không để anh phải đợi lâu." Tiêm Vũ nâng mặt anh: "Lại nói, qua lại bí mật như vậy, người nên lo lắng là em mới đúng, mị lực của anh lớn như thế, nói không chừng ngày nào đó gặp được một người tốt hơn em liền thay lòng đổi dạ...... A!"

Cô còn chưa nói xong liền bị Hạng Hạo đụng ngã, ánh mắt anh đen láy tràn đầy nghiêm túc: "Không có người khác."

Bị nhìn nghiêm túc như thế, tim Tiêm Vũ đập nhanh, hai tay cô ôm cổ anh, đón nhận ánh mắt anh, "Em cũng vậy."

Đầu hai người càng ngày càng gần, cuối cùng dán lại nhau, vốn dĩ là một bức họa ấm áp, nhưng tiền đề là bên cạnh không có bóng đèn.

Nick và Ngọc tỷ xanh cả mặt liếc nhau, lại tới nữa! Bởi vì hai người yêu ngầm cho nên nơi có thể hẹn hò của họ cũng không nhiều, hơn nữa thân là nghệ sĩ, bọn họ đều có công việc của mình, thời gian bất đồng, cuối cùng, nhà bọn họ thành địa điểm hẹn hò tốt nhất, như vậy vừa tiết kiệm thời gian lại còn an toàn. Nhưng cái này lại khổ cho hai người đại diện, chẳng những phải nghĩ cách biểu thị hành tung hai người, bảo đảm không bị phóng viên phát hiện, còn phải thường xuyên xem hai người tú ân tú ái.

~

"Hạng đại thần!"

Hạng Hạo vừa thu xong một tiết mục, chuẩn bị chạy về nhà cùng Tiêm Vũ ăn một bữa tối ánh nến, thì bị một cô gái che trước mặt.

Đối phương mặc một bộ váy dài màu trắng, tóc dài mềm mại xõa trước ngực, lại xứng với khuôn mặt xinh đẹp, rất là mê người, nếu là người khác có lẽ sẽ có chút hứng thú, nhưng người này lại là Hạng Hạo, nữ nghệ sĩ diễn với anh có ai không phải là mỹ nhân đâu, huống hồ hiện tại trong lòng anh đã có người mình thích, cho nên đối với cô gái đang ngăn cản anh về nhà này, anh không có một chút hảo cảm.

Nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của Hạng Hạo, Nick nhanh chóng đi lên đáp lời: "Xin hỏi cô là?"

Đối phương ủy khuất nhìn Hạng Hạo một cái, sau đó mới trả lời: "Em là nghệ sĩ của Gia Hoa, em là Vương Khả Nhân." Nói xong cô lại nhìn về phía Hạng Hạo: "Chúng ta đã từng gặp mặt."

"Vương Khả Nhân?"

Cái tên này gợi lên ký ức của Hạng Hạo, sắc mặt anh càng thêm kém, anh còn không quên cô và Tiêm Vũ có thù oán, hơn nữa bởi vì cô, lúc anh và Tiêm Vũ mới gặp còn không được thoải mái.

"Đại thần còn nhớ em sao?" mắt Vương Khả Nhân sáng lên.

"Cô tìm tôi có chuyện gì sao?" Nhìn Vương Khả Nhân đứng che trước mặt mình, Hạng Hạo kiên nhẫn hỏi.

"Đại thần, em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh."

"Nhưng tôi không có thời gian, có chuyện gì cô nói với người đại diện của tôi đi." Hạng Hạo vòng qua cô muốn đi, lại bị cô bắt được cánh tay.

"Cô làm gì vậy?"

Hạng Hạo dùng lực hất cô ra, đồng thời quan sát bốn phía, phát hiện nơi này tương đối kín, không có người khác mới nhẹ nhàng thở ra, anh không muốn bị truyền chuyện xấu với cô gái này.

Bị quăng ra, mặt Vương Khả Nhân biến sắc, cô cố gắng bình ổn cảm xúc một chút mới nói: "Hạng đại thần, em tới tìm anh là vì xác nhận một chuyện, có phải lúc trước anh từng rơi xuống nước đúng không?"

Vẻ mặt Hạng Hạo biến đổi, anh nhìn chằm chằm Vương Khả Nhân chốc lát, sau đó nói: "Lên xe rồi nói."

Nick vừa lái xe vừa cẩn thận đánh giá hai người phía sau, từ lúc lên xe Hạng Hạo vẫn không có mở miệng, anh nhìn thoáng qua Vương Khả Nhân, Hạng Hạo từng nói với anh, lúc trước cậu ta từng rơi xuống nước, bị một cô bé cứu, chẳng lẽ Vương Khả Nhân này chính là cô bé năm đó?

