Nguyên Tác Giết Ta

Chương 27: Ta không cần thể diện chắc (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Ngay ngày mai đã phải rời khỏi Hào Sơn." Giọng điệu của Ninh Hành chậm rãi, không nhanh không chậm, "Sư tôn có chuẩn bị mấy thứ cho muội."

Trước kỳ Kim Đan, toàn là do Phó Oản đi phát linh thạch trợ cấp cho các đệ tử sơ cấp.

Sau khi bái sư thì nàng phải đi theo sư phụ lăn lộn.

Đây là lúc thể hiện tầm quan trọng của việc tìm một sư phụ bá đạo đấy.

Phó Oản xoa tay, háo hức chờ đợi.

Theo nguyên tác truyện, dù nữ phụ Phó Oản có mưu mô, ghen tị nhưng vẫn được cho rất nhiều đồ tốt. Được cho công pháp thượng thừa để tu luyện, pháp bảo nhiều đến chất đống.

"Đi thôi, ta dẫn muội đi xem." Ninh Hành gật đầu với Phó Oản.

Phó Oản vội vàng đuổi theo hắn, tò mò hỏi: "Sư tôn không ở đây ạ?"

Ninh Hành day trán, bất lực nói: "Hắn lại ngủ gật rồi."

Phó Oản hiểu ý, Huyền Vi lúc nào cũng thích đi ngủ hết.

Có lúc nàng cảm thấy Huyền Vi đang ngủ, nhưng thật ra hắn đang thức.

Còn lúc nàng tưởng hắn thức thì hoá ra hắn lại ngủ thật.

Chỉ cần hắn dựa đầu vào xe lăn, nhắm mắt lại thì mọi người không ai biết được hắn ngủ hay thức cả.

"Để phong ấn mười hai yêu quái Hoang Khư trên cảnh Thái Huyền cần tốn rất nhiều pháp lực, hắn thích ngủ là điều hiển nhiên". Ninh Hành như nhìn ra nghi vấn của Phó Oản, liền giải thích.

Phó Oản nhíu mày, bước đến bên cạnh Ninh Hành, nhìn chằm chằm vào hắn bằng ánh mắt hiểu rõ: "A Hành sư tỷ biết nhiều thật đấy, tỷ có phải là xem ở trong sách không?"

Hàng mi của Ninh Hành nhẹ chớp chớp, nhìn lướt qua khuôn mặt đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu của Phó Oản: "Không phải."

"Vậy sao tỷ hiểu nhiều điều về sư tôn thế?" Phó Oản vội vàng dò hỏi.

"Hắn tự nói với ta." Đối mặt với sự dò hỏi của nàng, hắn không sợ chút nào hết.

Nghe xong câu trả lời của Ninh Hành, Phó Oản ngay lập tức ghen tị.

Huyền Vi không nói cho nàng biết mấy cái này mà đi kể cho Ninh Hành.

Thân làm nữ phụ ác độc, trước giờ Phó Oản sợ gì mà không nghĩ xấu về Ninh Hành chứ.

Vậy nên nàng buồn bã gục đầu xuống, đuổi theo Ninh Hành.

"Làm sao vậy?" Ninh Hành dừng lại, thấy Phó Oản hình như không được vui liền hỏi.

Phó Oản dặn ra nụ cười ghen ghét, đáp: "Chả sao cả."

Ninh Hành nhìn thấy cái mặt chù ụ của Phó Oản, tự nhiên khoé môi hơi cong lên.

Hắn dẫn Phó Oản đến dưới gốc cây bồ đề ở trung tâm đảo Thái Huyền, rồi chỉ tay vào đó.

Chỉ thấy dưới cây bồ đề có một cái bàn gỗ tử đàn, bên trên xếp hai chồng đồ.

Phó Oản lập tức không thèm ghen ghét nữa, chạy vội đến cạnh bàn.

Trên bàn có hai thứ.

