Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi

Chương 74




Chưa đến nửa canh giờ, Đức phi đã tới trước: "Sao lại sinh lúc này, không phải chưa tới này sao?"
 
Thẩm Ngọc Quân liếc mắt nhìn Lục Chiêu nghi đứng một bên, nói hết ngọn nguồn với Đức phi. Sau khi Đức phi nghe xong, hừ lạnh một tiếng, nhìn Lục Chiêu nghi: "Ngày lành quá lâu, có phải ngươi đã quên thân phận của bản thân rồi không?"
 
"Thần thiếp... Thần thiếp là vô ý, thần thiếp sợ chuột nhất, ai ngờ ban ngày ban mặt ở Hành Vân các lại có chuột," Lục Chiêu nghi toàn thân phát lạnh, hiện tại nàng đã biết đại khái, nàng bị nữ nhân Phùng Yên Nhiên kia tính kế, không ngờ người ngày thường vô thanh vô thức, nhìn ôn nhu dịu ngoại, một khi tàn nhẫn lên lại không hề cho nàng lối thoát, đây là muốn mạng của nàng. Bây giờ chỉ không biết Hi Hiền phi có tham gia một chân vào hay không?

 
"Bổn cung là thấy ngươi càng sống càng thụt lùi, tốt nhất ngươi nên thu hồi những tâm tư đó đi," Đức phi vốn chướng mắt Lục Chiêu nghi, được voi đòi tiên, cho rằng được Hoàng thượng tư tẩm thì có gì đó vượt trội, nuôi Đại Công chúa, lại để cho nàng ta sinh ra suy nghĩ xằng bậy: "Mấy lời giải thích này của ngươi cứ giữ lại đi, đi mà nói với Hoàng thượng, chỉ mong Hoàng thượng có thể tin ngươi."
 
Đức phi vừa dạy dỗ Lục Chiêu nghi xong, Thục phi đã tới: "Vừa nãy Nhị Hoàng tử mới khóc nháo, bổn cung nhất thời không đi được, đã tới chậm một chút."
 
"Không sao," Đức phi và Thẩm Ngọc Quân đều đứng dậy cùng Thục phi hành lễ gặp mặt.
 
"Phùng Thục nghi này không phải còn chưa đến lúc sinh sao?" Thục phi vừa mới ngồi xuống, dư quang khóe mắt nhìn lướt qua Lục Chiêu nghi đứng co rút một bên.
 
Đức phi phất tay, Uyển Y tiến lên nói lại một lần chuyện Thẩm Ngọc Quân vừa mới nói với Đức phi cho Thục phi nghe.
 
Sau khi Thục phi nghe xong, khinh thường liếc Lục Chiêu nghi, trong cung này người nào không biết Phùng Thục nghi dựa vào cùng Chiêu Dương, Lục Chiêu nghi này nuôi Đại Công chúa, nuôi một hồi đã quên mình là ai rồi à? Hoàng thượng cho nàng ta phân vị Chiêu nghi, nàng ta thật sự cho mình là chủ tử: "Ngày lành quá lâu, cái bệnh hay quên lại tăng lên. Làm người, vẫn nên tự hiểu lấy mình mới tốt."
 
Thành lão thái đi bưng thuốc trợ sản đi tới cửa phòng sinh, Tịch Vân nhận lấy thuốc bưng vào, không bao lâu nàng đưa chén không đi ra.
 

Thẩm Ngọc Quân thấy Tịch Vân đi ra, vội vàng hỏi: "Chủ tử nhà ngươi hiện thế nào rồi?"
 
"Bẩm Hi Hiền phi nương nương, bây giờ tiểu chủ đã khá hơn, y nữ nói thuốc này uống vào một lúc nữa mới có tác dụng," Tịch Vân cảm thấy rất may mắn hôm nay Hi Hiền phi đến đây thăm tiểu chủ nhà nàng. Nếu không phải Lục Chiêu nghi dồn ép từng bước, tiểu chủ nhà nàng đâu đến nỗi bí quá hóa liều, ra tay trước để chiếm lợi thế? Hiện giờ tốt rồi, lần này Lục Chiêu nghi sẽ không thể rửa sạch tội.
 
