Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi

Chương 87: Ân oán



Lúc Đức phi đến điện Càn Nguyên, Lộ công công đang giữ cửa điện, hắn thấy Đức phi liền vội vàng nghênh đón: "Nô tài thỉnh an Đức phi nương nương, Đức phi nương nương cát tường."

Đức phi giơ tay lên một cái: "Lộ công công xin đứng lên."

Sau khi đứng dậy, Lộ công công thấy Uyển Y đi theo sau lưng Đức phi đang cầm một hộp sơn gỗ, trong lòng ít nhiều có chút phán đoán: "Nương nương tới cầu kiến Hoàng thượng sao?"

Đức phi gật đầu: "Hiện giờ Hoàng thượng có rảnh không?"

Nếu như những người khác đột nhiên đến cầu kiến, Lộ công công sẽ cảm thấy là có dụng ý khác, dù sao bây giờ đã sắp đến cuối giờ thần. Nhưng người đến là Đức phi, trong lòng hắn thầm thắp cho Lệ Phi một nén nhang: "Nương nương, ngài chờ một lát, nô tài vào trong bẩm báo."

"Được," Đức phi nháy mắt với Uyển Y, Uyển Y vội kẹp cái hộp vào nách, đưa tay móc một cái túi hương ra, kín đáo đưa cho Lộ công công: "Làm phiền công công rồi."

"Nào có," Lộ công công sờ túi hương, cũng biết là ngân phiếu, lập tức cười híp mắt: "Nô tài tạ ơn nương nương ban tặng, nô tài đi bẩm báo với Hoàng thượng."

Lộ công công vào điện Càn Nguyên, thấy trên ngự án của Hoàng thượng còn hai, ba quyển tấu chương, trong lòng nắm chắc: "Hoàng thượng, Đức phi nương nương ngoài cửa điện cầu kiến."

Cảnh đế ngửa cổ ra sau lắc trái lắc phải: "Cho nàng vào đi."

"Vâng," Lộ công công khom người rời khỏi điện Càn Nguyên, đi tới trước mặt Đức phi: "Nương nương, vừa hay Hoàng thượng có chút thời gian, bảo ngài đi vào."

Đức phi nghe vậy, nói: "Làm phiền Lộ công công," nói xong nàng xoay người cầm hộp gỗ trong tay Uyển Y, tự mình vào điện.

Sau khi vào điện Càn Nguyên, nàng bước nhanh đến giữa điện, quỳ hai gối xuống: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Cảnh đế ngước mắt nhìn Đức phi, sau lại tiếp tục xem tấu chương: "Đứng lên đi."

Đức phi cũng không đứng dậy, nàng vẫn quỳ, nhưng cũng không lên tiếng, nàng thấy tấu chương trên ngự án của Hoàng thượng không còn nhiều lắm, nàng chờ, chờ Hoàng thượng làm xong.

Cảnh đế biết nàng còn quỳ, có điều hắn cũng không để ý đến nàng, tiếp tục xem tấu chương. Khoảng thời gian uống hết một chung trà, Hoàng thượng phê xong quyển tấu chương cuối cùng, đặt bút son xuống, ngẩng đầu lên, nhìn Đức phi đang quỳ thẳng phía dưới: "Nàng có chuyện gì, bây giờ có thể nói."

Trời đông giá rét, tuy rằng điện Càn Nguyên lửa than đầy đủ, trên đất cũng trải thảm, nhưng hai chân Đức phi vẫn tê cóng. Nàng cũng không quan tâm đ ến chuyện này, nàng cầm lấy hộp gỗ đặt bên cạnh, cầm trong tay: "Hoàng thượng, thần thiếp muốn cáo trạng Lệ Phi giết hại hoàng tự, sát hại phi tần."

Cảnh đế đã sớm biết hôm nay Đức phi đến đây vì chuyện gì, hắn không dài dòng, cũng không hỏi gì, chỉ nói một câu: "Trình đồ vật lên đi."

Lộ công công đứng bên cạnh vội bước lên lấy chiếc hộp trên tay Lệ Phi, mở nó ra, lấy đồ vật bên trong, đưa tới trước mặt Hoàng thượng.