Một quyển sách có vẻ ngoài đầy cổ xưa, trên bìa vẽ nào là sông núi với cả biển, viết nhăng viết cuội gì đó.

Chồng còn lại là hơn hai trăm đồng xương tệ, khắc yêu vân.


Một quyển sách và một đống tiền.

Phó Oản cực kì thô lỗ vươn tay định chạm vào số tiền trước mặt, nghĩ thầm, Huyền Vi không hổ là sư phụ ta, cho nhiều tiền thật đấy.

Niềm vui của kẻ có tiền chỉ đơn giản như vậy thôi.

Không ngờ, Ninh Hành lại cản đôi tay có ý đồ xấu với đống tiền này lại.

"Xem cái này trước đã." Giọng điệu của Ninh Hành không được tự nhiên lắm.

Phó Oản ngẩng đầu nhìn Ninh Hành, thấy trên khuôn mặt đẹp đến xuất trần này như chứa đầy băng tuyết vậy, tâm trạng có vẻ không được tốt.

"Vậy thì xem cái này trước." Phó Oản vội vàng nói.

Nàng cầm lấy quyển sách trên bàn, mở nó ra.

Sờ vào trang sách có cảm giác rất nặng nề, dường như đã trải qua mấy vạn năm bôn ba vậy, lúc lật sách có tiếng vang lên sàn sạt.

Phó Oản thì thầm nói: "Đây là công pháp mới sao? Nhìn lạ thật."

Tay lật tờ đầu tiên ra, bỗng nàng trừng mắt.

Trên trang giấy chả viết chữ nào khiến Phó Oản hoảng hồn.

"A Hành sư tỷ thấy rồi đấy nhé, muội mới chạm vào quyển sách này một tý thôi. Sách không có chữ không liên quan gì đến muội đâu đấy." Phó Oản rụt tay lại, lùi về sau mấy bước liền.

Ninh Hành: "...." Đồ ngốc, quyển sách này làm gì có chữ.

Hắn liếc Phó Oản, tay vuốt nhẹ vào hình vẽ sông núi trên bìa.

Từ đầu ngón ta của hắn xuất hiện một chùm sáng chói mắt, rồi nó bắt đầu bay tán loạn xung quanh như một đàn bướm.

"Đây là một pháp bảo, gọi là Thập Phương Linh Thư." Ninh Hành nhìn Phó Oản nói.

Hắn vung tay ném quyển sách sang cho Phó Oản.

"Thập Phương Linh Thư do một vị đại năng ở Diệu Châu luyện chế từ thời thượng cổ. Vị này đã dùng pháp lực đem mười ngọn núi nổi tiếng của bảy châu lục phong ấn vào trong sách." Hắn nói ra lai lịch của quyển sách.

Phó Oản bỗng cảm thấy quyển Thập Phương Linh Thư trên tay mình trở nên nặng trĩu.

Mười ngọn núi, thế thì trâu bò thật đấy.

Mặt Phó Oản đầy vẻ ngạc nhiên.

Ninh Hành nhăn mày, hắn thấy Phó Oản như có điều muốn nói.

"Muội muốn nói gì thì nói đi." Hắn thoải mái nói.

"Mấy ngọn núi này đều là những ngọn núi nổi tiếng thời đó đúng không ạ?" Phó Oản ôm Thập Phương Linh Thư tròn mắt hỏi, "Vậy mười ngọn núi này là danh thắng cả đúng không?"

Ninh Hành không ngờ Phó Oản lại hỏi câu oái oăm như vậy, hắn sửng sốt rồi gật đầu đáp: "Đúng vậy."

"Vậy vị đại năng luyện chế Thập Phương Linh Thư không phải là bị tu sĩ khác đánh chết đấy chứ. Phong ấn núi lại thì người khác xem kiểu gì." Phó Oản nói, "Vị đại năng đó có phải chết vì bị các tu sĩ khác đánh hội đồng không?"

