Nguyện Thế Mưa Gió Để Đời Nàng Vô Ưu

Chương 10: Trừng phạt



“Ô… Dịch Huân ca ca, còn không có được sao? Em chịu không nổi!” Ngữ điệu của Lộ Diêu mang theo tiếng khóc nức nở.

“Không có!”

“Ân… Đau…”

“Chịu đựng!”

“Đại… Phá hư… Đản!”

“…”

“Dịch Huân ca ca, có thể đi? … A!” Lộ Diêu kêu thảm thiết, cùng với “Bùm” một chút âm thanh của trọng vật rơi xuống đất vang lên.

“Ôi… Đại phôi đản! Thấy người ta ngã sấp xuống cũng không giúp một chút.” Lộ Diêu xoa cái mông nhỏ, ủy khuất lên án nói.

“Đúng là rất yếu ớt, đứng chổng ngược mà thôi, mới 5 phút đã mất hết kiên trì không chịu được? Tiếp tục! Đừng nghĩ nhàn hạ.” Cố Dịch Huân hai tay ôm ngực, ung dung đứng ở bên tường.

“Hay là phạt cái khác đi, chỉ cần không bị ngã, anh phạt em cái gì cũng đều được! Đầu óc em hiện tại thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, đầu rất đau, tay cũng rất đau, anh vẫn là phạt em cái khác đi!”

“Thật sự?” Trong đôi mắt giảo hoạt của đại sói xám cực nhanh hiện lên một chút ánh sáng.

“Ừ, ân!” Lộ Diêu gật đầu nhanh.

“Được”

Lộ Diêu chỉ cảm thấy một trận trời xoay đất chuyển, người đã nằm ở trên sô pha, bị Cố Dịch Huân gắt gao vây ở giữa thân thể của anh và sô pha. Hương vị của anh đập thẳng vào mặt, mùi vị yên thảo thản nhiên hòa cùng mùi bạc hà thơm ngát; thân thể anh tràn ngập sức mạnh, xúc cảm rõ ràng cảm nhận được cơ bắp tinh tráng; nhiệt độ cơ thể nóng rực bốc hơi như hương vị nội tiết tố nam xuất trận (~ing, bắt đầu lau mồ hôi), hơi thở tràn ngập nguy hiểm xâm lược. Lộ Diêu có ngốc cũng biết này cái gọi là trừng phạt này khả năng sẽ là cái gì, bắt đầu bất an vặn vẹo, tay nhỏ bé phụ giúp bả vai dày rộng của Cố Dịch Huân.

“Đừng lộn xộn!” Ý tứ hàm xúc mang theo cảnh cáo rõ ràng, thanh âm so với bình thường càng thêm trầm thấp.

“Anh… Anh đứng lên a!” Lộ Diêu tiếp tục giãy dụa mỏng manh. Thực không phải cần cô nói thêm nữa, tuy rằng lúc trước thường xuyên thân thiết ôm một cái, nhưng là cho tới bây giờ chưa từng thân mật gần sát nghiêm trọng giống như bây giờ, khí thế của Cố Dịch Huân thật sự quá mức cường đại, hơi thở tràn ngập tính chiếm đoạt của dã thú, hoàn toàn bị bóng ma trong anh bao phủ kín, thật sự là một sự kiện rất áp lực, rất khiêu chiến. Lộ Diêu là bị dọa!

Kỳ thật Cố Dịch Huân chính là nghĩ chỉ dọa Lộ Diêu, không tính thật sự ăn luôn cô, tuy rằng anh rất muốn! Nhưng là trâu già gặm cỏ non cũng phải có cái độ không phải, cô gái nhỏ mới 17 tuổi, như một giọt nước thuần khiết, anh thực ngượng nếu hạ miệng. Nhưng mà… Trước mắt tản ra hương vị ngọt ngào cùng hơi thở thơm tho nên anh không để ý đến cảnh cáo của chính mình, cô một khắc không ngừng ở dưới thân anh mấp máy, loại sự tình lau súng hỏa này… (việc nguy hiểm)

“Đừng động nữa! Lại lộn xộn nữa, thật sự sẽ ăn luôn em!” Thanh âm của trâu già đã muốn tiếp cận đến cảnh giới nghiến răng nghiến lợi.