"Ngươi đi xuống chuẩn bị chút thức ăn cho chủ tử nhà ngươi, lát nữa đưa vào cho muội ấy ăn," Thẩm Ngọc Quân phân phó Tịch Vân.
 
"Vâng, nô tỳ đi ngay," Tịch Vân nhanh chóng làm việc.
 
Thẩm Ngọc Quân ngồi ở Hành Vân các, vẫn luôn suy nghĩ, chuyện hôm nay không giống bình thường, trong lòng thầm nghĩ một hồi cũng đã nắm chắc. Có điều nàng không đồng ý Phùng Yên Nhiên lấy đứa bé trong bụng mình ra đánh cuộc. Nhưng nghĩ lại với tình cảnh của nàng ấy, làm như vậy cũng là bị buộc phải bất đắc dĩ, đi nước cờ hiểm mà thôi.
 
Trong điện Càn Nguyên, Cảnh đế ngồi trước ngự án, phê duyệt tấu chương, Lộ công công vội vội vàng vàng đi vào: "Hoàng thượng, Phùng Thục nghi của Hành Vân các sắp sinh."
 
Cảnh để đặt tấu chương trong tay xuống: "Xảy ra chuyện gì?"
 
Lộ công công mếu máo: "Phùng Thục nghi bị Lục Chiêu nghi dồn ép, ra tay trước để giành lợi thế."
 
"Lục thị vẫn chưa chết tâm," gần đây lễ mừng năm mới lại là tắm ba ngày, đầy tháng của Tiểu Phì Trùng, hắn đã có một khoảng thời gian không chú ý đến hậu cung.
 
"Đâu chỉ không chết tâm," trong lòng Lộ công công không ngừng mắng thầm Lục Chiêu nghi: "Hôm nay vốn không phải là ngày Phùng Thục nghi sinh, Lục Chiêu nghi cũng đã chuẩn bị để Phùng Thục nghi sinh hôm nay."
 
"Hôm nay đúng là ngày tốt," Cảnh đế cong miệng cười: "Lòng nàng ta cũng không nhỏ."
 
"Nhưng vận may của Lục Chiêu nghi không tốt, không chỉ bị Phùng Thục nghi đâm sau lưng," Lộn công công cảm thấy con người đôi khi phải chấp nhận số mệnh: "Hơn nữa lúc nàng ta hành sự ở Hành Vân các vừa khéo bị Hi Hiền phi bắt gặp."
 
"Vận mệnh cũng là một loại thực lực, tài nghệ không bằng người, vậy cũng chỉ có thể nhận mệnh," Cảnh đế lấy tấu chương chuẩn bị tiếp tục xem: "Ngươi đi Hành Vân các nhìn thử, thông báo Phùng Thục nghi một tiếng, nói trẫm đã biết chuyện hôm nay, để cho nàng ấy an tâm sinh con, trẫm sẽ không bạc đãi nàng ấy."
 
"Vâng," Lộ công công khom người lui ra ngoài.
 

Vì Hoàng hậu bệnh, hơn nữa Phùng Yên Nhiên đang sinh, tết Nguyên tiêu năm nay, trong cung có ý bỏ qua.
 
Phùng Yên Nhiên cảm thấy mình sắp không xong rồi, cũng may ý thức vẫn còn tỉnh táo: "Tịch Vân... Bây... Bây giờ là... Giờ... Gì rồi?"
 
"Tiểu chủ, bây giờ là giờ tý," đây là lần thứ mười bảy Phùng Yên Nhiên hỏi như vậy.
 
"Qua... Qua giờ tý," tóc Phùng Yên Nhiên đã ướt đẫm mồ hôi: "Vậy... Ta... An tâm... Sinh rồi..."
 
Nàng nói xong câu này không bao lâu, trong phòng sinh đã truyền ra tiếng hét của nàng: "A... A..."
 
Đến đầu giờ sửu, rốt cuộc Cảnh đế đã tới.
 
Các phi tần trong điện đứng lên hành lễ với Hoàng thượng: "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
 
"Đứng lên đi,: Cảnh đế đi tới ngồi xuống ghế chủ vị: "Tình hình bên trong thế nào rồi?"
 