Ninh Hành nhớ lại nguyên nhân chết của người đó, gật đầu nói: "Đúng là do vậy."

"Eo, thế thì quyển sách này xúi quẩy thật đấy." Phó Oản vuốt nhẹ bìa quyển sách.

"Pháp bảo vốn không có tội, chỉ do cách người sử dụng khác mà thôi. Nếu mười ngọn núi này đã bị phong ấn thì lấy ra cũng không được. Muội cứ yên tâm dùng đi." Ninh Hành day trán nói.

Ở đằng sau, Phó Oản đã dở quyển sách ra, tự nhủ: "Vậy núi ở đâu, muội dùng như thế nào đây?"

"Với tu vi trước mắt của muội thì chỉ mở được trang đầu, mượn dùng sức mạnh của ngọn núi Yểm Nguyệt - vị trí thấp nhất trong đó thôi." Ninh Hành chạm nhẹ vào tay Phó Oản, đầu ngón tay hắn lạnh buốt, truyền cho nàng một chút pháp lực.

"Núi Yểm Nguyệt ở Mục Châu, quanh núi đầy mây mù, chỉ có thể nhìn thấy mây mà không thấy được mặt trăng, mặt trời. Sức mạnh thứ nhất của núi Yểm Nguyệt muội có thể mượn dùng là mê hoặc tầm nhìn của địch nhân..." Ninh Hành nói tới đây lại dừng lại.

Phó Oản vội vàng hỏi: "Sức mạnh thứ hai là gì?"

Ninh Hành ho nhẹ một cái, dường như cảm thấy cái "thứ hai" này chẳng ra sao cả: "Thứ hai..... núi Yểm Nguyệt này mặc dù ở vị trí thấp nhất trong mười ngọn núi, nhưng sức nặng của nó lại không thể khinh thường. Nặng gần ngàn vạn cân, lúc gặp địch chỉ cần....."

Phó Oản gật gù, tỏ vẻ đã hiểu: "Lúc gặp địch chỉ cần cầm sách đập là đối phương bị đè chết đúng không?"

"Có thể hiểu là vậy." Ninh Hành cảm thấy Phó Oản nói chẳng nhã nhặn gì cả.

Nhưng theo lý thì đúng là như thế.

Phó Oản cất Thập Phương Linh Thư đi, gật đầu hỏi: "Sư tôn để lại pháp bảo này cho muội ạ?"

Không ngờ Ninh Hành lại không trả lời nàng, chỉ hơi nghiêng đầu, cười như không cười nhìn nàng.

Phó Oản xoay người lại, không thèm nhìn Ninh Hành nữa, vô cùng kiêu ngạo nói: "Không nói thì thôi, tỷ không nói ta cũng biết đây là sư tôn cho ta. Cứ ao ước ghen tị đi, tỷ không có đâu."

Bàn tay của Ninh Hành để bên không khẽ nắm, khuôn mặt luôn bình thản bổng trở nên rối rắm.

Được thôi, nàng thấy thế nào thì là thế ấy vậy.

Phó Oản vui vẻ ôm Thập Phương Linh Thư và hơn hai trăm xương tệ Huyền Vi cho trở về hang động của mình.

Pháp bảo này không phải cứ cầm là dùng được, kể cả không có chủ thì cũng cần thời gian để thu phục.

Vạn vật đều có linh tính, pháp bảo cũng thế, pháp bảo trâu bò như Thập Phương Linh Thư đương nhiên cũng có khí linh.

Khí linh của pháp bảo bình thường thường ngây thơ, ngu ngốc khó giao lưu với chủ nhân của mình.

Nếu là pháp bảo thượng phẩm thì khí linh trong đó đều rất thông minh, có suy nghĩ và tính cách riêng, quan hệ với chủ nhân gần như là bình đẳng.

Lúc thu phục pháp bảo nếu có thể gọi khí linh xuất hiện, thậm chí tâm linh tương thông thì lúc sử dụng pháp bảo sẽ như cá gặp nước, càng quen tay.

