"Mộ tổng, đây là hợp đồng vừa hoàn thành, mời ngài xem qua." Lena một thân chức nghiệp lão luyện cung kính nói, sau đó đem một phần văn kiện đặt lên bàn công tác.
Tiêm Vũ cầm lấy văn kiện nhìn qua, cười nói: "Làm rất tốt, xem ra mọi người đều rất cố gắng." Sợ con gái bảo bối nhà mình bị khi dễ, ba Mộ an bài chức vụ giám đốc cho cô, đồng thời ở trước mặt mọi người tuyên bố cô chính là viên minh châu của ông, trong tương lai, xí nghiệp Mộ thị sẽ do cô kế thừa. Cho nên Tiêm Vũ tiến vào công ty liền nhận đến một loạt nịnh bợ lấy lòng ở khắp trên dưới công ty. Nhìn thấy trận cảnh này, Tiêm Vũ lắc đầu, trách không được nguyên thân Mộ Tiêm Vũ có tính tình nuông chiều như thế, tuyệt đối là bị ba mẹ cô ấy sủng mà ra. May mắn là cô vì làm nhiệm vụ mà có một đoạn thời gian học qua ngành quản lý, bằng không chiếu theo tình cảnh vừa tiến công ty liền đem toàn bộ công việc đều giao cho cô như thế này của ba Mộ, chỉ sợ Mộ thị sẽ bị cô chơi đến hỏng mất.
"Này là chuyện nên làm." Bí thư cung kính nói.
Tiêm Vũ nhìn đồng hồ, đã đến giờ tan tầm, liền khép lại văn kiện: "Hôm nay liền cứ như thế, cô có thể tan ca rồi."
Lena rời đi, Tiêm Vũ lười biếng duỗi eo: "Mệt chết bổn cô nương." Chẳng những cần phải quen thuộc việc quản lý công ty, còn cần phải bày ra tư thái cao lãnh để chấn nhiếp người khác, "Mộ lão đầu thật là quá phận, cư nhiên mang theo vợ mình đi du lịch thế giới, chẳng lẽ ông ấy sẽ không sợ lúc mình trở về công ty đều đã bị đóng cửa sao."
"Ông ấy làm như thế là vì rèn luyện cô, hơn nữa có Lạc gia ở bên cạnh nhìn, ông ấy đương nhiên yên tâm." Hệ thống mở miệng.
"Thật sự là một lão hồ ly!" Chỉ sợ ông ấy cũng đã chờ đợi ngày này thật lâu.
Đem điện thoại di động cất vào túi xách, Tiêm Vũ cất bước ra ngoài, lúc này Lạc Thần hẳn là cũng nên đến rồi? Từ lần nói chuyện hôm đó, Lạc Thần cũng thực hiện lời hứa bắt đầu theo đuổi cô, mỗi ngày đều sẽ tới đón cô đi làm, đồng thời mỗi ngày cũng sẽ tặng một bó hoa hồng đỏ, thỉnh thoảng còn tặng cô một vài món quà nhỏ hoặc là một bữa tối mỹ vị với ánh nến. Mà Tiêm Vũ cũng vui vẻ hưởng thụ loại cảm giác bị theo đuổi này.
"Mộ tổng?" Một thanh âm từ tính vang lên.
Tiêm Vũ xoay người nhìn về phía người đang đi tới, là Lưu tổng của tập đoàn Thịnh Thế, hai nhà công ty đang chuẩn bị ký kết một dự án, người phụ trách của bên đó chính là vị Lưu tổng này, cô cười nói: "Lưu tổng, trùng hợp như vậy?"
"Tôi là đặc biệt đến tìm em." Lưu tổng nhìn cô: "Tôi dự định vì dự án của hai nhà chúng ta tổ chức một cuộc hội nghị, hiện tại có chút vấn đề muốn cùng em tham thảo, không biết em có thời gian hay không?"
Đối phương đều đã đến chờ ở cửa nhà, cô như thế nào có thể nói không có phương tiện, "Đương nhiên không thành vấn đề, chúng ta đi lên lầu nói?"
Lưu Kiến Vũ nhìn đồng hồ đeo tay: "Hiện tại cũng sắp đến giờ cơm chiều, không bằng chúng ta tìm một chỗ vừa ăn vừa nói chuyện?"
"Tốt."
