Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi

Chương 58




Trong cung Ngọc Phù, Thục phi đang đứng bên giường của Đại Hoàng tử Nguyên An, thấy Đại Hoàng tử ngủ yên, nàng nhẹ nhàng chạm vào trán và tay chân Đại Hoàng tử rồi mới an tâm đi ra ngoài. Nhũ mẫu của Đại Hoàng tử đang canh ngoài cửa, thấy Thục phi ra đến nơi vội bước lên trước hành lễ: "Nương nương..."
 
"Suỵt," Thục phi ra dấu bảo bà đừng lên tiếng, đợi Y Liên đóng cửa xong, Thục phi mới hỏi: "Hôm nay lúc bổn cung không có ở đây, bữa tối An nhi có dùng được không?" Vì chuyện của Lệ Phi, Hoàng thượng và Hoàng hậu đều trông coi tại cung Thúy Vi, nàng là một phi tử tất nhiên cũng phải ở cùng.
 
"Thưa nương nương, buổi tối Đại Hoàng tử không thấy nương nương thì náo loạn một hồi, sau đó dùng một chén cơm nếp cẩm trân châu," nhũ mẫu thành thật trả lời: "Dùng bữa tối xong, Đại Hoàng tử vẫn ở chính điện chờ nương nương, sau đó thật sự không chịu nổi nữa ngủ ngay trên tháp, nô tỳ mới ôm Đại Hoàng tử về."
 
Thục phi nghe xong khẽ gật đầu: "Vất vả cho ngươi rồi, ngươi chăm sóc tốt cho Đại Hoàng tử, sau này tất nhiên ta sẽ không bạc đãi ngươi."
 
"Tạ ơn nương nương, nô tỳ nhất định sẽ nhìn chăm chú không chớp mắt," nét mặt nhũ mẫu vô cùng vui sướng.
 
Thục phi về chính điện cung Ngọc Phù, ngồi lên tháp. Y Liên tiến lên rót cho Thục phi một ly nước: "Nương nương, người không nghỉ một chút sao?"
 
"Bây giờ bổn cung còn chưa muốn ngủ," Thục phi bưng ly nước lên uống vài ngụm: "Vị ở Thúy Vi cung kia xem như hôm nay đã gặp đối thủ. Bổn cung còn tưởng rằng nàng ta tài giỏi thế nào, ngay cả một Tu nghi cũng không giải quyết được."
 
"Hi Tu nghi cũng là người khó dây dưa, lòng cảnh giác của nàng rất nặng, Lệ Phi muốn hại nàng, không có chuẩn bị đầy đủ thật sự sẽ không dễ đắc thủ," mặc dù Y Liên không quá hiểu Hi Tu nghi, nhưng chỉ dựa vào việc Hi Tu nghi dùng thời gian một năm để leo lên đến từ nhị phẩm, nhập chủ cung Chiêu Dương, thì biết đó là một chủ nhân thông minh.
 
Thục phi cười khẩy một tiếng: "Hi Tu nghi đúng là rất tinh ranh, từ sau khi mang hoàng tự thì cả ngày chỉ biết trốn trong Chiêu Dương cung, Chiêu Dương cung lại bị nàng ta quản giống như một chiếc thùng sắt, người ngoài muốn nhúng tay vào cũng khó. Dù sao nàng ta cũng xuất thân từ Thẩm thị, có mấy phần thủ đoạn." Mấu chốt nhất là nhân mạch trong cung nhiều năm của Thẩm thị, mượn săn thú mùa xuân lần trước để nói, toàn hậu cung chỉ có nàng ta biết được tin tức, quả nhiên Hoài Nam vương chết ở núi Đông Minh. Nội tình, đây là nội tình của thế gia, chỉ tiếc đây chính là thứ mà Trần gia của nàng thiết.
 
Y Liên thở dài, đây là chuyện không còn cách nào, nhà mẹ của Thục phi mới phất lên vài chục năm, căn bản là không cùng đẳng cấp với Thẩm gia, nhưng thật ra Y Liên cũng nhìn thông suốt: "Mặc kệ thế nào, cái thai của Lệ Phi đã không còn, đối với Ngọc Phù cung của chúng ta đây cũng là một chuyện tốt."
 