Cho nên Phó Oản mang tâm thái vô cùng cẩn thận mở Thập Phương Linh Thư và lòng kính trọng để chuẩn bị triệu hoán khí linh.

Thập Phương Linh Thư là pháp bảo có ít nhất hơn vạn năm tuổi, khí linh bên trong so với một tu sĩ kì Kim Đan như nàng thì trâu bò hơn nhiều.

Phó Oản cắn  đầu ngón tay, một giọt máu đỏ tươi rơi trên hình vẽ sông núi.

Nàng nhìn thấy sương mù giăng phủ núi rồi từ trong sách tràn ra ngoài.

Giữa không trung, một người con gái người mặc lụa mỏng, phong thái xuất trần từ từ mở mắt ra.

"Tên của ta là Yểm Nguyệt, ngươi là...." Đôi môi đỏ của nàng khẽ mở, giọng nói thanh lãnh hỏi Phó Oản.

Nàng ta đột nhiên tròn mắt nhìn Phó Oản - mắt hạnh má đào, hoạt bát, linh động đôi mắt trong sáng như nước.

"Ngươi là chủ nhân mới của ta sao?" Yểm Nguyệt vui mừng nói, "Mẹ nó, mấy ngàn năm rồi. Ta cuối cùng cũng được đổi chủ nhân rồi, cảm động quá đi!"

Phó Oản hoang mang nhìn Yểm Nguyệt cảm động sắp khóc. Thầm nghĩ, đây là khí linh vạn năm sao? Sao mà trông hiền lành thế?

"Nhanh nhanh nhanh! Mau chóng thu phục Thập Phương Linh Thư đi, về sau ta giúp ngươi đánh nhau." Yểm Nguyệt duỗi tay về phía Phó Oản, chạm vào giọt máu trên sách.

Phó Oản cảm thấy mình như bị ép mua vậy.

"Ngươi không phải lo đâu, ta giỏi đánh nhau lắm. Còn có 9 người trâu bò như ta nữa, chờ lúc tu vi của ngươi tăng lên thì ta dẫn ngươi đi gặp họ." Yểm Nguyệt thấy ánh mắt Phó Oản do dự, vội vàng chào hàng bản thân.

Phó Oản rụt tay lại: "Thế không tốt lắm đâu.... Trong Thập Phương Linh Thư có mười khí linh à?"

"Đúng vậy, mỗi núi một người, có vấn đề gì sao?" Yểm Nguyệt khịt mũi.


Đầu ngón tay nàng ta hấp thu luôn giọt máu của Phó Oản, mạnh mẽ nói: "Được rồi, bây giờ ngươi chính là chủ nhân mới của bọn ta."

Nói xong, nàng nhỏ giọng lầu bầu: "Tốt hơn người trước là được."

Cuối cùng, Yểm Nguyệt thành công rao bán bản thân, còn Phó Oản thì thành công thu phục Thập Phương Linh Thư.

Nhưng Phó Oản vẫn ngây người ra đó.

Nàng không nghe thấy Yểm Nguyệt lẩm bẩm, sững sờ ôm Thập Phương Linh Thư trong tay.

Chuyện gì thế này, sao bảo khí linh vạn năm tuổi rất cao ngạo cơ mà? Sao lại mua một tặng chín thế này?!

Còn nữa, chỉ đổi chủ thôi mà sao Yểm Nguyệt lại vui như điên thế kia?

Huyền Vi là kiểu người gì vậy.

Dù trong lòng Phó Oản chất đầy câu hỏi nhưng nàng vẫn đắm chìm trong niềm vui thu phục khí linh.

Kệ nó đi, bây giờ Thập Phương Linh Thư là của mình rồi.

Có khi là Yểm Nguyệt bị khí chất tao nhã của mình thuyết phục cũng nên.

Phó Oản tự tin hất tóc, rồi ngay lập tức đi tu luyện.