"Bẩm Hoàng thượng," Đức phi là phi tần đứng đầu ở đây, tất nhiên là do nàng bẩm báo: "Vừa hỏi qua, bây giờ đã bắt đầu sinh, xem canh giờ hẳn là nhanh," Phùng Thục nghi cũng xem như là người hiểu biết, đứa bé trong bụng nàng, mặc kệ là nam hay nữ, sinh vào giờ này là vừa khéo, tránh khỏi rằm tháng giêng, không gây chú ý.
 
"Ừ," Cảnh đế phất phất tay: "Ngồi đi."
 
Cảnh đế đến chưa tới một canh giờ, trong phòng truyền ra tiếng khóc nỉ non của trẻ mới sinh.
 
"Sinh rồi," Thẩm Ngọc Quân có chút vui mừng.
 
Một lát sau, y nữ ôm cái tã lót màu hồng đi ra: "Nô tỳ chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng, Phùng Thục nghi sinh thêm cho Hoàng thượng một Công chúa."
 
Các phi tần nghe vậy cũng nhao nhao chúc mừng Cảnh đế.
 
"Tốt, đứng lên hết đi," Cảnh đế mang nụ cười trên mặt: "Đem Công chúa tới cho trẫm nhìn một cái."
 
Thẩm Ngọc Quân châu đầu nhìn đứa bé mới sinh trong tã, nhỏ hơn nhiều so với Tiểu Phì Trùng, bèn quay đầu nói với y nữ: "Phùng Thục nghi sao rồi?"
 
"Bẩm nương nương, Phùng Thục nghi đã mệt mỏi ngất đi," y nữ thấy Hi Hiền phi hỏi chuyện, lập tức thành thật trả lời: "Nhưng theo nô tỳ thấy, Phùng Thục nghi không có trở ngại gì."
 
"Chờ bên trong thu dọn xong, để thái y vào bắt mạch cho Phùng Thục nghi, dù sao hôm nay nàng ấy cũng chịu không ít khổ, vẫn nên cẩn thận một chút," Đức phi nhìn Hoàng thượng, nói một câu.
 
"Đức phi nói có lý, cứ làm như vậy đi," Cảnh đế nhìn đứa bé xong, lập tức đứng dậy chuẩn bị về điện Càn Nguyên.
 
"Hoàng thượng,: Diệp Tu nghi đứng cả buổi không lên tiếng lúc này đã mở miệng: "Vậy Tam Công chúa thì sao? Theo lý phân vị Phùng Thục nghi chưa đủ, không thể nuôi Tam Công chúa."
 
Thẩm Ngọc Quân liếc Diệp Tu nghi một cái, quay đầu về phía Hoàng thượng: "Tam Công chúa là do Phùng Thục nghi liều mạng sinh ra," vừa nói nàng vừa hành đại lễ với Hoàng thượng: "Thần thiếp thỉnh cầu Hoàng thượng cho Phùng Thục nghi một ân điển."
 
Đức phi cũng quỳ xuống: "Hoàng thượng, hôm nay Phùng Thục nghi thật sự là nguy hiểm, nếu không phải Hi Hiền phi vừa khéo gặp được, chỉ sợ bây giờ Phùng Thục nghi cũng không còn mạng sinh Tam Công chúa, thần thiếp cũng thỉnh cầu Hoàng thượng cho Phùng Thục nghi một ân điển."
 
Đức phi và Hiền phi đều quỳ, Thục phi cũng làm theo, một Công chúa cho ai nuôi cũng vậy, nhà mẹ Phùng Yên Nhiên và nàng cũng có mấy phần quan hệ, nàng trả cho Phùng Yên Nhiên một phần nhân tình cũng có thể được.
 
Ba vị phi tử đều quỳ, các phi tần khác chỉ cần không ngốc, cũng chỉ có thể thuận theo, sau cùng ngay cả Diệp Tu nghi có chút dị nghị cũng miễn cưỡng cười quỳ xuống.
 