Thục phi buông chiếc ly trong tay, nhìn Y Liên: "Chuyện tốt, chuyện tốt đâu ra? Không nói thai của Hi Tu nghi còn hoàn hảo, chỉ nói cái bụng của Dương thị kia chưa đầy bốn tháng nữa sẽ lâm bồn. Nếu bổn cung đoán không sai, chắc chắn Lệ Phi để mắt tới đứa bé trong bụng Dương thị." Tối nay, Lệ Phi khóc than đứa bé không còn, đứa bé không còn thì trách ai, chẳng phải trách bản thân nàng ta vô dụng ư.
 
Y Liên mím môi: "Mưu tính của Lệ Phi, không biết đã sớm có từ trước, hay là hôm nay đứa bé không còn mới nổi lên?"
 
"Cho dù là trước đó hay bây giờ, bổn cung cũng không hy vọng đứa bé của Dương thị được nuôi trong tay của Đức phi hay Lệ Phi, có một Hi Tu nghi đã đủ để bổn cung đau đầu rồi, nếu thêm một người nữa, bổn cung còn vượt qua được không?" Trong mắt Thục phi lộ ra lạnh lẽo, giọng nói nhiều thêm bất mãn và bất lực: "Bổn cung nỗ lực nhiều năm như vậy, khổ cực vất vả nuôi nấng Nguyên An, không có ngày nào thả lỏng. Nhưng đã nhiều năm như vậy, tại sao Hoàng thượng vẫn chưa mở miệng ghi Nguyên An dưới danh nghĩa của bổn cung? Thậm chí lần trước Hoàng thượng còn tấn vị cho Hứa thị."
 
"Nương nương, người cũng đừng lo lắng, Hứa thị không xuất đầu được đâu," Y Liên cũng cau mày, rốt cuộc là Hoàng thượng muốn thế nào mới chịu nhả ra? Đại Hoàng tử một ngày chưa được ghi dưới danh nghĩa của Thục phi nương nương, bọn họ một ngày khó yên.
 
Thục phi lắc đầu: "Không, ngươi không hiểu Hoàng thượng, Hoàng thượng sẽ không vô duyên vô cớ tấn vị cho Hứa thị, khi tấn còn tấn thẳng lên đến chính tứ phẩm, chỉ cách tam phẩm một bước, bổn cung phải phòng bị." Nàng thận trọng dè dặt nhiều năm, cũng không phải để lót đường cho Hứa thị.
 
Có người không ngủ được, cũng có người ngủ rất ngon, Thẩm Ngọc Quân là người thuộc vế sau. Vì trái tim căng thẳng hơn nửa tháng rốt cuộc đã có thể buông xuống, cả người thấy nhẹ nhõm hẳn, nàng lại mệt rã rời.
 
Giờ tỵ hôm sau rốt cuộc Lệ Phi cũng tỉnh lại, Thường ma ma nghe thấy tiếng động, vội vàng tiến lên, kéo màn giường ra: "Nương nương, cuối cùng người đã tỉnh."
 
Lệ Phi ngủ đến lờ mờ, đưa tay dụi dụi mắt: "Bổn cung ngủ bao lâu rồi?" Có lẽ do hôm qua kêu nhiều, hôm nay giọng nghe rất khàn.

 
"Nương nương ngủ gần bảy canh giờ," Thường ma ma đỡ Lệ Phi ngồi dậy, lại kéo cái gối mềm đệm sau lưng cho Lệ Phi: "Nô tỳ đi lấy cho người chén cháo tổ yến, bây giờ hẳn là người cũng đói bụng.
 
Lệ Phi không từ chối, tiếp theo nàng có rất nhiều chuyện phải làm, trước mắt cần phải dưỡng thân thể thật tốt mới được: "Đi đi, bổn cung hơi đói rồi." Đang nói nàng quét mắt nhìn cổ tay phải, thấy một vết màu xanh, sắc mặt lập tức thay đổi, đưa tay trái qua kéo tay áo phải lên một chút, lộ ra một vòng xanh đen trên cánh tay phải, nhìn chằm chằm hồi lâu mới nhỏ giọng nói một câu: "Tiện nhân, đúng là bổn cung xem nhẹ ngươi."
 