Ngày mai phải rời Hào Sơn đi Đào Châu lịch luyện rồi.

Đến lúc đó sẽ gặp những con người mới, sự việc mới, thời gian tu luyện cũng sẽ giảm đi.

Pháp bảo là vật ngoài thân, chỉ có tu vi mới là sức mạnh thật sự.

Phó Oản tự nhủ, sau đó nhắm mắt lại tập chung tu luyện.

Thần trí của nàng đi vào bên trong nội phủ, cẩn thận quan sát cây bồ đề nhỏ kia.

Theo dòng linh khí ra vào,sau khi linh khí tẩm bổ nội phủ, thì linh khí mịt mờ dần lắng đọng lại trong đó, dường như là nơi nuôi trồng cây bồ đề nhỏ này vậy.

Không biết có phải là ảo giác của Phó Oản hay không.

Mà nàng cảm thấy mỗi khi nội phủ của mình hấp thu linh khí nhiều một chút thì cây bồ đề kia lại lớn lên một chút xíu thì phải.

Chắc là giống như trong 《 Thái Nhất bảo lục 》ghi lại, về sau nó sẽ càng ngày càng lớn rồi đơm hoa kết trái?

Phó Oản khó mà tưởng tượng nổi khung cảnh trong người mình có cái cây to đùng.

Nhưng kể từ khi có linh thực bản mệnh thì hiệu suất tu luyện quả nhiên được tăng lên nhiều, chưa kể công dụng sau này của nó nữa.

Vậy nên Phó Oản đành phải chấp nhận sự thật này. Đồng thời quyết tâm dùng hết sức mình giấu bí mật này đi, không để Ninh Hành hoặc bắt kì ai biết.

"Làm nữ phụ độc ác khó thật đấy." Phó Oản thở dài, dùng câu nói này tổng kết lại ngày hôm nay.

Rất nhanh đã tới ngày hôm sau, Phó Oản vẫn như thường lệ, ngủ quên trong lúc tu luyện.

Phó Oản choàng tỉnh, xoa đôi mắt buồn ngủ đến nhíu lại.

Nàng bò dậy khỏi giường ngọc, tiện tay xếp đồ, chuẩn bị lên đường.

Thập Phương Linh Thư phải mang theo này, hai trăm đồng cốt tệ cũng phải mang theo này....

Phải đem theo cả 《 Thái Nhất bảo lục 》nữa, để phòng lúc không nghĩ ra cách tu luyện....

Còn gì nữa nhỉ?

Phó Oản gãi đầu, sau đó liếc đến giá sách mà Huyền Vi bày ra trong động.

Nàng lấy ra túi không gian, tay quơ hết đống sách trên giá vào trong.

Dù sao thì Huyền Vi cũng không ngại nàng mang đồ trên đảo đi, cầm theo mấy quyển sách đọc tạm trên đường cũng được.

Phó Oản sờ cằm, thấy bình thuốc Huyền Vi để trên bàn, cầm lên lắc mấy cái rồi ném luôn vào trong túi.

Phó Oản nhìn thấy Ninh Hành đứng trên Minh Kính Đài thì lập tức bay đến.

Đương nhiên, Phó Oản biết chuyến đi này không chỉ có nàng và Ninh Hành rời núi.

Bọn họ còn phải đợi thêm hai người nữa đến, sau đó ra khỏi Hào Sơn gặp thân truyền đệ tử của Bắc Đấu Thần Quân - Đan Nguyên chân nhân rồi mới cùng nhau đến Đào Châu.

Đào Châu thần bí khó lường, Đan Nguyên chân nhân rất chu đáo sắp xếp năm người đi chuyến này.

Hai người mà Phó Oản và Ninh Hành đang đợi cũng không phải ai xa lạ.

"Bọn họ còn chưa tới à?" Phó Oản giật tay áo Ninh Hành, biết rõ còn cố hỏi.