Cảnh đế nhìn phi tần quỳ đầy đất, trên mặt lộ ra vui mừng: "Các nàng có thể hòa thuận một lòng như thế, lòng trẫm rất an ủi, nếu đã như thế, vậy trẫm đồng ý với thỉnh cầu của các nàng."

 
"Tạ ơn Hoàng thượng!"
 
"Đứng lên hết đi," Cảnh đế chắp tay sau lưng: "Các ngươi cũng đã ở đây một ngày, trở về nghỉ ngơi đi, trẫm về Càn Nguyên điện trước."
 
"Thần thiếp (tần thiếp) cung tiễn Hoàng thượng," các phi tần thấy Hoàng thượng đi xa mới nhao nhao đứng lên.
 
Thẩm Ngọc Quân liếc Diệp Tu nghi một cái, thấy trên mặt người này có chút không vui, nàng nhướng mày, xoay người vào phòng sinh.
 
Tịch Vân vốn đang trông giữ bên mép giường của Phùng Yên Nhiên, thấy Thẩm Ngọc Quân đi vào vội quỳ xuống dập đầu với Thẩm Ngọc Quân: "Nô tỳ đa tạ Hi Hiền phi nương nương thương xót tiểu chủ nô tỳ, nô tỳ dập đầu với ngài," nói rồi lập tức dập đầu với Thẩm Ngọc Quân.
 
"Được rồi," Thẩm Ngọc Quân đưa tay ngăn lại: "Ngươi cần phải bảo trọng, bên cạnh chủ tử nhà ngươi chỉ có một mình ngươi là dùng được, ngươi phải nhìn kỹ Hành Vân các, không được buông lỏng, biết chưa?"
 
"Nô tỳ biết ạ," Tịch Vân vừa nghe Diệp Tu nghi nhắc tới Tam Công chúa, cả người nàng run lên cầm cập, nàng sợ muốn chết, cũng may Hi Hiền phi được Hoàng thượng yêu thích, bảo vệ Tam Công chúa cho chủ tử nhà nàng: "Nô tỳ nhất định sẽ trông chừng Hành Vân các cẩn thận."
 
"Có chuyện gì, ngươi cho người đến Chiêu Dương cung nói một tiếng, bổn cung sẽ làm chủ cho các ngươi," Thẩm Ngọc Quân nhìn Phùng Yên Nhiên nằm trên giường mặt không còn chút máu: "Sáng mai bổn cung sẽ cho Trúc Vân mang vài thứ qua đây, trong lúc ở cữ ngươi tẩm bổ cho tiểu chủ nhà ngươi."
 
"Nô tỳ thay mặt tiểu chủ cảm tạ nương nương," Tịch Vân lại dập đầu với Thẩm Ngọc Quân.
 
"Ngươi cũng đứng lên đi," Thẩm Ngọc Quân đi tới bên giường nhìn Phùng Yên Nhiên một lát.
 
"Nương nương, thời gian không còn sớm, tiểu chủ và Công chúa đã có nô tỳ trông nom, ngài đã bận rộn cả ngày, vẫn nên về sớm nghỉ ngơi ," Tịch Vân nói.
 
"Ừ," Thẩm Ngọc Quân xoay người nhìn Tịch Vân: "Vậy thì giao cho ngươi, bổn cung sẽ bảo Trúc Vân và Trúc Vũ thỉnh thoảng qua đây nhìn một cái, ngươi thiếu thứ gì, cứ nói với bọn họ."
 
"Vâng," Tịch Vân biết ý của Hi Hiền phi, cũng rất cảm kịch Hi Hiền phi, nếu hôm nay không có nàng, sợ là chủ tử phải mất mạng.
 
Lúc Thẩm Ngọc Quân trở lại cung Chiêu Dương, vừa lúc Tiểu Phì Trùng đang quậy: "Sao thế?" Nàng ba bước thành hai đi vào tẩm điện: "Ôi Ôi... Tiểu Phì Trùng của chúng ta sao thế?"
 
Nhũ mẫu đầu đầy mồ hôi: "Bẩm nương nương, ban ngày Tam Hoàng tử vẫn bình thường, buổi tối lúc ngủ thì ngủ không yên, một lát đã tỉnh."
 
