Nguyên Soái Ảnh Đế Phu Nhân

Chương 8: Thấy Sư Huynh





Giá trị nhân khí là tiêu chuẩn phán định quan trọng nhất của hệ thống dưỡng thành ảnh đế, nhiệm vụ chủ tuyến của hệ thống là dưỡng thành ảnh đế, cho nên thanh danh nằm ngoài lĩnh vực điện ảnh sẽ trải qua sàng lọc, một phần đè nén cắt giảm rồi mới tính vào trong giá trị nhân khí.
Cũng vì nhân khí của Phượng tiên sinh thực sự quá cao, lại có thêm hệ thống đi cửa sau nên Tiêu Ngô Đồng mới có năm ngàn vạn giá trị nhân khí.

(50 000 000)
Mà lần này, Tiêu Ngô Đồng trời xui đất khiến tiến vào đoàn phim của đạo diễn Kern, gây ra một việc lớn như vậy, tên lại thường xuyên xuất hiện trong Weibo đạo diễn Kern, hơn nữa được Phượng tiên sinh chuyển phát, giá trị nhân khí sắp bay lên tiếp một trăm vạn.

(1 000 000)
Đối với một trăm vạn này, hệ thống rơi lệ đầy mặt, cho đến ngày hôm nay nó mới có cảm giác mình thật sự là hệ thống dưỡng thành ảnh đế: “Đây là phim điện ảnh mới vừa quay xong, chờ lúc chiếu, nhân khí tuyệt đối có thể tăng vọt lượng lớn! Đến lúc đó hợp đồng cuồn cuộn tới, không bao giờ lo không có phim để quay!”
“Thực xin lỗi, ta không có hứng thú đóng phim điện ảnh.” Tiêu Ngô Đồng hung hăng thọc một đao vào lòng hệ thống nhà mình.
Bọn họ đang đứng ở cảng tinh cầu Frost, lần này phiếu tàu bay không bị mất đi hiệu lực nữa.

Sau khi thuận lợi vào khu chờ, tìm tới gần chỗ ngồi, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất lớn còn có thể nhìn thấy tàu bay lớn ở xa, hoặc cất cánh hoặc đáp xuống.
Sở dĩ nói là bọn họ, là bởi vì chị Dư cũng theo tới.

Cô đeo kính râm che lấp khuôn mặt, trong tay lôi kéo đống lớn rương hành lý, đây đều là đồ mọi người trong đoàn phim chuẩn bị cho Tiêu Ngô Đồng trước khi đi.
Quay phim dừng lại một ngày, tài chính hao phí cũng tương đối khá lớn, hơn nữa Tiêu Ngô Đồng xuất hiện làm đạo diễn Kern bốc lên ý tưởng quay lại, tài chính càng không nên lãng phí.


Bởi vậy cứ việc tất cả mọi người muốn đến tiễn Tiêu Ngô Đồng, cuối cùng đi cùng y đến đây cũng chỉ có chị Dư cố ý dời suất diễn hôm nay đi.
Thời gian chờ đợi phảng phất nháy mắt trôi qua, khi chị Dư một chữ cũng không thiếu truyền đạt dặn dò của mọi người trong đoàn phim xong, nhắc nhở đăng ký vang lên, vị đại mỹ nữ này rốt cuộc thở dài, duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của thiếu niên.
“Chờ bên này quay xong rồi, đoàn phim cũng đóng máy, đến lúc đó bọn chị liền tới Thủ Đô Tinh thăm em.” Cô cười nói: “Đến lúc đấy em cũng đừng quên bọn chị đó.”
“Đương nhiên sẽ không!” Tiêu Ngô Đồng dùng sức gật đầu, cứ như dùng sức càng lớn thì càng có thể thể hiện ra sự kiên định của cậu: “Em sẽ luôn nhớ mọi người!”
Đây không phải là y giả vờ nói, mà là phát ra từ tận đáy lòng.
Có vài người ở chung cả đời cũng khó có thể thân thiết.