Lộ Diêu lần này thực sự không nhúc nhích! Cả người cứng ngắc, bởi vì cô rõ ràng cảm giác được có vật thể cứng rắn cứng trên đùi chính mình… Lộ Diêu thành thực là một cô gái ngoan, chưa bao giờ tiết vu trang thuần, cho nên đương nhiên biết kia là cái gì. Nghe tiếng hô hấp thô thô ở bên tai, nhược nhược mở miệng hỏi: “Ca ca… Anh hoàn hảo… Ngô!”

Chữ “sao” còn chưa có nói ra được, đã bị Cố Dịch Huân lấy hôn làm nuốt trở vào. Hai phiến môi đều bị hàm ở miệng, cái mũi bị ngăn chặn, rất nhanh dưỡng khí của Lộ Diêu gần như bị hao hết, không thể không hé miệng tìm kiếm không khí mới mẻ. Cố Dịch Huân nhân cơ hội đem lưỡi tham nhập, ôm lấy cái lưỡi đinh hương của Lộ Diêu cùng quay về lẩm nhẩm, bắt đầu nhiệt tình quấn quýt, Lộ Diêu lại một lần nữa cả người như nhũn ra không hề có năng lực chống đỡ.

Độ ấm trong không khí dần dần lên cao, tay Cố Dịch Huân đặt lên thắt lưng mảnh khảnh tinh tế của Lộ Diêu, ôn nhu theo đường cong phập phồng một đường hướng thẳng về phía trước, cách lớp quần áo thành công chiếm được hai ngọn núi mê người trước ngực, vuốt ve qua lại. Lộ Diêu “Ưm” một tiếng, cả người giống như bị điện giật run lên.

Sau đó muốn dừng lại thật sự khó khăn đến đòi mạng, nhưng là dựa vào định lực hơn người, Cố Dịch Huân vẫn là cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh một chút, môi chậm rãi đi xuống, tựa đầu chôn ở bên gáy Lộ Diêu nặng nề mà thở dốc. Cho dù cách lớp quần áo Lộ Diêu cũng cảm nhận được nhiệt độ cùng độ cứng của tiểu Dịch Huân ca ca, dừng lại như vậy… Ra vẻ thực… Đáng thương! Anh…

Lộ Diêu ngẩng đầu, không quá xác định kêu một tiếng: “Dịch Huân ca ca?”

“Hư! Đừng lộn xộn, để cho anh ôm một chút. Còn chưa đến lúc đó, anh không nghĩ làm thương đến em.” Hơi thở của Cố Dịch Huân không xong, tiếng nói khàn khàn có chút gian nan giải thích.

Lộ Diêu cảm thấy trong lòng hình như có ánh mặt trời chiếu rọi vô cùng ấm áp cùng vui vẻ, một mảnh mềm mại ngọt ngào. Anh… Anh tình nguyện chính mình vất vả ẩn nhẫn, cũng không nguyện làm thương đến chính mình một phần nhỏ nào.

“Dịch Huân ca ca, anh… Cái kia… Em… Để em giúp anh!” Lộ Diêu cảm thấy loại đề tài này có chút thẹn thùng, lắp bắp sau một lúc lâu, rốt cục vẫn là nói ra miệng.

Cố Dịch Huân sửng sốt, lập tức hiểu được ý tứ của Lộ Diêu, nội tâm kinh hỉ, đây là cô gái nhỏ đau lòng cho anh!

“Em… Xác định?”

Lộ Diêu ngượng ngùng gật gật đầu.

Cố Dịch Huân xoay người một cái, đem Lộ Diêu đặt lên trên người chính mình, nắm lấy bàn tay trắng nõn run rẩy của cô mà khẩn trương trượt xuống phía dưới. Lộ Diêu nhắm chặt hai mắt, chậm rãi sờ soạng mở cúc áo, kéo khóa kéo quần bò xuống, cho đến… Cởi đi mọi sở hữu trói buộc. Cho dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi chạm đến tiểu Dịch Huân, Lộ Diêu vẫn là bị độ ấm của nó làm cả kinh rút tay về.