"Nương nương," Thường ma ma bưng tổ yến vào, thấy Lệ Phi đang nhìn chằm chằm vào tay phải của mình, bà bèn nhìn theo, vừa thấy một vòng bầm xanh đen trên cánh tay phải của Lệ Phi thì thầm nghĩ không hay rồi, Lệ Phi vô cùng bảo vệ cái túi da này của nàng: "Nương nương, người dùng chút đi."
 
Bang!
 
Lệ Phi vung tay trái lên, cái mâm trong tay Thường ma ma bị đánh đổ.
 
"Nương nương bớt giận," Thường ma ma vội vàng quỳ xuống đất: "Hiện giờ thân thể nương nương đang yếu, người thật sự không nên tức giận nữa."
 
Động tác vừa rồi đã khiến Lệ Phi thở gấp: "Bổn cung tuyệt đối sẽ không tha cho tiện nhân Thẩm thị kia."
 
"Nương nương, người thở từ từ," Thường ma ma vừa quỳ vừa chuyển tới bên giường, vuốt vuốt ngực cho Lệ Phi: "Tương lai còn dài, người dưỡng thân thể trước rồi nói tiếp."
 
"Ma ma, ngươi biết hôm qua tại sau bổn cung phải mạo hiểm không?" Lệ Phi quay đầu nhìn Thường ma ma: "Con tiện nhân Thẩm thị kia vậy mà lại biết bụng của bổn cung là giả, ả ta uy hiếp bổn cung, nếu như hôm qua bổn cung không để rơi cái bụng kia, để ả ta không có đối chứng, chỉ e hôm nay bổn cung nguy rồi."
 
Thường ma ma tất nhiên là tin lời Lệ Phi nói, có chuyện gì Lệ Phi vốn không giấu nãi ma ma bà đây: "Sao nàng ta biết được? Việc này chỉ có nương nương và nô tỳ biết, lẽ nào nàng ta đoán ra?"
 
Lệ Phi khẽ lắc đầu: "Không, ả ta nói ả có chứng cứ." Lúc đầu Lệ Phi cũng cho rằng Thẩm thị cố ý lừa nàng, nhưng lời nói sau đó của Thẩm thị mới khiến nàng ta kinh hãi: "Ả ta không giống như là lừa bổn cung."
 
Mặt Thường ma ma trở nên ngưng trọng: "Không thể nào."
 
"Không chỉ mình ả ta biết, e là còn nói với Đức phi," đây mới là điều Lệ Phi lo lắng.
 
Nghe được câu này, Thường ma ma đột nhiên ngẩng đầu lên: "Nương nương, Hi Tu nghi sẽ không biết thuốc kia chứ? Nàng ta nói với Đức phi..." Đang nói lòng Thường ma ma không nhịn được mà run lên, Đức phi cũng không phải dễ trêu chọc, khi động tay, đều là một đao thấy máu.
 
Lệ Phi dùng sức chớp mắt: "Bổn cung còn chưa làm rõ ả ta nói gì với Đức phi thì Đức phi đã tới."
 
"Không đâu, không đâu," lòng Thường ma ma hơi loạn: "Dù là Hi Tu nghi biết loại thuốc này, chắc là cũng biết thuốc này có thể làm người ta mang thai giả, nàng ta tuyệt đối không nghĩ tới vì... thuốc này có dược tính quá mạnh nên có thể khiến phụ nữ có thai sinh non."
 
"Mặc kệ Thẩm thị có biết hay không, cũng không thể để ả ta lại nữa," đôi mắt Lệ Phi trợn lên thật lớn, ánh mắt lạnh lẽo.

 
...
 
Cung Chiêu Dương, vì nguy cơ Lệ Phi đã tạm thời được giải trừ, hôm nay Thẩm Ngọc Quân nhìn cái gì cũng thấy tốt.
 