Lưu Kiến Vũ cười cười, mở cửa xe cho Tiêm Vũ: "Nghe nói Mộ tổng thích món cay Tứ Xuyên, tôi biết một nhà làm món cay Tứ Xuyên rất không sai, không bằng chúng ta đi nếm thử một chút?"
"Tốt a." Tiêm Vũ ngồi vào trong xe, lúc này mới nhớ tới mình quên mất cái gì, cầm ra điện thoại bấm gọi số của Lạc Thần, bên kia rất nhanh liền bắt máy: "Tiểu Vũ, em làm xong công việc rồi hả?"
Nghe ngữ khí của đối phương tựa hồ còn chưa có rời khỏi công ty tới đón cô, tuy rằng có điểm kỳ quái đối phương luôn luôn đúng giờ vì cái gì hôm nay sẽ đến muộn như vậy, thế nhưng cô còn là không khỏi nhẹ nhàng thở ra: "Ân, nhưng mà đêm nay em có hẹn với một người, anh không cần tới đón em."
"Phải không." Lạc Thần nói nhỏ, sau đó ôn nhu nói: "Như vậy khi nào xong thì gọi điện thoại cho anh, anh đi tiếp em."
Tiêm Vũ vừa định nói tốt, bỗng nhiên khóe mắt quét đến một biển số xe quen thuộc, khóe môi không khỏi khẽ nhếch, nhanh chóng cải biến chủ ý: "Không cần, đến lúc đó sẽ có người đưa em trở về." Thật là một đứa trẻ không thành thực, rõ ràng đã đến lại còn nói dối, khiến cô nhịn không được nghĩ muốn kích thích một chút.
"Như vậy, vậy em chú ý an toàn." Đối phương tạm dừng một chút, mới ôn nhu nói.
"Em biết rồi." Tiêm Vũ cười nói, sau đó cúp điện thoại.
Nhìn chiếc xe chở Tiêm Vũ chạy qua bên cạnh mình, lúc này thanh âm của Lạc Thần nơi nào còn có một chút ôn nhu, "Người đàn ông kia là ai?"
Tài xế kiêm trợ lý đồng chí vội vàng đáp: "Anh ta là Lưu Kiến Vũ, là tổng giám đốc của Thịnh Thế, nghe nói bọn họ đang chuẩn bị cùng Mộ thị hợp tác, đêm nay bọn họ muốn nói chuyện hẳn cũng là về chuyện hợp tác."
"Chỉ như vậy liền tốt." Lạc Thần trừng mắt nhìn đối phương.
Trợ lý cười hắc hắc: "Như vậy, Lạc tổng, chúng ta có cần đuổi theo xem một chút?"
"Trở về!" Lạc Thần lạnh giọng nói, anh như thế nào có thể làm loại chuyện này, lại nói Tiểu Vũ chỉ là cùng người khác đi nói công sự mà thôi, anh tin tưởng Tiểu Vũ.
Trợ lý thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy lão bản nhà mình nhíu chặt mày, không khỏi bĩu môi, thật là, chỉ biết mạnh miệng.
Lưu Kiến Vũ là một người đàn ông rất có mị lực, hơn nữa diện mạo soái khí, lại là người nối nghiệp của tập đoàn Thịnh Thế, có thể nói là cao phú soái hàng thật giá thật. Về vấn đề hợp tác, bọn họ rất nhanh liền giải quyết xong, kế tiếp hai người ở chung rất vui vẻ. Cuối cùng, Lưu Kiến Vũ thân sĩ đưaTiêm Vũ về nhà.
Lúc chuẩn bị xuống xe, Tiêm Vũ nhìn về phía Lưu Kiến Vũ: "Lưu tổng, anh có phải hay không là thích tôi?"
Là quá rõ rệt luôn đó được không? Anh gọi đồ ăn đều là món mà cô thích, hơn nữa anh đối với cô ôn nhu quá phận, liền tính chỉ là thân sĩ của một người đàn ông thì cũng không có khả năng làm đến loại trình độ này, hơn nữa ánh mắt anh xem cô quả thực nóng bỏng.
Thông qua khoảng thời gian ngắn ngủi ở chung, Tiêm Vũ biết anh là một người rất ngây thơ, cho nên cô không muốn khiến anh hãm vào quá sâu: "Lưu tổng, tôi đã có người mình thích."
"Anh biết, là Lạc thị công tử." Lưu Kiến Vũ sâu sắc nghiêm túc nói: "Nhưng anh lần đầu tiên thích phải một người, nếu cái gì cũng không làm liền buông tha, anh sẽ không cam tâm."