Thẩm Ngọc Quân nhanh chóng bỏ áo choàng trên người, ôm Tiểu Phì Trùng: "Nói với mẫu phi xem, con sao vậy?" Nàng cụng cụng trán vào Tiểu Phì Trùng, nào ngờ tên mập mạp này mắt còn lệ mà khóe miệng đã nhoẻn cười.
 
Rốt cuộc Trúc Vũ đã an tâm, lau cái trán đầy mồ hôi: "Nô tỳ đã nói tiểu chủ tử là cả ngày không gặp nương nương mới quậy, nô tỳ bế nó vào tẩm điện của nương nương, nó mới ngủ trên giường của nương nương một lúc, không ngờ lúc tỉnh dậy lại khóc."
 
Thẩm Ngọc Quân nhìn nước mắt trên mặt Tiểu Phì Trùng, vô cùng đau lòng: "Đều do mẫu phi không tốt, sau này mẫu phi sẽ không rời Tiểu Phì Trùng lâu như vậy nữa."
 
Trúc Vũ vắt khăn, tiến lên cẩn thận lau mặt cho Tiểu Phì Trùng: "Tiểu chủ tử khóc đến mức cả người đầy mồ hôi."
 
"Hôm nay muộn quá rồi, không tắm cho nó được, giữ trưa mai tắm cho nó," Thẩm Ngọc Quân bế Tiểu Phì Trùng đi vào ngồi xuống mép giường: "Tiểu Phì Trùng của chúng ta chắc chắn là nhớ mẫu phi."
 
Không lâu sau, Thẩm Ngọc Quân đã dỗ Tiểu Phì Trùng ngủ, đặt nó lên giường, nàng mới rảnh rỗi tắm rửa, đến lúc nằm lên giường đã là giờ dần, nàng thở ra một hơi thật sâu: "Hôm nay thật là mệt, cũng may sáng mai không cần phải đi thỉnh an sớm."
 
Trong Hành Vân các, Phùng Yên Nhiên vừa mới ngủ hai canh giờ đã tỉnh: "Tịch Vân..."
 
"Tiểu chủ, người tỉnh rồi," Tịch Vân vốn ghế vào giường ngủ gật, vừa nghe giọng chủ tử nhà nàng đã lập tức tỉnh lại: "Tiểu chủ, bây giờ người cảm thấy thế nào?"
 

Phùng Yên Nhiên di chuyển tròng mắt, nhìn một vòng: "Công chúa đâu," nàng nhớ bản thân sinh một Công chúa.
 
"Công chúa ngủ rồi ạ," vừa nói Tịch Vân vừa rón rén đến cạnh nôi, bế tã lót nho nhỏ trong nôi lên, trở lại bên giường: "Tiểu chủ, người xem."
 
Phùng Yên Nhiên vươn cổ, nhìn đứa trẻ mới sinh trong tã lót, một lát nước mắt đã rơi xuống: "Thật xinh."
 
"Tiểu chủ người đừng khóc, bây giờ người còn đang ở cữ," Tịch Vân thấy chủ tử khóc, nhất thời cũng xót xa, vươn một tay lấy chiếc khăn trên tủ đầu giường đưa cho chủ tử nhà nàng: "Tiểu chủ người nên vui mừng, hôm nay Diệp Tu nghi còn muốn nuôi Tam Công chúa của chúng ta..."
 
Không đợi Tịch Vân nói hết, lòng Phùng Yên Nhiên đã run lên: "Diệp Tu nghi muốn nhận nuôi Tam Công chúa?"
 
"Tiểu chủ người an tâm," Tịch Vân thấy chủ tử nhà nàng nôn nóng, vội giải thích: "Nàng ta chỉ mới nói xong, Hi Hiền phi nương nương đã thỉnh cầu Hoàng thượng để cho người tự nuôi Tam Công chúa, đúng rồi, hôm nay sau cùng Hoàng thượng cũng tới."
 
"Hoàng thượng có đồng ý không?" Tuy rằng nàng tin sức ảnh hưởng của Hi Hiền phi trước mặt Hoàng thượng, nhưng nàng vẫn muốn nghe một lời chắc chắn.
 