"Hôm nay nương nương đúng là vui vẻ đó," Trúc Vũ thấy tâm trạng chủ tử nhà mình tốt, nàng cũng vui vẻ theo.
 
"Các ngươi nhìn ra rồi," Thẩm Ngọc Quân cũng không phản bác: "Cái thai của Lệ Phi đã không còn, dưỡng thân thể cũng không phải chuyện một chốc một lát, tạm thời nàng ta không rảnh tới trừng trọ bổn cung, bổn cung nhẹ nhàng đi không ít, tâm trạng được nhiên cũng tốt theo." Con người Lệ Phi chính là lòng dạ hẹp hòi, chắc chắn là ghi thù, nàng không cho rằng nàng phô trương thanh thế như vậy sẽ dọa Lệ Phi, từ nay về sau thấy nàng sẽ đi đường vòng. Loại chuyện này trong mơ thì làm được, thực tế thì không thể nào. Nàng và Lệ Phi e là cách "không chết không ngừng" không xa.
 
Lúc này Trúc Vân từ bên ngoài vào: "Nương nương, Thúy Vi cung bên kia lại bắt đầu náo loạn, Lệ Phi muốn chém đầu thái y."
 
Thẩm Ngọc Quân ngây người, mất mấy nhịp thở mới phản ứng lại: "Lệ Phi làm trò gì vậy? Đầu thái y cũng không phải người mà nàng ta có thể chém." Thái y của viện Thái Y đều có phẩm cấp, Lệ Phi là một phi tần hậu cung, lời đó mà nàng ta cũng dám nói: "Thái y đắc tội nàng ta à?"
 
Trúc Vân có chút hả hê nói: "Hôm qua Lệ phi sẩy thai, vốn là mất quá nhiều máu, hôm nay lại không biết vì sao mà tức giận, có người nói lại chảy máu. Uống thuốc của thái y, máu không chỉ không ngừng chảy, trái lại còn chảy nhiều hơn. Lệ Phi la hét thái y muốn hại nàng ta, nhưng thái y nói Lệ Phi là vì tính khí thất thường nên mới dẫn tới chứng rỉ máu, muốn Lệ Phi phải giữ tâm bình khí hòa." Nói một hồi Trúc Vân cũng không nhịn được mà cười ra tiếng: "Nương nương người nói cái này có phải là báo ứng không?"
 
Thẩm Ngọc Quân nghe xong chuyện này, không biết thế nào lại nhớ tới chuyện Liễu Tuệ sảy thai lúc trước, đây không phải lại do Hoàng thượng phân phó đó chứ? Nghĩ vậy lòng nàng run lên, thế nào cũng không cười nổi: "Tính khí Lệ Phi thất thường, trong cung không ai không biết, trải qua chuyện này, nàng ta không phải là liên tiếp gặp họa chứ? Nàng ta thật có thể lăn qua lăn lại," ngoài miệng thì nói vậy, trong lòng lại im lặng nâng cao tinh thần của bản thân. Hoàng thượng không thể chọc, cho dù là chuyện gì, có thể thuận theo Hoàng thượng thì nhất định phải theo, không thể thuận theo cũng phải cố gắng để theo Hoàng thượng. Thuận vua thì hưng, nghịch vua thì chết, nhất định phải luôn luôn ghi nhớ.
 
Buổi tối, Thẩm Ngọc Quân dùng bữa xong thì đi dạo trong vườn vài vòng rồi về phòng rửa mặt. Sau khi xử lý xong xuôi, nàng cũng không vội ngủ, để Trúc Vũ cầm hai chiếc gối mềm đặt trên tháp.
 
Thẩm Ngọc Quân lên tháp, dựa lưng vào gối mềm, trong lòng còn ôm một cái gối vuông. Trúc Vũ đứng một bên, cầm bản du kí đọc, đây là chủ ý Thẩm Ngọc Quân mới nghĩ ra gần đây, nàng cảm thấy vô cùng tốt, vô cùng thoải mái. Không cần nàng phải dùng mắt xem, chỉ dùng tai để nghe, cứ như vậy không cần phải dùng tay cầm sách, lại cò không cần phải lật sách, thật tình là dùng ít sức đi không ít, trước đây sao nàng không nghĩ tới biện pháp này nhỉ?
 