Có vài người ở chung chỉ nửa tháng đã có thể thân quen, hiểu nhau.
Tiêu Ngô Đồng tin bản thân mình thích đoàn phim này, thích mỗi người ở trong đoàn phim này.

Bọn họ lấy thật tâm đối xử với y, y cũng hẳn nên lấy thật tình hồi báo.
Nhắc nhở đăng ký lần thứ hai vang lên, Tiêu Ngô Đồng không thể không rời đi.

Y kéo rương hành lý bước một bước về phía cửa đăng ký, đột nhiên cảm thấy mình giống một đứa trẻ rời nhà đi xa.
Nhà của y chính là ông Kern cùng các thành viên đoàn phim của ông.
Qua cửa đăng ký, ở chỗ rẽ nhìn lại, chị Dư còn đứng tại chỗ, dáng người cô đĩnh bạt, khí chất phi phàm, phá lệ tách biệt với mọi người khu chờ đợi.
“Đúng rồi!” Đột nhiên, chị Dư giơ tay lên, nói lớn với cậu: “Ông Kern nói, ngài ấy đã nghĩ xong bộ điện ảnh tiếp theo, vai chính là em, trở về nhớ chuẩn bị tốt nhé!”
Hả?
Ủa ủa ủa???
Tiêu Ngô Đồng trợn mắt há hốc mồm nhìn ngự tỷ Dư nói liên thanh như pháo, nói xong câu đó xoay người chạy về phía cửa ra, căn bản không chờ y hồi phục.
Đây là ép mua ép bán!?
Không không không! Y đã lập chí làm người rúc trong góc sống qua ngày! Quay một bộ phim điện ảnh vai nhân vật nhỏ là đủ rồi! Y không muốn xuất đầu lộ diện!
Chị Dư! Chị quay về đây!
Nhưng mà lúc này chị Dư đã sớm không còn bóng dáng, cũng không biết cô đang chạy như hận trời cao.
“Ký chủ, ta hiểu ngươi.” Hệ thống ra vẻ đau đớn kịch liệt, an ủi đối phương: “Ngươi không muốn đóng phim, ta biết.”
Tiêu Ngô Đồng:……
Đừng cho là ta không biết ngươi đang cười lớn! Ngươi đang ở trong đầu ta! Thu liễm một chút cho ta!
Nhớ tới không lâu trước đây mới lập flag, thiếu niên ưu sầu thở dài.
“Vị hành khách này, ngài nên đi đăng ký.” Nhân viên công tác đứng một bên nhìn phiếu tàu bay của y, hảo tâm nhắc nhở.
Tiêu Ngô Đồng hữu khí vô lực đáp lại, kéo rương hành lý thật mạnh, phiêu du về phía trước.
Từ khu chờ đợi tới bên trong tàu bay cũng không phải một đoạn đường dài, ngược lại là sắp xếp đống lớn rương hành lý kia làm hao phí của Tiêu Ngô Đồng càng nhiều thời gian hơn.


Chờ khi y ngồi xuống bên cửa sổ, chuẩn bị kiểm tra đo lường toàn bộ hành khách đã vào chỗ, tàu bay lập tức bắt đầu cất cánh.
Tân lịch năm 3067 Liên Minh, bất luận là đi trong tinh tế hay đi trong tinh cầu, lấy bùa chú làm năng lượng, tàu bay đều là phương tiện giao thông nhanh nhất và tiện sử dụng, có số lượng nhiều nhất.

Bởi vậy Tiêu Ngô Đồng tuy chưa từng rời khỏi tinh cầu Frost, cũng đã quen với quá trình cất cánh này.
Học Viện Tổng Hợp Thủ đô cho y phiếu tàu bay là toà vip xa hoa, là phòng lớn thoải mái, bên trong cái gì cần có đều có, không gian rất lớn cũng đủ cho y làm bất cứ việc gì.