Cảnh đế cầm những chứng cứ đó, nhìn đại khái: "Xem ra nàng đã thu thập đầy đủ chứng cứ mới đến đây gặp trẫm, không tệ, cuối cùng cũng có chút tiến bộ, nói đi, nàng muốn trẫm làm thế nào?"

Lúc này Đức phi nhìn thẳng vào Hoàng thượng: "Thần thiếp muốn mạng của Lệ Phi, thần thiếp muốn chính mình ra tay lấy mạng ả ta."

Cảnh đế ngưng thần nhìn Đức phi hồi lâu, cuối cùng gật đầu: "Trẫm đồng ý với nàng."

Đức phi mím môi, sau dập đầu với Hoàng thượng: "Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng."

"Nàng đứng lên đi," Cảnh đế ra hiệu cho Tiểu Lộ Tử, "Nàng đứng lên đi," Cảnh đế ra hiệu cho Tiểu Lộ Tử vội bước tới đỡ Đức phi đứng lên.

Sau khi đứng dậy Đức phi vốn định rời đi, nhưng nàng đột nhiên muốn hỏi Hoàng thượng một vấn đề: "Hoàng thượng, thần thiếp có thể hỏi ngài một chuyện không?"

Dường như Cảnh đế biết nàng muốn hỏi gì: "Nàng hỏi đi."

"Có phải ngài đã sớm biết con của thần thiếp là do Lệ Phi hạ thủ không?" Đức phi nhớ tới năm đó sau khi Hoàng thượng hồi cung, để thái y bưng tới cho nàng một chén thuốc sảy thai, trong lòng nàng liền nghi ngờ. Hoàng gia luôn lấy con nối dõi làm trọng, dưới gối Hoàng thượng lại đơn bạc, sao Hoàng thượng lại quả quyết từ bỏ đứa bé kia?

Cảnh đế cũng không giấu nàng, thẳng thắn thừa nhận: "Trẫm hồi cung đã biết, chỉ là nàng quá ngốc, người bên cạnh không sạch sẽ, bản thân cũng không biết, còn oán được ai?"

Hốc mắt Đức phi ngập nước, môi run rẩy: "Cho nên nhiều năm như vậy ngài không cho thần thiếp nhận nuôi con, là bởi vì thần thiếp không thể bảo vệ được con?"

"Phải," với câu hỏi của Đức phi Cảnh đế cũng không kiêng kị mà trả lời thẳng: "Nếu không nàng nghĩ là vì sao?" Hắn cười nhạo một tiếng: "Nàng cho rằng trẫm trách nàng không giữ được đứa bé, nhưng bây giờ trẫm thấy, dù là nàng có nạp mạng, nàng cũng chưa chắc giữ được đứa bé kia."

"Vậy Hoàng hậu thì sao?" Gần đây Đức phi vẫn mãi canh cánh trong lòng chuyện này: "Tứ Hoàng tử của Hoàng hậu không phải là được giữ lại sao?"

Cảnh đế nhìn Đức phi lệ rơi đầy mặt, hắn cảm thấy Đức phi vẫn không hiểu, nhưng hôm nay nếu hắn đã nói đến việc này, hắn sẽ tốn thêm vài câu: "Lệ Phi lừa Hoàng hậu, nhưng Hoàng hậu cũng còn chút đầu óc, chỉ uống nửa viên thuốc, mà nàng lúc đầu lại bị người ta hạ một viên, bây giờ nàng vẫn còn nghĩ nàng lều mạng sẽ giữ được đứa bé kia sao, lẽ nào nàng đã quên đứa bé kia lúc ra ngoài tứ chi đã bắt đầu suy thoái sao?"

Cuối cùng Đức phi không nhịn được, ngã xuống đất: "Thần thiếp... Không quên, nhưng thần thiếp không oán không thù với Lệ Phi, sao ả ta lại muốn hại thần thiếp?"

"Chuyện này nàng phải đi hỏi Lệ Phi," Cảnh đế giữ Lệ Phi đến hôm nay, chính là vì chuyện ám tử của Lương vương. Hiện tại ám tử của Lương vương đã điều tra rõ, hậu cung cũng nên được dọn dẹp.

Lúc Đức phi rời khỏi điện Càn Nguyên, trời đã tốt, nhưng nàng không hề có ý định nghỉ ngơi, trở về cung Trọng Hoa thay đổi y phục xong bèn mang theo người đến thẳng cung Thúy Vi.