Trúc Vũ ở bên cạnh nhìn vẻ mặt hưởng thụ của chủ tử, khóe miệng mất tự nhiên mà co rúm lại, thật sự là chủ tử nhà mình từ sau khi mang thai, không chỉ càng ngày càng tham ăn, mà còn càng ngày càng lười. Lần trước chủ tử nhà nàng có động bút sao chép kinh Phật, mặc dù đột nhiên nổi hứng, nhưng vẫn có chép một ít. Lại nhìn lúc này chủ tử nhà nàng ngay cả lật sách cũng lười. Bây giờ nàng lo lắng sau này tính tình tiểu chủ tử có giống với chủ tử nhà nàng không, nàng thật sự hy vọng tiểu chủ tử giống Hoàng thượng nhiều hơn một chút.
 
Hôm nay Cảnh đế bận rộn chính sự đến giờ dậu, gọi Tiểu Lộ Tử hỏi: "Bên chỗ Lệ Phi còn ầm ĩ không?" Chuyện ban ngày ở cung Thúy Vi hắn cũng biết, thái y làm không sai, mượn cớ so với Liễu thị lần trước rất hay.
 
Lộ công công biết Hoàng thượng muốn hỏi việc này, cho nên vẫn luôn cho người quan sát cung Thúy Vi: "Bẩm Hoàng thượng, hiện tại Lệ Phi đã yên tĩnh, thái y cho thêm ít thuốc trấn tĩnh an thần." Đâu chỉ một ít, hôm nay hắn lại quan tâm đến viện Thái Y, để cho bọn họ an tâm hơn, chỉ cần có thể đảm bảo Lệ Phi không làm ầm ĩ là được.
 
Cảnh đế gật đầu: "Làm không tệ."
 
Lộ công công cảm thấy trực giác của Lệ Phi vẫn rất chuẩn, nhưng lại hơi ngu xuẩn. Sao nàng ta lại nghĩ là thái ý muốn hại nàng ta nhỉ? Thái y đều rất bận rộn, nào có rảnh rỗi đi hại nàng ta chứ. Nếu nàng ta lấy tâm tư hại người của mình chuyển lên vấn đề này một chút, phỏng chừng nàng ta đã sớm không dám la lối nữa: "Hoàng thượng, Lệ Phi kia cơ bản đã tắt," Lộ công công nghĩ tới tin tức ám tử mới truyền đến, nếp nhăn trên trán cũng sâu thêm một chút: "Có điều, Thục phi kia ước chừng muống động đến Hứa Quý nghi và Dương thị." Hết chuyện này đến chuyện khác, thật đúng là không dứt chuyện.
 
"Bình thường thôi," Cảnh đế dựa vào ghế rồng, một tay đặt trên ngự án: "Nguyên An đã năm tuổi, sinh thần của trước của trẫm lại tấn vị cho Hứa thị, nàng có thể nhẫn nhịn đến bây giờ đã xem như rất khá rồi." Nhưng Thục phi cũng không thể thông minh bằng Đức phi, Nguyên An đã năm tuổi, tư chất thế nào, trong lòng hắn đã sớm hiểu rõ. Nếu Nguyên An thật sự được hắn lập trữ, cũng sẽ không để nuôi bên cạnh Thục phi đến năm tuổi. Trữ quân của hắn sẽ không lớn lên trong tay nữ nhân.
 

Có đôi khi Lộ công công thật sự thấy đám nữ nhân hậu cung kia của Hoàng thượng đúng là đều tự cho mình thông minh, nói Thục phi này đi, Đại Hoàng tử đã năm tuổi, còn nuôi bên người nàng ta, nàng ta chưa từng suy nghĩ đến thái độ của Hoàng thượng đối với Đại Hoàng tử sao?
 