Đi tới ghế dựa gần cửa sổ mạn tàu, mặc cho đai an toàn hai bên sườn ghế dựa vươn ra cố định y lại, Tiêu Ngô Đồng chán đến chết chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thêm vào thị giác siêu cường của người tu tiên, y có thể xuyên thấu qua pha lê, trực tiếp nhìn đến tình huống khu chờ đợi cách đó không xa.
Khu chờ đợi đối diện cửa sổ mạn tàu, trước đó còn rất bình tĩnh, đột nhiên nổi lên một đống người tụ tập, đầu tiên là mấy chục người, sau là mấy trăm người, số lượng còn đang không ngừng gia tăng, cũng lấy tốc độ cực kỳ thong thả tiến về cửa đăng ký.
Đại khái là nhân vật công chúng nào đó không cẩn thận bị phát hiện, mới tạo ra sóng nhiệt này.

Tiêu Ngô Đồng cõi lòng đầy ý xấu mà nghĩ, chẳng lẽ là chị Dư ngoài ý muốn lật xe, bị người nhận ra thân phận, chặn ở cảng tinh tế.
Tuy rằng không thể xuống tay với chị Dư, nhưng trong lòng lén lút suy nghĩ một chút cũng được nhỉ.
Chẳng qua xem phương hướng đám người kia đi tới khác nhau rất lớn với chị Dư, cũng không có khả năng là đối phương.
Thời gian chờ đợi rất nhàm chán, Tiêu Ngô Đồng trái phải không có việc gì làm, nghiêm túc đi phân biệt trung tâm bị vây quanh ở giữa đám người, nhưng người xung quanh thực sự quá nhiều, chỉ có thể nhìn thấy đám người không ngừng đi về phía cửa đăng ký, làm thế nào cũng không thấy rõ quả trứng xui xẻo bị lấp kín kia.

Rối loạn này rất nhanh khiến cho cảng tinh tế chú ý tới, hơn phân nửa nhân viên bảo an khu chờ đợi đều chạy tới, nhưng đối với dân chúng đang lâm vào cuồng nhiệt mà nói thì như muối bỏ biển.
Xem ra vị này thật sự là nhân vật lớn.
Tàu bay bắt đầu thong thả hoạt động, dần dần tới gần cửa cất cánh, khoảng cách tới khu chờ đợi đang rối loạn kia cũng càng ngày càng gần, Tiêu Ngô Đồng thò người ra phía trước, dán nửa người lên vách khoang tàu, ngưng thần nhìn chăm chú vào nơi đó.
Lúc này nhân vật trung tâm bị vây quanh kia rốt cuộc cũng tránh thoát khỏi đám người, thông qua cửa đăng ký, ném dân chúng cuồng nhiệt ở đằng sau, thông qua hành lang cự ly ngắn che lấp tầm mắt, hắn trực tiếp xuất hiện trong sân tàu bay.
Đó là người đàn ông anh tuấn, áo sơmi trắng dán chặt trên cơ bắp, văn nhã mà gợi cảm, hắn có một đầu tóc ngắn, trên người sạch sẽ không đeo vật phẩm trang sức hiện ra loại cảm giác xa cách ngăn cách thế giới bên ngoài, nhưng không thể nghi ngờ gì với khí chất phi phàm của hắn.
Hắn đứng chếch với tàu bay, Tiêu Ngô Đồng còn chưa thấy rõ mặt hắn, nhưng điều này cũng không gây trở ngại tới lòng hiếu kỳ dâng lên khó kìm nén của y với người đàn ông kia.
Hắn là ai? Hắn lớn lên có bộ dáng như thế nào? Hắn muốn lên tàu bay nào? Sẽ đi nơi nào?
Tiêu Ngô Đồng tâm nhảy bang bang, gương mặt đã dán lên cửa sổ mạn tàu, hoàn toàn không bận tâm đến hình tượng của mình.
Muốn biết ……Muốn biết ……Thật muốn biết quá đi……
Người kia là ai!?
Tàu bay đã đi vào quỹ đạo, tiến vào cửa cất cánh, chờ một lát dưới tác dụng động lực cực lớn, bay vào vũ trụ đi tới Thủ Đô Tinh.
Trong khoang bắt đầu phát tin đếm ngược cất cánh.
Bốn.
Người đàn ông đứng tại chỗ, thân thể đối diện sườn khu chờ đợi.
Ba.