"Đồng ý đồng ý," Tịch Vân cười, nói liên thanh: "Sau còn có Đức phi, Thục phi, các nàng đều cầu thình Hoàng thượng cho người."
 
"Các nàng chỉ xem mặt mũi của Hi Hiền phi thôi," lúc này Phùng Yên Nhiên đã yên tâm: "Lục Chiêu nghi thế nào?"
 
"Chắc là hôm nay quá muộn, Hoàng thượng còn chưa hỏi chuyện này," Tịch Vân vốn không muốn nói chuyện Lục Chiêu nghi với chủ tử nhà nàng.
 
"Ta biết rồi," Phùng Yên Nhiên nhắm mắt lại: "Không phải nàng ta muốn mạng của ta sao? Lần này ta muốn giá tội sát hại phi tần lên người nàng ta."
 
"Tiểu chủ, người muốn làm gì?" Tịch Vân cho rằng việc này đã qua, bây giờ xem ra chủ tử nhà nàng thật sự sẽ không để Lục Chiêu nghi yên.
 
"Không làm gì," Phùng Yên Nhiên nhìn tã lót màu hồng trong tay Tịch Vân: "Đặt Công chúa ngủ bên cạnh ta đi."
 
"Vâng," Tịch Vân cẩn thận đặt Tam Công chúa ở bên gối chủ tử nhà nàng.
 
Giờ thìn ngày hôm sau, Phùng Yên Nhiên vừa mới tỉnh, đã thấy Liên Tâm trong cung nàng bưng một chén thuốc vào: "Tiểu chủ, đây là thái y dặn ngài uống, nói là chống nôn."
 
"Ngươi đặt đó đi, lát nữa ta uống," Phùng Yên Nhiên nhìn khuyên tai phỉ thúy trên tai Liên Lâm, cười nói: "Mấy ngày nay cực khổ cho các ngươi."
 
"Hầu hạ tiểu chủ là bổn phận của nô tỳ," nói xong lui qua một bên chờ Phùng Yên Nhiên uống thuốc.
 
Phùng Yên Nhiên nhìn chén thuốc đen ngòm kia, sau đó quay đầu nhìn về phía Liên Tâm: "Ngươi chuẩn bị chút nước nóng, ta muốn súc miệng."
 
"Vâng," Liên Tâm lui xuống chuẩn bị nước nóng.
 
Phùng Yên Nhiên thấy nàng rời khỏi, bèn cố gắng chống người dậy, lấy một chiếc túi gấm trong ngăn tủ đầu giường, đổ đồ vật bên trong ra bỏ thẳng vào miệng, sau đó đổ chén thuốc kia vào ống nhổ.
 
Một loạt động tác làm trám Phùng Yên Nhiên đổ mồ hôi, nàng vừa mới nằm xuống, Liên Tâm đã bưng mâm vào: "Nô tỳ hầu hạ tiểu chủ súc miệng."
 
"Ừm," Phùng Yên Nhiên súc miệng dưới sự hầu hạ của Liên Tâm.
 
"Tiểu chủ đã uống thuốc xong," Liên Tâm nhìn chén không đặt trên ngăn tủ, trên mặt có một tia mừng rỡ: "Vậy nếu không có chuyện gì, nô tỳ lui xuống trước."
 
"Ừ," Phùng Yên Nhiên khẽ gật đầu.
 
Không lâu sau, Tịch Vân bế Tam Công chúa đã ăn no về: "Tiểu chủ, nô tỳ về rồi."
 
"Ừ, bế Công chúa tới cho ta nhìn một chút," bụng Phùng Yên Nhiên đã bắt đầu đau.
 
Tịch Vân ôm Công chúa đi tới bên giường, trên mặt vốn càng mang nụ cười, nhưng khi nhìn thấy mồ hôi trên trán chủ tử nhà mình, nàng có hơi kinh ngạc: "Tiểu chủ người..." Nàng nhớ tới lời chủ tử nói tối hôm qua, ánh mắt trừng lớn: "Có phải người ăn gì hay không, ai, là ai?"
 