Mà lúc này trong cung Thúy Vi, Lệ Phi cũng đã thu được thư tín của gia tộc: "Rốt cuộc là ai?"

"Nương nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Thường ma ma hầu hạ bên cạnh thấy sắc mặt Lệ Phi trở nên tái nhợt, tim bắt đầu đập thình thịch, mấy ngày nay mắt phải của bà ta nhảy liên tục, làm cho bà ta tâm thần không yên.

Lệ Phi đưa thư tín cho Thường ma ma: "Có người tới phía nam điều tra bổn cung."

Thường ma ma nhanh chóng xem thư tín, cả người đều không tốt: "Nương nương, nhất định là Đức..."

"Phanh...," Thường ma ma còn chưa nói xong, cửa chính điện của cung Thúy Vi, đã bị người ta tông mở.

Hai người ngẩng đầu nhìn cửa điện, mà Đức phi một thân cung trang màu trắng bước vào điện, sau lưng nàng còn có một đám thái giám mang theo mấy bình hoa.

Lúc này có lẽ Lệ Phi biết Đức phi đến làm gì, nhưng ngược lại rất trấn định: "Bổn cung là chủ của Thúy Vi cung, dù bổn cung làm sai chuyện gì, Đức phi, ngươi cũng không thể làm gì bổn cung."

Sau khi Đức phi vào chính điện thì chậm rãi đi về phía Lệ Phi, trong điện hoàn toàn yên tĩnh. Nàng dừng cách Lệ Phi hai bước chân, nàng nhìn Lệ Phi, cong miệng cười: "Bổn cung vốn không thể làm gì ngươi, nhưng ngươi cũng xem thường bổn cung quá rồi. Trước khi đến Thúy Vi cung đã đến Càn Nguyên điện trước, giao cho Hoàng thượng một số thứ, cầu xin Hoàng thượng, giao ngươi cho bổn cung xử trí, ngươi đoán Hoàng thượng có đồng ý không?"

Đôi mắt lá liễu của Lệ Phi nhìn chăm chú vẻ mặt của Đức phi, không lâu sao nàng bèn nở nụ cười: "Nếu như Hoàng thượng không đồng ý với ngươi, ngươi cũng sẽ không dám xông vào Thúy Vi cung của bổn cung lúc khuya khoắt thế này. Nếu Hoàng thượng đồng ý với ngươi, vậy muốn giết muốn mắng, tùy ngươi."

Lúc Đức phi vào cung Thúy Vi đã thấy mấy tờ giấy rơi trên đất, nàng liếc mắt một cái, Uyển Y lập tức nhặt lên, đưa cho chủ tử nhà nàng. Đức phi cũng không nhận lấy, chỉ quét mắt vài lần, nụ cười trên mặt nàng tươi hơn: "Thì ra ngươi mới vừa nhận được tin tức à, vừa rồi bổn cung cũng mới đưa chứng cứ nhà mẹ đẻ ngươi mấy năm nay dựa vào ngươi đắc thế trong cung mà thu nhận hối lộ khắp nơi, cướp đoạt tiền tài, tùy tiện sát hại bá tánh, thương hộ, chiếm đoạt ruộng đất tài sản, thậm chí mua quan bán chức cho Hoàng thượng."

"Ngươi muốn toàn tộc ta chôn cùng với đứa con đã chết của ngươi?" Cuối cùng lúc này Lệ Phi cũng không còn bình tĩnh nữa, nàng ta đứng dậy, tiến lên một bước: "Ngươi ả độc phụ này, toàn tộc ta trên dưới hai trăm mạng người, sao ngươi có thể?"

"Tại sao không thể," Đức phi nhìn lại Lệ Phi, hỏi lại một câu, trên mặt mang theo khinh miệt: "Bổn cung vốn còn nghĩ nếu nhà mẹ đẻ của ngươi sạch sẽ, bổn cung nên tìm tội danh gì để chụp lên đầu bọn chúng," nói đến đây nàng không nhịn được mà cười: "Nào ngờ, chính bọn chúng lại tìm chết, mua quan bán chức, bọn chúng cũng dám làm?"