Tựa hồ đang chờ đợi người nào đó, chẳng lẽ là ở đằng sau hắn còn có ai bị đám người kia dây dưa?
Hai.
Hắn đang đợi ai?
Vì sao không phải đang chờ mình?
Một.
Vì sao không phải ——
—— đang chờ mình!!!?
Không.
Đó là thanh âm của dã thú, ở đáy lòng Tiêu Ngô Đồng gào rống rít gào, đôi mắt dã thú lớn như chuông đồng, đỏ đậm như máu.
Đám người hỗn loạn ở khu chờ đợi như đồng thời phát ra thanh âm tiếc nuối, hình như người đàn ông đang đợi người khác thông qua cửa đăng ký, hắn rốt cuộc xoay người lại, lộ mặt ra.
Có tiếng chuông nổ vang bên tai, du du dương dương từ trong dòng cổ thời gian sông dài bay tới, tiếng người ồn ào ầm ầm vang lên, che khuất phần lớn chỗ trống, lại có âm thanh bạo liệt, tiếng gầm rú, âm thanh đòn đánh nghiêm trọng xen lẫn, chui thẳng vào não người, ngây ngẩn không thể tự hỏi gì khác.
—— Các vị hành khách, tàu bay đang cất cánh, xin kiểm tra đai an toàn của ngài đã ổn chưa, bảo đảm ngồi ở trên chỗ ngồi, chờ đến khi quá trình cất cánh kết thúc lại tiếp tục hành động.
Đó là……
Đó là sư huynh của y!
Thoáng nhìn kinh hồng, tàu bay đã tăng tốc bay vào vũ trụ, tuy là người tu tiên nhưng thị lực cũng không thể nhìn được người trên mặt đất.
Tiêu Ngô Đồng gắt gao nắm chặt ghế dựa, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, hai mắt y đỏ đậm, bộ dạng điên khùng nhìn xuống phía dưới, mặc dù thân ảnh người nọ một chút cũng không nhìn ra.
Cuộc sống trên đại lục Lam Thương sớm đã ảo mộng như kính hoa thủy nguyệt*, dần dần phai nhạt trong trí nhớ của Tiêu Ngô Đồng.
(*Hoa trong gương, trăng trong nước)
Y xuất thân từ Thiên Kiếm Môn, chính là môn phái đệ nhất kiếm tu ở đại lục Lam Thương, đệ tử môn hạ đông đảo, có khả năng đứng trên đỉnh chỉ những người có tư chất xuất chúng.
Lúc ấy Tiêu Ngô Đồng còn chưa phải Thanh Hư thượng nhân nổi tiếng khắp Tu chân giới, y chỉ là đứa trẻ có tư chất cực kỳ bình thường, được cha mẹ lúc lâm chung giao phó mà may mắn trở thành đệ tử thứ hai bái nhập môn hạ của chưởng môn.
Là người thứ hai, không phải người thứ nhất, cũng chẳng phải người cuối cùng.
Đã không được coi trọng như đại đồ đệ, cũng không được sủng ái như tiểu đồ đệ, hơn nữa tư chất còn bình thường, vị trí của y ở giữa, có vẻ cùng toàn bộ môn phái không hợp nhau.
Lúc ấy, đúng là sư huynh ôm y còn nhỏ ra khỏi căn phòng trống trải vắng lặng, dạy y tu luyện, dạy y làm người, thậm chí bỏ xuống kiêu ngạo mà Thiên Kiếm Môn nhất quán từ xưa tới nay, thăm dò thiên phú của y trong tu luyện.
Cha mẹ cho y sinh mệnh, mà sư huynh dạy y làm sao để sử dụng mệnh này.
“Ta muốn xuống tàu bay.” Tiêu Ngô Đồng thanh âm nhẹ, rất nhẹ, thật cẩn thận không dám kinh động giấc mộng ảo này: “Ta muốn đi tìm sư huynh.”
Y kéo đai an toàn ra, cảnh báo trong phòng phát ra âm thanh chói tai..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.