Phùng Yên Nhiên nhìn đứa bé được Tịch Vân đặt bên giối, khóe miệng vô lực cong lên: "Liên Tâm bưng thuốc tới, ta không uống."
 
"Vậy người..."

 
"Ta ăn mật quả nương ta mang tới," Phùng Yên Nhiên biết mật quả nương nàng mang tới là gì, nhưng đây là lựa chọn của nàng, tranh đấu trong cung quá hung tàn, nàng không muốn tham gia vào nữa.
 
"Tiểu chủ, sao người lại hồ đồ như vậy," Tịch Vân lã chã rơi nước mắt: "Nô tỳ đi mời thái y."
 
"Đứng lại," Phùng Yên Nhiên gọi Tịch Vân đang muốn xoay người rời đi: "Còn chưa tới lúc, ngươi chờ một lát nữa rồi mời thái y."
 
"Tiểu chủ, người tội gì phải khổ như vậy?" Tịch Vân đã quỳ dưới đất: "Người để nô tỳ đi mời thái y đi, có được không?"
 
Trong mắt Phùng Yên Nhiên chứa ý cười: "Lần này ta nhất định phải để Lục Chiêu nghi đẹp mắt, không phải nàng ta muốn hại ta sao? Ta tác thành cho nàng ta, cũng coi là nàng ta thành toàn cho ta."
 
"Tiểu chủ," Tịch Vân nhìn mồ hôi trên trán chủ tử nhà nàng đã rơi xuống thành giọt, cuối cùng nàng quyết định nghịch ý chủ tử một lần. Nàng không hề để ý chủ tử ngăn cản, đứng thẳng dậy, hai chân mềm nhũn chạy đến Thái Y viện mời thái y.
 
Thẩm Ngọc Quân vừa mới dùng bữa trưa xong, Thu Cúc đã vội vội vàng vàng vào bẩm báo: "Nương nương, Hành Vân các đã xảy ra chuyện."
 
"Sao vậy?" Thẩm Ngọc Quân kinh ngạc, chẳng lẽ Lục Chiêu nghi thật sự thích tìm đường chết?
 
"Sáng nay Phùng Thục nghi uống thuốc do một cung nhân trong cung nàng mang tới, không lâu sau đau bụng vô cùng, Thành lão thái y đến xem, nói là," Thu Cúc cau mày, có chút đồng cảm với Phùng Thục nghi.
 
"Nói cái gì?" trong lòng Thẩm Ngọc Quân đã có chút suy đoán, nhưng vẫn không tin, Lục Chiêu nghi thấy sống đủ rồi sao?
 
"Nói là Phùng Thục nghi ăn phải đồ cực hàn, về sau không thể sinh được nữa," Thu Cúc nghĩ Phùng Thục nghi còn trẻ như vậy, không khỏi có chút đồng cảm với nàng, nhưng đồng thời trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
 
Thẩm Ngọc Quân cau mày: "Cung nữ kia hiện tại thế nào?"
 
"Đã bị nhốt lại," Thu Cúc thở dài: "Nghe nói là người của Lục Chiêu nghi."
 
Thẩm Ngọc Quân nhắm hai mắt lại, đưa tay xoa huyệt thái dương: "Bổn cung biết rồi, ngươi bảo Trúc Vân chọn một ít đồ bồi bổ thân thể, đưa đến Hành Vân các đi."
 
"Vâng"
 
Trong điện Càn Nguyên, Lộ công công đứng nghiêm một bên, trong lòng thầm thắp cho Lục Chiêu nghi một nén nhang.
 
"Không ngờ nàng cũng có vài phần mưu tính của Phùng Viễn Sơn phụ thân nàng," Cảnh đế vừa mới biết chuyện Hành Vân các từ Tiểu Lộ Tử, trên mặt không nhìn ra vui giận: "Lần này coi như Lục thị đem đá đập chân mình rồi."
 