Lệ Phi đã sớm biết nhà mẹ đẻ mình không sạch sẽ, nhưng không ngờ bọn họ lại to gan như vậy, hiện tại chứng cứ đã đến tay Hoàng thượng, nhà mẹ đẻ nàng ta xuống dốc cũng chỉ là vấn đề thời gian: "Ngươi rất cao hứng?"

"Không," Đức phi ngừng cười: "Còn chưa đủ, sao bổn lại cao hứng được chứ?"

"Mạng của ta ở đây, ngươi lấy đi là được," Lệ Phi ở cùng Đức phi nhiều năm như vậy, đương nhiên biết Đức phi có tính tình thế nào, Đức phi sẽ không dễ dàng cho nàng ta chết.

Đức phi nhìn lướt qua Lệ Phi, hướng ánh mắt về phía Thường ma ma đang đứng bên cạnh: "Uyển Y, trói chặt lão bà tử kia lại cho ta, bổn cung cho Lệ Phi xem trò hay trước."

Lệ Phi bị Đức phi ấn ngồi xuống tháp, bản thân nàng lại đứng một bên. Lúc Uyển Y dẫn người đi bắt Thường ma ma, Thường ma ma cũng không phải kháng, bà ta nhìn Lệ Phi một cái, đột nhiên dùng lực tránh thoát khỏi Uyển Y, định đâm vào cây cột trong đại điện, nhưng bị Uyển Y nhanh tay ôm lấy. Lúc này Thường ma ma không khác gì kẻ điên: "Buông... Buông ra..."

Nhưng dù cho bà ta có sức lớn đi nữa, cũng không chạy thoát khỏi mấy người Uyển Y bao vậy, cuối cùng bị trói chặt, ngay cả cằm cũng bị tháo ra.

Tuy Lệ Phi không có biểu cảm gì, nhưng hai chân lại đang run rẩy.

Đức phi liếc mắt nhìn Lệ Phi, vươn tay cầm một cái ly trên bàn, đập vào cột đá bên cạnh, nháy mắt chiếc ly đã chia năm xẻ bảy. Đức phi nhìn mấy mảnh đồ sứ rơi trên đất, chọn khối lớn nhất nhặt lên: "Uyển Y, tháo cằm của Lệ Phi nương nương, tránh chút nữa không chú ý ả ta lại cắn đầu lưỡi tự sát."

"Vâng," Uyển Y không hề chần chờ, bước nhanh tới bên cạnh Lệ Phi, dường như không phát ánh ánh mắt giết người của Lệ Phi, gọn gàng dứt khoát tháo cằm Lệ Phi. Nhưng Lệ Phi cũng xem như người chịu đựng giỏi, không hề rên lên một tiếng.

Đức phi đi tới bên cạnh Thường ma ma, vẫy hai tên thái giám, ra lệnh: "Đỡ mụ ta dậy."

Thường ma ma nhận mệnh, bây giờ bà ta chỉ mong được chết nhanh, không hiểu tại sao lúc này trong đầu bà ta lại hiện lên bình hoa Uyển Y đưa đến ngày đó. Báo ứng, đúng là báo ứng!

Hôm nay mãi đến giờ tuất, Đức phi mới xử lý xong Thường ma ma, mấy thái giám bỏ Thường ma ma vào một bình hoa. Đức phi đi tới trước mặt Lệ Phi đứng ngoài quan sát từ đầu tới cuối, đưa hai tay dính đầy máu tươi tới trước mặt nàng ta: "Thế nào, màn diễn này có đặc sắc không?"

"Ngươi là đồ điên," cằm Lệ Phi đã được Đức phi chỉnh lại: "Đồ điên..."

Đức phi thả mảnh sứ trong tay xuống, tới gần Lệ Phi. Lệ Phi vội đứng lên khỏi tháp, muốn tránh xa Đức phi, Đức phi cũng không ngăn nàng ta, nảng chỉ cười lạnh một tiếng, tự mình ngồi xuống tháp: "Bây giờ hai chúng ta tâm sự đi."

Lệ Phi đứng cách Đức phi thật xa, cả người phát run, nàng ta nhìn Đức phi như nhìn thấy quỷ: "Ngươi muốn nói gì, không phải là ngươi đã biết hết rồi sao?" Nàng ta áp chế nỗi sợ trong lòng, nhưng vừa mở miệng, giọng của nàng ta đã bán đứng sự sợ hãi lúc này của nàng ta.