"Anh cần gì như thế, lấy điều kiện của anh, tương lai nhất định sẽ gặp được một cô gái tốt." Tiêm Vũ khó xử nói, thích cô sẽ không có tương lai a, cô là nhất định phải ở cùng Lạc Thần.
"Anh biết em thích Lạc Thần, thế nhưng em không thể bởi vì vậy liền cự tuyệt chuyện anh theo đuổi em." Lưu Kiến Vũ xem Tiêm Vũ khó xử, không khỏi đem cô ôm vào trong lòng: "Liền tính cuối cùng em vẫn không thích anh cũng không quan hệ, anh vẫn muốn thử một chút."
"Mục tiêu công lược đang ở 5m bên ngoài, mời túc chủ chú ý." Hệ thống bỗng nhiên đến một câu.
Tiêm Vũ khóe miệng rút rút, 5m, chẳng phải là cái gì cũng đều thấy? Đưa tay đẩy Lưu Kiến Vũ ra, Tiêm Vũ cởi bỏ dây an toàn: "Lưu tổng, tôi vẫn hi vọng anh có thể thay đổi chủ ý, chỉ cần Lạc Thần không thay đổi, tôi sẽ không thích người khác." Nói xong cô liền mở cửa xe rời khỏi.
Đi chưa được mấy bước liền bị người kéo vào trong lòng, "Làm sao lại trở về muộn như vậy, không biết là anh sẽ lo lắng sao?" Thanh âm trên đầu tràn đầy sủng nịch, Tiêm Vũ lại run run.
"Thế nào, lạnh sao?" Lạc Thần lấy áo khoác của mình cởi ra khoác lên người cô, sau đó xoay người nhìn về phía trong xe: "Cám ơn Lưu tổng đưa Tiểu Vũ trở về, thời gian không còn sớm, chúng tôi cũng liền không giữ lại anh."
Này là trắng trợn đuổi người.
Lưu Kiến Vũ hảo tính tình cười cười, hướng Tiêm Vũ nói: "Thật tốt nghỉ ngơi, liên lạc sau." Sau đó lái xe rời đi.
Người này cũng không phải là quân tử gì, căn bản chính là một chỉ phúc hắc! Tiêm Vũ lần đầu tiên sinh ra hoài nghi với mắt nhìn người của mình.
"Người cũng đã đi, không cần lại nhìn theo." Lạc Thần lạnh lùng nói.
Tiêm Vũ lấy lại tinh thần, không khỏi buồn cười nói: "Nói cái gì đâu, em chỉ là cảm thấy anh ta không giống với tưởng tượng của em mà thôi."
"Phải không, là phát hiện anh ta so với anh soái khí hơn, hay là so với anh càng thêm có khí chất?" Vừa nghĩ đến bản thân ở trong này đau khổ đợi hơn hai giờ cô mới trở về, nhưng cô ở trước mặt anh lại bị người khác ôm vào lòng, anh liền không thoải mái.
"Anh ta nơi nào có thể so được với anh, ở trong mắt em Lạc Thần ca ca là tốt nhất." Tiêm Vũ bất mãn nói, cùng tên gia hỏa phúc hắc kia so sánh, còn là vị nam chủ trước mắt này tương đối thuận mắt.
"Nếu như vậy vì sao em lại ôm anh ta?" Thanh âm trầm thấp của Lạc Thần truyền đến: "Anh ở bên ngoài cái gì cũng đều thấy được."
"Đó là bởi vì em cự tuyệt anh ta, cho nên anh ta mới cho em một cái ôm an ủi." Tiêm Vũ bất mãn nói: "Thần ca ca, anh không tin em sao?"
"Xin lỗi Tiểu Vũ, là do anh nghĩ nhiều, gần đây em vẫn luôn đối với anh lúc lạnh lúc nóng." Lạc Thần cười khổ: "Anh đều phải hoài nghi em hiện tại có thật sự thích anh hay không."
"Em có quá phận như vậy sao?" Tiêm Vũ sửng sốt.
"Anh ta nói không sai, cô gần đây quả thật vẫn đối anh ta như gần như xa." Hệ thống phát ngôn tuyệt đối là công chính, sau đó nhắc nhở Tiêm Vũ: "Túc chủ vì nơi này là thế giới hư ảo, nên căn bản không đem bản thân dung nhập vào, hơn nữa đối với mục tiêu công lược quá mức tùy tính, hiện tại đã gợi ra sự cảnh giác của đối phương, nếu còn như vậy đi xuống, nhiệm vụ vô cùng có khả năng thất bại, hi vọng túc chủ có thể điều chỉnh tâm tính."