Lúc này Vương Khả Nhân cũng thật khẩn trương, vốn dĩ cô còn đang do dự có nên tìm đến Hạng Hạo trước khi Mộ Tiêm Vũ nói ra để thừa nhận mình chính là cô bé đã cứu anh. Nhưng sau khi nữ chính của [Thần Sách] bị Tiêm Vũ cướp đi cô mới quyết tâm được, kịch bản của [Thần Sách] cô xem qua liền không bỏ xuống được, cô có cảm giác, chỉ cần cô có thể lấy được vai nữ chính này, cô sẽ nhảy lên trở thành một ngôi sao. Vì vị trí nữ chính, cô chịu đựng ghê tởm lấy lòng lão sắc quỷ Tưởng tổng kia, rốt cuộc có được hứa hẹn của ông ta. Khi cô cho rằng mình nắm chắc vai này thì Mộ Tiêm Vũ lại xuất hiện, sau đó vị trí nữ chính bị đoạt đi. Đạo diễn ngại với quan hệ của Tưởng tổng, nên để cô biểu diễn nữ số hai. Cô không cam lòng, nữ chính rõ ràng là của cô! Sau đó lại truyền đến tin tức, Hạng Hạo sắp xuất hiện diễn nam chính [Thần Sách]. Cô nắm chặt tay, Hạng Hạo vừa mới quay xong [Cung biến] từ thành phố T về, hẳn là Mộ Tiêm Vũ còn chưa gặp được anh? Nếu cô có được sự giúp đỡ Hạng Hạo, vậy có phải sẽ đánh bại được Mộ Tiêm Vũ? Càng nghĩ càng kích động, cô quyết định cược một phen.

"Lời cô vừa nói có ý gì?" Thanh âm của Hạng Hạo khiến Vương Khả Nhân trở lại hiện thực.

"Trước đây em đã cứu một tiểu ca ca bị rơi xuống nước, em cảm thấy anh rất giống người đó."

"Nói như vậy, cô bé đã cứu tôi chính là cô?" Mắt Hạng Hạo sáng lên, sau đó lại hoài nghi nói: "Cô có chứng cớ gì không?"

Vương Khả Nhân nhẹ nhàng thở ra, xem ra Mạc Tiêm Vũ còn chưa có tìm anh xác nhận lại, cô thắng cược! Cô nhớ lại tình cảnh lúc ấy một chút: "Lúc em đến bờ sông thì thấy anh đang giãy dụa trong nước, nên mới tìm một nhánh cây kéo anh lên, vì cảm ơn anh còn tặng cho em một sợi dây chuyển, sau đó anh liền bị người nhà đưa đi."

Ánh mắt Hạng Hạo chợt lóe, sau đó vui vẻ nói: "Thì ra là cô, vậy sợi dây chuyền tôi đưa cô đâu? Nếu cô đeo nó tôi đã sớm nhận ra cô."

Vương Khả Nhân suy sụp nói: "Sợi dây chuyền bị người ta đoạt đi."

"Là ai?" Hạng Hạo bất mãn nói: "Có người khi dễ cô?"

"Đại thần anh đừng hỏi nữa." Vương Khả Nhân kích động nói: "Có thể gặp lại anh em cũng rất vui vẻ, chuyện sợi dây chuyền chúng ta đừng nhắc lại nữa."

"Cô không nói vậy tôi tự mình điều tra." Hạng Hạo giống như bất mãn nói: "Ngay cả ân nhân cứu mạng của tôi cũng dám khi dễ, tôi sẽ không bỏ qua cho người đó!"

Vương Khả Nhân mừng thầm, Mộ Tiêm Vũ, nếu như bị Hạng Hạo chán ghét, tôi xem cô như thế nào còn có thể đặt chân trong giới giải trí nữa! Nghĩ như thế, cô kích động nói: "Bản tính Tiêm Vũ không xấu, cô ấy chỉ là quá thích sợi dây chuyền kia mà thôi, anh đừng làm khó cô ấy." Nói xong cô giả bộ hối hận che lại miệng.

"Tiêm Vũ?" Nick cũng phát hiện chuyện này không thích hợp, anh hoài nghi nói: "Sẽ không phải là Mộ Tiêm Vũ của Hoa Vũ chúng tôi chứ?"

"Ừm, chúng tôi đến cùng một cô nhi viện." Vương Khả Nhân ráng nặn ra một nụ cười: "Sau này bởi vì chúng tôi có mâu thuẫn, Viện trưởng mụ mụ liền đưa tôi đi." Vẻ mặt khổ sở kia, rõ ràng viết tôi bị khi dễ.

Nghĩ đến dáng vẻ kiêu ngạo của Tiêm Vũ, Nick thật sâu nhìn Vương Khả Nhân một cái, không nói nữa.