"Tại sao ngươi lại muốn hại ta?" Đức phi cũng không muốn vòng vo với nàng ta, hỏi thẳng nghi vấn trong lòng: "Ta với ngươi không oán không thù, tại sao ngươi muốn hại ta?"

Lệ Phi gân cổ lên: "Tại sao ta muốn hại ngươi, ha ha..., ta cũng không biết tại sao ta muốn hại ngươi. Mỗi lần ta thấy ngươi mang cái bụng, mặt đầy hạnh phúc xuất hiện trước mặt ta, ta không kìm nén được muốn nhìn dáng vẻ tuyệt vọng đau khổ của ngươi khi mất đi hết tất cả."

Đức phi thật sự không tin vào lỗ tai mình, nàng vốn cho rằng trong lúc nào đó nàng đã lơ đãng đắc tội với Lệ Phi, không ngờ tất cả bị kịch chỉ đều vì Lệ Phi đố kỵ: "Ngươi đố kỵ ta, cho nên ngươi hại ta, ngươi nói ta là kẻ điên, vậy ngươi là thứ gì, hả?"

Lệ Phi nhìn Đức phi, lúc này trong mắt cũng mất đi sự sợ hãi, nàng ta chậm rãi đi tới bên kia tháp ngồi xuống, mắt nhìn ngang phía trước: "Ta và ngươi cùng tiến vào vương phủ, ta xinh đẹp hơn ngươi, được sủng ái hơn ngươi, nhưng tại sao mọi thứ ngươi đều không bằng ta, lại có thể mang thai? Ngươi mang thai còn chưa tính, nhưng tại sao ngươi còn muốn đi dạo lung tung, tại sao ngươi muốn xuất hiện trước mặt ta?" Nói đến đây, nàng quay đầu qua nhìn Đức phi: "Mọi việc đều là do ngươi tự tìm, không trách được ta. Nếu ngươi giống như Thẩm thị vậy, hàng ngày trốn ở chỗ của mình, ta dù có muốn hại ngươi, cũng không tìm được cơ hội."

"Vậy Uyển Hà thì sao?" Đức phi nhớ tái đứa con chết oan của mình, hốc mắt nóng lên, nhưng nàng phải nhịn, bây giờ nàng không thể rơi nước mắt trước mặt tiện nhân Lý thị này: "Dù ta có tránh đi, ngươi vẫn sẽ không bỏ qua cho ta, ngay cả thị nữ của ta ngươi cũng mua được."

Lệ Phi ngửa đầu cười to: "Đó là do bản thân ngươi vô dụng, ngay cả người bên cạnh cũng không quản được, trách ta sao?"

Đức phi lắc đầu: "Không trách ngươi, trách ta, trách ta mắt bị mù." Lúc này nàng cầm mảnh sứ vỡ, đứng lên, đi nhanh tới cạnh Lệ Phi, nắm cằm Lệ Phi, "rắc" một tiếng, cằm Lệ Phi lập tức bị tháo đi: "Là ta mắt mù, không nhìn rõ người bên cạnh, nhưng mắt ngươi cũng không tốt, nếu mắt tốt, sao ngươi không nhìn rõ ta là người thế nào, sao ngươi còn dám chọc vào ta?"

"A..."

Đức phi cắm thẳng mảnh sứ vào mắt trái của Lệ Phi, mặc kệ Lệ Phi xoay sở thế nào, nàng đều nắm chặt cằm nàng ta: "Chọc ta, ta sẽ làm cho ngươi sống còn khổ hơn chết, ta sẽ khiến cho ngươi hối hận vì sống trên đời này, khiến ngươi kiếp sau thấy ta cũng phải đi đường vòng."

Lúc này hơi thở của Lệ Phi đã bất ổn. Đức phi buông tay, nàng ta lập tức ngã xuống đất. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

"Á..."

Lại một tiếng hét thảm, nhưng lần này không phải Đức phi ra tay, là Lệ Phi tự mình rút mảnh sứ trong mắt ra, nàng ta muốn tự sát, nhưng còn chưa kịp, tay đã bị Đức phi giẫm chân lên: "Muốn chết, ngươi đã hỏi ta chưa?"