"Tốt lắm, là tôi sai, không nên bởi vì nữ chủ sắp xuất hiện, lại nghĩ đến kết cục bi thảm của nguyên thân liền giận chó đánh mèo lên nam chủ. Còn có, cậu nói đúng, tôi bởi vì thân phận của mình vẫn luôn cảm thấy tài trí hơn người, căn bản không có nghiêm túc dung nhập vào cái thế giới này, về sau tôi sẽ chú ý." Tiêm Vũ ở trong lòng làm xong kiểm điểm, cô chột dạ nhìn nam chủ: "Thực xin lỗi Thần ca ca, là em trong khoảng thời gian này làm thật quá phận, nhưng là cô gái bị theo đuổi không phải đều là như vậy sao."
"Phải không?" Lạc Thần hoài nghi hỏi.
"Đương nhiên." Tiêm Vũ khẳng định nói, dù sao anh cũng không có theo đuổi qua cô gái nào khác, căn bản không cách nghiệm chứng, "Bất quá chúng ta không giống như vậy, hiện tại em cũng đã thể hội được cảm giác bị theo đuổi, chúng ta liền nhảy qua giai đoạn này đi." Cô chủ động ôm lấy tay Lạc Thần, oán giận: "Anh đều không biết em nhịn được có bao nhiêu khổ sở, rõ ràng muốn tới gần anh, nhưng là vừa nghĩ đến bản thân vẫn đang trong thời gian bị anh theo đuổi liền phải cố nén xuống."
Xem tiểu bộ dáng bất mãn của cô, Lạc Thần trong lòng mềm mại, cuối cùng một điểm nghi vấn cũng theo đó biến mất: "Em nha."
"Thần ca ca, chúng ta vĩnh viễn cũng không cãi nhau có được hay không, dáng vẻ vừa rồi của anh làm em rất đau lòng." Tiêm Vũ dúi đầu vào trong lòng Lạc Thần.
"Không muốn anh khổ sở, chúng ta liền mau chóng đính hôn có được hay không?" Lạc Thần ôm nàng ôn nhu nói, thông qua khoảng thời gian này ở chung, anh đã triệt để bị cô hấp dẫn. Anh vẫn tin rằng hai người sẽ bên cạnh nhau, thế nhưng chuyện vừa rồi khiến anh có cảm giác nguy cơ, Tiểu Vũ của anh rất vĩ đại, chẳng những hấp dẫn anh còn hấp dẫn người khác, cho nên anh nhất định phải nhanh chút định ra danh phận, đem cô biến thành của mình.
"Tuy rằng đáp ứng làm bạn gái anh, thế nhưng chuyện đính hôn còn muốn nhìn anh biểu hiện." Nghĩ đến Lạc Thần cùng nữ chủ lần đầu tiên gặp nhau là bởi vì nữ chủ trong lúc vội vàng đâm vào ngực anh, lưu lại ấn tượng khắc sâu trong anh, Tiêm Vũ trong lòng vừa động, nói: "Em bất quá chỉ cùng Lưu tổng ăn một bữa cơm anh liền khó chịu như vậy, nhưng là em nghe nói bên trong công ty anh có thật nhiều mĩ nữ đối với anh yêu thương nhung nhớ đâu."
Lạc Thần trong lòng vui vẻ, Tiểu Vũ này là ăn giấm chua (ghen)? Bất quá chuyện nên giải thích vẫn phải giải thích: "Kia đều là bọn họ nhất sương tình nguyện (đơn phương), anh đều là tránh không kịp, em xem, ngay cả trợ lý cùng bí thư của anh cũng đều là đàn ông."
"Vậy mới được." Tiêm Vũ gật đầu, đưa tay đâm lồng ngực anh,"Nhớ kỹ, nơi này là thuộc về bổn cô nương, nếu như bị em thấy được anh ôm người khác, chúng ta liền kết thúc."
"Em yên tâm, loại chuyện này tuyệt sẽ không phát sinh." Nhìn vẻ mặt Tiêm Vũ bá đạo, Lạc Thần sủng nịch nói. Đồng thời tự hỏi như thế nào mới có thể khiến cô đồng ý đính hôn.