"Hoàng thượng, nô tài đã cho người kiểm tra, thuốc dó cung nữ bưng đến cho Phùng Thục nghi, bên ngoài là chống nôn, trên thực tế lượng thuốc lưu thông máu cũng không ít. Tuy rằng không lấy mạng Phùng Thục nghi, nhưng cũng có thể khiến nửa đời sau của Phùng Thục nghi mệt mỏi suy nhược," Lộ công công thật sự bội phục Lục Chiêu nghi chết đi được, đã ở chỗ của mình, còn dám làm xằng làm bậy, đây không phải trả thù người khác, đây là tự sát.
 
"Nàng ta lòng mang chí lớn, xem ra không thích hợp nuôi dưỡng Đại Công chúa," Cảnh đế cười nhạo một tiếng: "Không phải Diệp Tu nghi muốn nuôi sao? Vậy đưa Đại Công chúa cho Diệp Tu nghi nuôi. Đúng rồi Đại Công chúa quen giường, con bé không cần chuyển chỗ, từ sau khi tấn Vị Diệp Tu nghi cũng chưa chuyển cung, lần này để nàng ta chuyển đến Lưu Vân cung đi."
 
"Vậy Lục Chiêu nghi thì sao ạ?" Lộ công công không hiểu hành động này của Hoàng thượng.
 
"Nàng ta thiếu đức hạnh, không thích hợp ở phân vị Chiêu nghi, xuống từ ngũ phẩm Thục nghi đi, nàng ta cũng không cần chuyển cung, dời đến trắc điện trước đây Phùng thị ở là được rồi," Cảnh đế đã quyết định chỗ đi của Lục Chiêu nghi.
 
Mặt Lộ công công giật giật, gần đây có phải Hoàng thượng thấy hậu cung quá an tĩnh, muốn các nàng náo nhiệt một chút không? Lục Chiêu nghi và Diệp Tu nghi sẽ không lật cung Lưu Vân lên đó chứ? Nhưng dù thế nào, nói chung tiếp theo hậu cung sẽ có nhiều trò hay: "Nô tài đi nói tin tốt này cho Diệp Tu nghi."
 
"Đi đi," Cảnh đế tiếp tục duyệt tấu chương, khẽ thở dài: "Không thể bớt lo được, muốn nháo, vậy trẫm làm người tốt một lần, tạo cho các nàng một sân khấu."
 
Quả nhiên mấy ngày sau, giống như Lộ công công nghĩ, trò vui không ngừng. Đầu tiên là Lục Chiêu nghi cực lực phủ nhận chuyện mưu hại Phùng Yên Nhiên, nhưng vì cung nữ kia trong cung Phùng Yên Nhiên đã nhận tội và làm chứng, cuối cùng nàng ta không thể chối sạch, nhưng nàng ta cãi bướng không chịu thừa nhận.
 
Tiếp theo Diệp Tu nghi sạch sẽ dứt khoát dời tới cung Lưu Vân, chỉ là Lục Chiêu nghi dây dưa không chịu rời đi, cuối cùng khiến Diệp Tu nghi mất hết kiên nhẫn, cho người ném Lục Chiêu nghi, không không, hiện tại là Lục Thục nghi ra khỏi chính điện cung Lưu Vân. Cuối cùng, chính là Đại Công chúa, Diệp Tu nghi là pháo nổ, trước kia Lục Chiêu nghi nàng còn không sợ, huống chi giờ chỉ là Lục Thục nghi chứ? Càng khiến người ta kinh ngạc chính là, dường như Diệp Tu nghi có bất mãn với Lục Thục nghi, từ sau khi nàng nhập chủ cung Lưu Vân, mỗi ngày đều lập quy củ với Lục Thục nghi, cuộc sống của Lục Thục nghi coi như là nước sôi lửa bỏng.
 
Cứ ồn ào nhốn nháo như vậy, đã qua đầy tháng của Tam Công chúa, lần này Cảnh đế hào phóng, tấn thẳng Phùng Yên Nhiên lên tam phẩm Tiệp dư, điều này cũng làm cho Phùng Yên Nhiên hoàn toàn yên tâm.
 
Hôm nay là mười bảy tháng hai, cuối cùng Thẩm Ngọc Quân quyết định vẫn phải đi một chuyến đến Hành Vân các, có một số việc nàng muốn giáp mặt hỏi Phùng Yên Nhiên, nếu không trong lòng nàng mãi không yên.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.