Ninh Hành gật đầu, thấy từ phía chân trời xuất hiện ánh kiếm liền nói: "Đến rồi đây."

Ánh kiếm kia nhanh như điện chớp, mới vừa rồi còn ở phía chân trời mà nháy mắt đã đến trước mặt Phó Oản.

Phó Oản chăm chú nhìn, sau khi nhìn rõ người đến là ai thì vội vàng lùi về sau hai bước.

Đại sư huynh của Kiếm đường Vân Trạch - Úc Giác.

Sau trận tỷ thí vừa rồi, hắn mặc dù thua nàng "hai trận liên tiếp" nhưng lại có được sự ưu ái của chưởng môn Bạch Thu Diệp.

Bạch Thu Diệp không nhận Ninh Hành làm đồ đệ được liền nhìn trúng thiên tài kiếm đạo Úc Giác, nhận hắn làm đệ tử.

Lúc ấy Úc Giác thua liên tiếp Phó Oản hai lần, câu "Tài nghệ không bằng người, cam bái hạ phong" ngay lập tức trở thành hot trend của Hào Sơn, nhưng chuyện này nói sau.

Phó Oản thấy Úc Giác bước lên phía trước, đứng cách nàng khoảng mười trượng.

Nàng khẽ nhếch miệng, nói thầm bên tai Ninh Hành: "A Hành sư tỷ, Úc Giác sư huynh đến rồi đấy, tỷ không đi chào hỏi sao?"

Hôm nay nàng tiếp tục cố gắng chèo thuyền.

Phó Oản thấy cả người mình như phát ra hào quang của Nguyệt lão vậy.

Ninh Hành liếc Phó Oản, tự thấy việc này rất khó để giải thích với nàng được.

Hắn âm thầm lắc đầu với Úc Giác, ý là muốn giữ khoảng cách cũng không cần phải nghiêm túc như thế.

Úc Giác nhíu mày, khẽ liếc Ninh Hành rồi lại nhìn Phó Oản, sau đó hắn ôm kiếm bước về phía trước, lặng im không nói một câu nào cả.

Bầu không khí bỗng trở nên ngại ngùng, nhưng ngay lập tức bị người đến phá vỡ.

"Ninh Hành, trận tỷ thí trước chúng ta không có duyên chạm mặt. Bây giờ có thể giao đấu một trận được không?" Tiếng nói sang sảng của một cô gái bỗng vang lên.

Mục Oánh cưỡi trên một cây quạt nhanh như chớp bay về phía Minh Kính Đài, nàng đứng thẳng trên quạt, trên người ăn mặc gọn gàng nhìn rất tiêu sái.

Chiếc quạt xẹt qua Minh Kính Đài, Mục Oánh nhảy xuống ngay sau đó.

Ninh Hành nhíu mày, liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: "Không rảnh."

Mục Oánh khẽ hừ nhẹ, đi lên trước nói: "Nếu không phải do sư phụ ta gọi đến thì ta còn lâu mới ra khỏi Hào Sơn. Mục tiêu sống của ta chỉ có tu luyện, tu luyện và tu luyện rồi càng cường đại mà thôi."

Phó Oản nắm rõ tin tức, đã biết trước Mục Oánh bái ai làm sư phụ rồi.

"Sư phụ của Mục Oánh là Vân Thận tiên tử." Phó Oản thì thầm vào tai Ninh Hành, hơi thở khe khẽ.


Ninh Hành chạm nhẹ vào vành tai của mình, giọng nói có vẻ hứng khởi, hỏi: "Sao cơ, Vân Thận thế mà nhận đệ tử cơ à?"

"Nghe nói là thế này, Vân Thận tiên tử từng có hai người đệ tử nhưng đều phản bội sư môn, còn là tự tay Vân Thận tiên tử đuổi đi. Hai người đấy nói gì mà muốn làm đạo lữ của Vân Thận tiên tử ấy. Tiên tử nghĩ đi nghĩ lại thì quyết định nhận một vị nữ đệ tử, không nhận tỷ làm đệ tử được liền nhận Mục Oánh đó." Phó Oản nghiêm túc nói ra chuyện rèm pha của người ta.