Đức phi vươn tay về phía Uyển Y, Uyển Y lập tức lấy một chiếc bình nhỏ từ trong tay áo, đổ viên thuốc bên trong ra, đưa cho Đức phi.

Đức phi cầm viên thuốc kia, cúi người xuống, đưa viên thuốc tới trước mắt phải của Lệ Phi: Có phải viên thuốc này ngươi thấy rất quen đúng không?"

Một tay của Lệ Phi bị Đức phi giẫm dưới chân, một tay che mắt trái của mình.

Đức phi nhìn Lệ Phi máu đầy mặt, cười cười, đứng thẳng người dậy, ra lệnh cho cung nhân đi theo mình: "Đi lúc soát xem Lệ Phi nương nương của chúng ta còn có đồ tốt gì, cũng để bổn cung hiểu biết một chút, mở rộng tầm mắt."

Rất nhanh cung Thúy Vi đã bị lật ngược trời, Uyển Y cầm một chiếc hộp gỗ tử đàn tới: "Nương nương, người xem," mở hộp ra, bên trong còn một viên thuốc màu đen.

Đức phi đưa tay cầm lấy viên thuốc kia, dưới chân dùng thêm sức, tay Lệ Phi liền gãy: "Đỡ ả ta lên," nói xong nàng lấy chân ra.

Lệ Phi bị Uyển Y đỡ tới tháp ngồi xuống, Đức phi một tay cầm hai viên thuốc, một tay cầm ly, rót nước: "Lệ Phi muội muội, nhiều năm như vậy, tỷ tỷ ta đây vẫn luôn đè ép ngươi, hôm nay ta cũng hạ mình, hầu hạ ngươi một lần."

Lệ Phi đã không phản kháng nữa, Đức phi đút nàng ta uống thuốc, nàng ta thuận thế nuốt xuống.

Đức phi thấy nàng ta nuốt xuống, lệ trong mắt rốt cuộc cũng rơi, nàng buông ly: "Lần này ta với ngươi coi như xé nhau cho rõ ràng."

Nói xong Đức phi bèn xoay người chuẩn bị rời cung Thúy Vi, nhưng trước khi đi nàng ra lệnh cho cung nhân cung Thúy Vi: "Đừng để ả ta tự sát, nếu không bổn cung sẽ chôn các ngươi chung với ả ta."

"Vâng," các cung nhân cung Thúy Vi thấy tình hình hôm nay, bây giờ Đức phi nói gì chính là cái đó.

Lúc Đức phi rời cung Thúy Vi, trở lại cung Trọng Hoa thì đã gần giờ tý, nàng vừa về tới cung Trọng Hoa đã không kìm nổi, cũng may Uyển Y đi theo, không thì nàng đã ngã xuống đất: "Nương nương..."

Mới vào tháng mười hai, Lệ Phi đã chết ở cung Thúy Vi. Nghe tin Lệ Phi chết, Đức phi cũng không có tinh thần. Thù lớn được báo, lòng nàng cũng trống rỗng. Lòng trống rỗng, Đức phi liền bị bệnh, cơn bệnh này, suýt chút nữa đã lấy mạng nàng.

Mùng chín tháng mười hai, qua lễ Tịch Bát, cách lễ mừng năm mới không xa. Gần đây Thẩm Ngọc Quân rất bận rộn, bởi vì nhi tử béo nhà nàng sắp tròn một tuổi, nhưng dù bận thế nào đêm nay cũng phải đến điện Càn Nguyên một chuyến.

Dùng xong bữa tối, Thẩm Ngọc Quân dỗ nhóc mập ngủ, mặc thêm áo choàng, đi điện Càn Nguyên.

Điện Càn Nguyên, Lệ Phi cũng xong chính sự, đang ngồi trên ghế rồng xem bản đồ Đại Vũ. Lộ công công nhẹ nhàng đi vào: "Hoàng thượng, Hi Hiền phi nương nương tới."

Cảnh đế ngẩng đầu, sau lại rũ mắt xuống: "Để nàng vào đi."

Thẩm Ngọc Quân bỏ áo choàng, đi vào điện Càn Nguyên, đây là lần đầu tiên nàng tới điện Càn Nguyên, nàng đi tới giữa điện, quỳ hai gối xuống: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường."