Hoàng thượng cũng không phải là loại quân vương không nhìn ra nhi tử giỏi. Hoàng thượng rất có dã tâm, nhưng vô cùng sáng suốt, Trữ quân mà hắn muốn nhất định phải dũng khí hậu sinh khả úy. Thục phi chỉ thấy Đại Hoàng tử là nhi tử duy nhất của Hoàng thượng, lại không thấy Hoàng thượng căn bản là không có kỳ vọng gì đối với Đại Hoàng tử, chẳng lẽ đây là người ngoài cuộc thì tỉnh táo ư?
 
Lộ công công thấy trên mặt Hoàng thượng không có nét không vui gì, bèn nói tiếp: "Hoàng thượng, hôm nay người nghỉ ở Càn Nguyên điện, hay là đến chỗ vị tiểu chủ nào ạ?"
 
Cảnh đế dừng một lúc: "Đi Chiêu Dương cung, cũng đã lâu trẫm không thăm Hi Tu nghi," hắn vậy mà lại nhớ có người từng nói mười ngày nửa tháng không thấy hắn thì sẽ nhớ nhà, không biết cô gái nhỏ kia bây giờ đang làm gì, có đang nhớ nhà hay không?
 
Lộ công công âm thầm trợn mắt trong lòng, không phải ngày hôm qua mới gặp vị kia sao?
 
Cảnh đế đến cung Chiêu Dương vẫn giữ tác phong trước sau như một của hắn, không cần ngâm xướng cũng không cần dẫn đường, tự hắn quen cửa quen nẻo đi vào.
 
Đi vào phòng, Cảnh đế thấy Thẩm Ngọc Quân đang nhắm mắt lại, gương mặt hưởng thụ, nàng bảo nha hoàn Trúc Vũ đứng bên cạnh nhỏ giọng đọc cái gì đó.
 
Còn nói là nhớ nhà đấy, lần trước không phải là nàng lừa hắn đó chứ? Nhìn dáng vẻ cong cong khoé miệng kia của nàng cũng biết là rất thoải mái.
 
Cảnh đế đột nhiên đi vào, hơn nữa hắn còn cố ý thả nhẹ bước chân. Hắn đứng trong phòng khoảng mấy nhịp thở mới có người chú ý tới hắn, nhưng người nó bị ánh mắt của hắn dọa sợ, đành đứng ngay ngắn tại chỗ, động cũng không dám động, nếu không phải vì người sống phải thở, e là nàng có thể ngay cả thở cũng không dám.
 
Lại qua mấy nhịp thở, Trúc Vũ vừa lúc đọc xong một trang, chuẩn bị lật sách, dư quang khóe mắt đảo qua, sách rơi xuống đất: "Hoàng thượng cát tường," nói xong, ngay cả đầu nàng cũng không dám ngẩng lên.
 
Một khắc trước bên tai Thẩm Ngọc Quân còn nghe Trúc Vũ nhỏ nhẹ chậm rãi đọc, bây giờ lại đột nhiên toát ra câu "Hoàng thượng cát thường," nàng bỗng chốc mở hai mắt ra, lộn nhào xuống đất, hành lễ: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
 
Có thể nói là Cảnh đế bị động tác xuống tháp vừa rồi của Thẩm Ngọc Quân làm cho hoảng sợ. Hắn chưa từng thấy một phi tử có thai lại nhào xuống tháp như thế: "Thân thủ không tệ nhỉ, có thể so với Hầu vương trên núi Từ Vân rồi đó."
 
Thẩm Ngọc Quân căn bản là không hề chú ý tới vừa nãy mình xuống tháp như thế nào: "Vâng?"
 
Cảnh đế nhìn gương mặt ngốc nghếch của nàng, thật sự cảm thấy hắn đang lãng phí miệng lưỡi: "Đứng lên đi."
 
Thẩm Ngọc Quân có hơi khó hiểu, nàng thật không biết tại sao Hoàng thượng lại nói như vậy: "Sao Hoàng thượng lại đến ạ?"
 