"Ngươi nói gì đó?" Mục Oánh hẳn là nghe được Phó Oản thì thầm, tiến đến ngăn Phó Oản nói.

"Nói sư phụ ngươi đấy!" Phó Oản nấp sau lưng Ninh Hành, không chịu thua nói.

Mục Oánh cũng coi như là một nữ phụ độc ác, đây là trận chiến của nữ phụ, nàng không thể thua được.

"Được rồi, đừng nói nữa." Ninh Hành kéo Phó Oản ra sau, nói: "Đệ tử thân truyền của Đan Nguyên chân nhân đang chờ chúng ta ở bên ngoài đấy."

Đào Châu có một điều đặc biệt, đó là phải có đệ tử của Đan Nguyên chân nhân dẫn theo mới vào được. Cho nên Đan Nguyên chân nhân cố ý phái một vị đồ đệ kỳ Kim Đan đưa bọn họ đến Đào Châu.

Phó Oản nghĩ đến vị đệ tử thân truyền này thì tỉnh cả người.

Vị đồ đệ này rất trùng hợp, cũng là một trong số các nam phụ của cuốn 《 Vi tiên 》.

Số lần xuất hiện của hắn ngang ngửa với Úc Giác, là một trong những nhân tố mạnh mẽ cạnh tranh vị trí nam chính.

Phó Oản ngay lập tức bật công tắc chiến đấu số 1.

Nàng tin chắc nữ chính về sau sẽ chọn Úc Giác, vị đệ tử thân truyền kia tính tình có vẻ không được tốt lắm, Phó Oản không thích hắn ta.

Phó Oản mang theo lòng cảnh giác không biết từ đâu mà tới này đi cùng Ninh Hành, ra khỏi Hào Sơn.

Trong cuốn 《 Vi tiên 》nữ chính Ninh Hành là con cưng của ông trời.

Trị số may mắn của nàng ta ở cấp SSS, chính là cái kiểu mà chỉ cần bước ra khỏi sơn môn liền nhặt được thượng phẩm linh bảo đấy.

Phó Oản nhìn thấy Ninh Hành sắp ra khỏi Hào Sơn thì vội vàng hít sâu, đứng cách xa nàng ta ra.

Đến rồi đây, đến rồi đây! Tình huống trong 《 Vi tiên 》đến đây!

"Ngày ấy, đoàn người của Ninh Hành mới bước ra khỏi Hào Sơn thì từ trên trời rơi xuống một thượng phẩm linh bảo, bay thẳng đến trước mặt Ninh Hành."

Trong nguyên tác viết như vậy đấy.

Phó Oản nín thở nhìn Ninh Hành bước ra khỏi phong ấn của Hào Sơn.

Phong ấn dần mở ra như gợn sóng, Ninh Hành đi ra khỏi sơn môn, bước đi vô cùng bình thản.

Ngay lúc mũi chân hắn chạm vào bậc thang thì bỗng xảy ra chuyện lạ.

Chân trời lướt qua một đoàn ánh sáng, loáng thoáng có bảy sắc cầu vồng, rất là loá mắt.

Ánh sáng kia dừng ngay trước mặt Ninh Hành, cách khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn ta có 10cm.

Ninh Hành dừng lại, dáng người vô cùng ưu nhã.

Hắn tròn mắt nhìn, hàng mi khẽ rung nhìn linh bảo thượng phẩm không hiểu sao lại bay đến.

Phó Oản rất phối hợp, vội vàng õng ẹo nói ra lời thoại của mình: "Hừ! Không hổ là ai đó. Vừa ra khỏi cửa đã nhặt được linh bảo thượng phẩm rồi."

Ninh Hành rất bình tĩnh, đẩy linh bảo ra, ánh mắt nhìn về phía khác.