Cảnh đế không xem bản đồ nữa, bảo Tiểu Lộ Tử thu bản đồ lại: "Đứng lên đi."

"Tạ ơn Hoàng thượng," Thẩm Ngọc Quân đứng dậy. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

"Sao hôm nay nàng lại tới Càn Nguyên điện vậy?" Cảnh đế có thể đoán được đại khái nàng tới làm gì, nhưng hắn muốn nghe chính miệng nàng nói.

Thẩm Ngọc Quân khẽ cười: "Bữa tối thần thiếp dùng hơi nhiều một chút, muốn ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm. Đi một hồi đã đến cần Càn Nguyên điện, thần thiếp nghĩ nếu đã đến đây, vậy hãy tới thăm Hoàng thượng, thỉnh an Hoàng thượng."

Cảnh đế dựa vào ghế rồng: "Cái cớ này không được hay lắm."

Thẩm Ngọc Quân trừng mắt liếc Hoàng thượng: "Vậy thần thiếp nói thần thiếp nhớ người thì sao?"

Cảnh đế cũng bị nàng chọc cười: "Cái này được."

Thẩm Ngọc Quân thấy Hoàng thượng không nặng nề như trước, trong lòng cũng thả lỏng một chút: "Hoàng thượng, thần thiếp hơi ngứa nghề, người chơi một ván cờ với thần thiếp nha?"

Cảnh đế đứng dậy khỏi ghế rồng, đi thẳng tới trước mặt Thẩm Ngọc Quân: "Được," sau đó hắn xoay người đi về hướng hậu điện.

Thẩm Ngọc Quân vội đuổi theo, còn mặt dày quấn lấy tay Cảnh đế: "Thần thiếp kỳ nghệ tầm thường, nhưng kỳ phẩm lại tốt, Hoàng thượng người có thể nể tình kỳ phẩm của thần tốt, nhường thần thiếp mấy quân được không?"

Cảnh đế không hề bị sắc đẹp ảnh hưởng, thẳng thừng cự tuyệt: "Không thể."

Một đêm này, Thẩm Ngọc Quân chơi cờ với Cảnh đế cả đêm, nàng thật sự mệt mỏi, vì nàng luôn thua, thua rất thảm. Mãi đến giờ mão hôm sau, Cảnh đế mới thả nàng rời đi.

Nhưng lúc Thẩm Ngọc Quân rời điện Càn Nguyên, nói với Hoàng thượng một câu: "Hoàng thượng, khố phòng của Trọng Hoa cung sắp bị Tiểu Phì Trùng dọn trống rồi, Đức phi rất thích trẻ con." Sau khi nói xong nàng rời khỏi điện Càn Nguyên dưới sự nâng đỡ của Trúc Vân.

Sau khi Thẩm Ngọc Quân rời đi, Cảnh đế chắp tay sau lưng, đứng trong tẩm điện thật lâu, sau mới mở miệng: "Tiểu Lộ Tử, ngươi gọi Dung ma ma vào đại điện, để bà ta bế Tứ Hoàng tử đến."

"Vâng," Lộ công công vô cùng cảm kích Hi Hiền phi đã đến, gần đây trong cung chết quá nhiều người, hắn cũng sợ chết.

Không lâu sau, Dung ma ma bế Tứ Hoàng tử đến điện Càn Nguyên: "Nô tài thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Cảnh đế cũng không kêu bà ta đứng lên, đi thẳng qua, vươn tay xốc một góc chăn lên, nhùn Tứ Hoàng tử đang ngủ say bên trong, sau đó hắn buông góc chăn ra: "Tiểu Lộ Tử, ngươi bế Tứ Hoàng tử đến Chiêu Dương cung, Hi Hiền phi biết nên làm thế nào."

"Vâng," Lộ công công vươn tay bế Tứ Hoàng tử được bọc trong tã lót, Dung ma ma cũng buông lỏng tay, nhưng ánh mắt vẫn còn lưu luyến nhìn tã lót trong lồ ng ngực của Lộ công công.

"Tự xưng nô tài," Cảnh đế nhìn Dung ma ma, rồi xoay người đi tới ghế rồng ngồi: "Cũng không tệ lắm, ngươi còn biết thân phận của mình."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.