Không hỏi còn tốt, vừa hỏi câu này, Cảnh đế không nhịn được mà trừng mắt liếc Thẩm Ngọc Quân: "Trẫm đến xem nàng có nhớ nhà không?"
 
Vừa nghe lời này, Thẩm Ngọc Quân bắt đầu pha trò: "Thần thiếp biết trong lòng Hoàng thượng có thần thiếp, lời thần thiếp nói lần trước, Hoàng thượng vẫn luôn nhớ kỹ, thật tốt quá," đang nói, nàng bám lên cánh tay Cảnh đế, còn nhẹ nhàng lắc lắc như đang nũng nịu.
 
Cảnh đế cũng không để ý tới nàng, rút cánh tay ra khỏi lòng nàng, vẫn đi tới bên tháp, nháy mắt với Tiểu Lộ Tử bên cạnh. Lộ công công vội vàng đi đến hầu hạ Cảnh đế lên tháp, sau đó lui sang một bên.
 
Cảnh đế dựa vào gối mềm như Thẩm Ngọc Quân mới dựa, đôi mắt nhìn về phía Trúc Vũ đang đứng một bên: "Đọc tiếp đi."
 
Trúc Vũ hơi cứng người, có điều dù sao mạng vẫn rất quan trọng, nghe Hoàng thượng phân phó thì lập tức nhặt cuốn sách trên đất lên, bắt đầu đọc từ trang đầu tiên.
 

Thẩm Ngọc Quân bẹp bẹp miệng, thấy Hoàng thượng không hề có ý định để ý tới nàng. Nàng khẽ thở dài một hơi, dẫu cái miệng nhỏ lên, chầm chậm chuyển tới bên cạnh tháp, đầu tiên là ngồi một lát, thấy Cảnh đế đã nhắm mắt, Thẩm Ngọc Quân đùa với ngón tay một hồi, cuối cùng không nhịn được, bèn tự mình trèo lên tháp, tự mình sát lại gần Cảnh đế, ôm cánh tay hắn, tựa đầu vào ngực hắn, đôi mắt nhắm chặt.
 
Vào lúc Thẩm Ngọc Quân tựa đầu vào ngực Cảnh đế, khóe miệng hắn cong lên, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
 
Khoảng nửa canh giờ sau, Cảnh đế mới tha cho Trúc Vũ, xua xua tay cho cung nhân hầu hạ trong phòng lui xuống. Lúc trong phòng chỉ còn có hai người bọn họ, Cảnh đế cho rằng có lẽ Thẩm Ngọc Quân sẽ nói với hắn vài câu xin tha thứ, kết quả hắn đợi hồi lâu, cô gái nhỏ trong lòng cứ thế không nhúc nhích. Cảnh đế không nhịn được mở mắt ra nhìn thử, nhìn một lúc lâu vẫn không cử động, lúc này hắn mới biết, hóa ra cô gái nhỏ này tự ngủ rồi.
 
Cảnh đế bất đắc dĩ nở nụ cười, trong lòng nghĩ tức giận với một thai phụ thì không đáng.
 
Thẩm Ngọc Quân được Cảnh đế ôm về giường, vậy mà vừa dính lên giường nàng đã tỉnh, mở to đôi mắt hoa đào đang mơ màng, cứ như vậy mà nhìn Cảnh đế, qua một lúc lâu mới có phản ứng. Thẩm Ngọc Quân cuống cuồng vội vàng thỉnh an Cảnh đế: "Hoàng thượng cát tường."
 
Cảnh đế trừng mắt liếc nàng: "Nàng sống yên ổn một chút, trẫm sẽ cát tường," nói xong hắn tự mình lên giường, đưa lưng về phía Thẩm Ngọc Quân chuẩn bị ngủ.
 
Thẩm Ngọc Quân nghĩ đêm nay nhất định là phạm vào thái tuế, làm cái gì cũng không thuận lợi: "Hoàng thượng, có phải người giận không?"
 
Cảnh đế không thèm để ý tới nàng, Thẩm Ngọc Quân thở dài một hơi, bắt đầu nói: "Gần đây thần thiếp thật sự quá mệt mỏi. Hoàng thượng, người có biết không? Thần thiếp lo lắng sợ hãi gần một tháng rồi."
 