"Nếu cô trải qua không tốt, sao không đến tìm tôi?" Hạng Hạo ôn nhu nói: "Không phải tôi có đưa địa chỉ nhà tôi cho cô rồi sao?"

Có chuyện này sao? Vương Khả Nhân hoảng hốt, cẩn thận nhớ lại tình hình năm đó, cô chỉ biết bọn họ chưa kịp cho nhau biết tên, còn Hạng Hạo trừ sợi dây chuyền ra còn đưa thêm gì khác cho Tiêm Vũ hay không thì cô không dám khẳng định.

"Khả Nhân? Cô sao vậy?" Thấy sắc mặt cô khẽ thay đổi, trong mắt Hạng Hạo một mảnh băng lãnh, giọng điệu lại mười phần ôn nhu.

"Em, sau khi anh rời khỏi thì Tiêm Vũ tìm tới, sau đó cô ấy liền đoạt sợi dây chuyền với em, địa chỉ đại khái đã bị rớt mất lúc đó rồi." Mắt Vương Khả Nhân sáng lên, thuận miệng nói.

"Nick, dừng xe." Hạng Hạo bỗng nhiên nói.

Nick lập tức đem xe dừng ở ven đường.

"Cô có thể đi xuống rồi." Hạng Hạo lạnh lùng nói.

"Hạng đại thần......" Vương Khả Nhân khó hiểu, rõ ràng vừa rồi còn rất ôn nhu vì sao Hạng Hạo lại thay đổi bất thường như vậy?

"Còn không hiểu sao?" Hạng Hạo cười lạnh: "Cô diễn quá giả! Thuận tiện nói cho cô biết, tôi đã sớm biết cô bé cứu tôi là Tiêm Vũ."

Sắc mặt Vương Khả Nhân trở nên khó coi: "Nói như vậy, vừa rồi anh vẫn đang đùa giỡn tôi?"

"Coi như còn có chút đầu óc." Hạng Hạo mở ra kỹ năng độc miệng: "Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, là tự cô đưa đến cửa, bây giờ diễn xong, nể tình cô thành công khiến tôi được giải trí, tôi sẽ không truy cứu chuyện cô lừa gạt tôi, cô có thể đi rồi."

Vương Khả Nhân tức hồng mắt: "Hạng Hạo, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!" Sau đó mở cửa xe chạy đi.

"Nơi này là ngoại thành, rất khó gọi xe, đến nội thành đại khái cần nửa giờ." Nick giả vờ giả vịt nói: "Chúng ta đối đãi một mỹ nữ như thế, có phải đã quá nhẫn tâm rồi không?"

"Nếu anh đau lòng có thể đi theo cô ta trở về." Hạng Hạo lạnh lạnh nói.

"Thôi đi." Nick khởi động xe một lần nữa: "Sao cậu biết cô ta nói dối? Những gì cô ta miêu tả rất giống với những gì cậu đã kể cho anh."

Nói thực ra cô gái này lúc đầu diễn rất tốt, nếu không phải sau đó cô ta làm liên lụy đến Tiêm Vũ, căn bản anh cũng sẽ không hoài nghi, mà Hạng Hạo thì giống như từ đầu đã biết cô ta đang lừa gạt, thậm chí còn đào hố để cô ta nhảy vào, hung hăng nhục nhã cô ta một trận.

"Bởi vì tôi đã sớm tìm thấy người kia." Hai tay Hạng Hạo nắm lại đặt trên đùi.

Nick nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi một chút, bừng tỉnh: "Cậu nói là Tiêm Vũ?" Thấy Hạng Hạo gật đầu, anh không khỏi cảm thán: "Hai người thật đúng là có duyên. Nhưng vừa rồi cậu không có chút nào hoài nghi sao?"

"Tôi tin tưởng cô ấy." Càng tin tưởng trái tim mình, từ lần đầu tiên gặp mặt anh đã có cảm giác Tiêm Vũ rất quen mặt, nhưng với Vương Khả Nhân, anh chỉ có chán ghét.

"Cô ta đoạt đồ của em, còn thiết chút nữa là hại chết em. Bị Viện trưởng mụ mụ phát hiện còn không chịu nhận sai, Viện trưởng mụ mụ là người mềm lòng, quản giáo không được, nên đưa cô ta đến một cô nhi viện khác."

Nhớ lại những lời Tiêm Vũ từng nói, Hạng Hạo nheo mắt, lúc ấy bởi vì tùy hứng nên trốn bảo tiêu chạy lung tung, đối với nơi mình bị rơi xuống nước cũng không quen thuộc, sau khi bị tìm thấy thì lại lập tức bị đưa ra nước ngoài, cho nên dù anh rất muốn tìm lại cô bé kia cũng không thể làm gì được. Bây giờ anh gặp lại cô bé kia, lại đối với những gì cô từng trải qua lại không biết gì cả, xem ra anh cần phải điều tra một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.