Phó Oản chỉ nghe thấy tiếng phất tay áo truyền đến từ một nơi nào đó.

Một khuôn mặt vô cùng đẹp trai xuất hiện trước mắt bọn họ.

"Tại hạ là Nhan Lân, vị tiên tử mỹ lệ, hào phóng, ưu nhã, đáng yêu này có phải đánh rơi linh bảo thượng phẩm này không?" Đệ tử thân truyền của Bắc Đấu Thần Quân Đan Nguyên chân nhân - Nhan Lân nở một nụ cười rực rỡ, nói với Ninh Hành.

Ninh Hành be like:



Hắn nhíu mày, liếc Nhan Lân. Ánh mắt lạnh lẽo doạ người sau lùi lại mấy bước liền.

"Không phải." Ninh Hành lạnh lùng đáp lại.

Phó Oản xem Nhan Lân bình tĩnh, cất linh bảo mà hắn ta "giả vờ vô tình" ném đến trước mặt Ninh Hành, sau đó hành lễ với đoàn người bọn họ, nói: "Tại hạ là Nhan Lân. Phụng mệnh Đan Nguyên chân nhân đến dẫn mọi người đến Đào Châu."

"Đây là mục đích duy nhất của ta." Nhan Lân vô cùng tự tin nói, "Vừa thấy tiên tử từ trong bước ra thì từ nơi sâu xa truyền đến một giọng nói. Nó nói rằng, ta biết yêu rồi!"

"Tại hạ là Nhan Lân." Nhan Lân nhìn về phía Ninh Hành, thâm tình nói: "Gia tộc của ta có ba trăm chín mươi bảy tông môn, sư tôn là một trong Chư Thiên Thất Hoàng, tương lai vô hạn. Không biết vị tiên tử này tên gọi là gì? Có thể cùng ta giao lưu sâu được không?"

Nhan Lân thâm tình nói, tự nhủ rằng đây có lẽ là yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Phó Oản: 

src="https://img.wattpad.com/cc7a8513a2b8972f8236db43cb8b6a1c0c08c1ff/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f66326b6d72594c44656e67466c673d3d2d313031373539373635322e313636303530303738373938323737633639333832383734323134362e6a7067" data-original-width="338" data-original-height="334">

Đúng vậy, Nhan Lân chính là một trong những nam phụ. Được gọi là cao phú soái *bản tu tiên, am hiểu nhất là dùng pháp bảo và linh thạch đập người ta, khó chịu một cái liền vung tay ném ra mười mấy vạn linh thạch để không ai có thể lại gần Ninh Hành được.

* cao to, giàu có, đẹp trai.

Đương nhiên trong nguyên tác Ninh Hành không bao giờ chịu nhìn thẳng vào hắn, nhưng hắn luôn không ngừng đuổi theo sau lưng Ninh Hành.

Phó Oản hắng giọng, thấy Ninh Hành không thèm để ý đến Nhan Lân đành vội vàng đến giải vây.

"Vị đạo hữu Nhan Lân này, ngươi thấy đấy, A Hành sư tỷ không để ý ngươi, hay là chúng ta vào chuyện chính trước đi?" Phó Oản đề nghị.

Nhan Lân nghé mắt nhìn Phó Oản, lúc này mới thấy còn những người khác ở đây.

Hắn vênh váo tự đắc nói: "Được thôi, chính sự đặt lên hàng đầu. Chúng ta bây giờ liền đi Đào Châu."

Nhan Lân vung tay lên, từ đằng xa bỗng xuất hiện ba con hạc trắng.

"Lần đi Đào Châu này đường xá xa xôi, cần có linh sủng, nàng xem ở đây có ba con hạc trắng." Hắn nở nụ cười tươi tắn với Ninh Hành.

"Không bằng ta với tiên tử cùng cưỡi một con, còn lại mọi người tự chia nhé." Hắn đề nghị.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.