"Nàng sợ Lệ Phi sao?" Rốt cuộc Cảnh đế cũng lên tiếng.
 
Thẩm Ngọc Quân biết trong lòng Hoàng thượng rất rõ, trong hậu cung e là không có chuyện gì có thể giấu được Hoàng thượng, cho nên ở trước mặt Hoàng thượng nàng căn bản không dám nói dối: "Thần thiếp đúng là sợ Lệ Phi, dù sao Lệ Phi không giống với Dương Thư Hoa và Tiền Lạc Tích. Tuy rằng trước đây thần thiếp đã từng nói với người, thần thiếp không gây chuyện, cũng không sợ chuyện gì, nhưng khi thật sự có chuyện xảy ra, thần thiếp vẫn sẽ rất sợ. Hoàng thượng, ngày hôm qua lúc thần thiếp và Lệ Phi ở bên hồ, thần thiếp chỉ sợ Lệ Phi sẽ tự mình nhảy xuống. Cũng may, Lệ Phi muốn kéo thần thiếp cùng xuống..."
 
Thẩm Ngọc Quân còn chưa nói hết, Cảnh đế đã nở nụ cười: "Vậy đúng là Lệ Phi không may."
 
"Đúng ạ," trong lời nói của Thẩm Ngọc Quân còn mang theo chút tung tăng: "Chắc hẳn Lệ Phi đã quên nhà mẹ đẻ thần thiếp xuất thân nhà võ, tuy thần thiếp là nữ nhi nhưng vẫn tai nghe mắt quen học một ít quyền cước. Hơn nữa Lệ Phi là người Giang Nam, dáng người nhỏ xinh, thần thiếp còn cao hơn nàng ta nửa cái đầu."
 
Lúc này Cảnh đế cũng thở dài, sao đó xoay người, nhìn về phía nàng: "Nếu hôm qua Lệ Phi tự mình nhảy xuống, vậy nàng làm sao?"
 
Thẩm Ngọc Quân không cần suy nghĩ: "Đương nhiên là trở về Chiêu Dương cung, chính nàng ta tìm chết, ai có thể cản được."
 
Cảnh đế thấy nàng trả lời không chút do dự, bèn hỏi: "Nàng không nghĩ rằng nên cứu nàng ta sao?"
 
Thẩm Ngọc Quân cũng nhìn về phía Hoàng thượng, đây là lần đầu tiên nhìn kỹ Hoàng thượng, ở khoảng cách gần như vậy, có điều lúc này nàng cũng không rảnh để thưởng thức cảnh đẹp trước mắt: "Hoàng thượng, có một số người không cứu được, người tìm chết là một trong số đó. Thần thiếp coi thường nhất chính là loại người tìm đến cái chết. Trên đời có rất nhiều khổ sở, nhưng con kiến hôi còn sống tạm bợ, huống chi Lệ Phi nương nương không bệnh không tai, trong cung ăn ngon mặc đẹp, có lý do gì mà không sống nổi, muốn đi tìm cái chết?"
 
Cảnh đế nở nụ cười, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ngọc Quân: "Nàng nói rất đúng, an tâm đi, sau nàng nàng ta sẽ không rảnh rỗi để tính toán nàng đâu."
 
Thẩm Ngọc Quân nhìn Cảnh đế, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hoàng thượng, lời nói lần đó của thần thiếp là thật, chỉ cần các nàng không đến trêu chọc thần thiếp, dù là các nàng giết người phóng lửa, thần thiếp có thể làm lơ. Nhưng một khi các nàng trêu chọc thần thiếp đến mức thần thiếp không thể nhịn được, thần thiếp cũng sẽ không nhịn nữa."
 
Cảnh đế nhìn Thẩm Ngọc Quân, nét mặt cũng nghiêm túc, hắn nói: "Thật ra từ trước đến nay nàng không cần phải nhịn, nàng cứ việc ra tay, giữ lại khẩu khí là được."

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.