“Đừng nghĩ trốn!” Cố Dịch Huân khẽ cắn vành tai Lộ Diêu, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của cô trực tiếp ấn đến trên tiểu Cố Dịch Huân! Hướng dẫn cô di chuyển lúc nhanh lúc chậm mà có tiết tấu trên bộ phận kia. Trong lòng bàn tay ấm áp, cảm xúc tinh tế trơn mềm, làm cho Cố Dịch Huân nhịn không được hưng phấn mà gầm nhẹ ra tiếng, tiểu Cố Dịch Huân lại trướng lớn hơn vài phần. Cố Dịch Huân thích ý hưởng thụ sự phục vụ của Lộ Diêu, miệng và tay cũng không nhàn rỗi, hoặc là hôn hôn hai má Lộ Diêu, hoặc là cắn cắn một chút bờ môi đỏ mọng, bàn tay to mang theo hơi lạnh trực tiếp theo vạt áo Lộ Diêu với vào trong, cảm thụ da thịt mềm nhẵn trên lưng cô.

Thật lâu sau…

“Đã tốt hơn chưa?” Lộ Diêu khóc không ra nước mắt! Không nên mềm lòng giúp anh chiếu cố như vậy, di chuyển đến cánh tay đều mỏi.

“Em lại cố gắng thêm một chút.” Cố Dịch Huân tà ác cười.

“…” Lộ Diêu ngậm miệng, không nói chuyện.

“Còn muốn bao lâu a?” Thanh âm mềm nhũn mang theo ủy khuất. Cố Dịch Huân cảm thấy không sai biệt lắm, đem bàn tay to đặt trên bàn tay nhỏ bé của Lộ Diêu không ngừng đẩy nhanh tốc độ của động tác, rốt cục… Sau một tiếng giống như tiếng gầm nhẹ của dã thú, Cố Dịch Huân phóng thích ra. Thoải mái mà nhắm hờ mắt lại, khoái cảm trong nháy mắt trở về chỗ cũ.

Lại mở to mắt, dục @ vọng đã muốn tan hết, lại thấy vẻ mặt cô gái nhỏ hồng phi thường, đôi mắt to ngập nước tràn đầy vô thố, trên bàn tay nhỏ bé tràn đầy chất lỏng màu trắng ngà, xấu hổ đến sắp khóc. Cố Dịch Huân ôm nhanh lấy Lộ Diêu ngồi dậy, cầm lấy khăn tay trên bàn trà giúp cô chà lau sạch sẽ, thuận tiện sửa sang lại chính mình một chút.

“A!” Thanh âm vừa sợ lại vừa thẹn của Lộ Diêu vang lên. Một cái cúi đầu lơ đãng thấy đặc thù nam tính của người nào đó có chút mềm nhũn, từ lúc nãy vẫn là nhắm hai mắt, hơn nữa tinh thần khẩn trương cao độ, chỉ biết là nắm đầy tay lại căn bản không chú ý tới một vấn đề nhỏ, lúc này mới thấy rõ trong tay vừa mới nắm cái gì, này… Ách… Có thể nói tiêu chuẩn của quốc tế còn nhỏ hơn, sự chênh lệch thực tại làm Lộ Diêu chấn kinh rồi. Vốn định trên ánh mắt sẽ mang một chút thẹn thùng, nhưng là nghĩ lại, sờ cũng đều sờ rồi, giả bộ làm kiêu làm gì nữa! Giả bộ bình tĩnh yên lặng quay đầu đi chỗ khác, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng lại bán đứng cô.

“Còn vừa lòng sao?” Phản ứng hiển nhiên của Lộ Diêu làm Cố Dịch Huân thực sung sướng, đây là sự tán thưởng đối với anh, tâm hư vinh của đàn ông được thỏa mãn không nhỏ.

“… Đồ lưu manh!” Lộ Diêu mắng nhỏ, xấu hổ và giận dữ dúi đầu vào ngực.

“Về sau em sẽ thích anh lưu manh!”

“…” Không thể cùng lưu manh so đua giới hạn, bởi vì lưu manh là không có giới hạn! Huống chi anh chính là lưu manh cấp VIP? Lộ Diêu lựa chọn trầm mặc.

Cố Dịch Huân chính là khi ở cùng một chỗ với Lộ Diêu luôn thích làm lưu manh đùa giỡn, ở trong mắt những người khác lại vẫn là ma quỷ lãnh khốc, máu lạnh.

“Anh thu thập lại nhanh một chút, đưa em về!”

“Đêm nay ở lại chỗ này đi.”

Lộ Diêu ngẩng đầu, trợn mắt nhìn! Cố Dịch Huân nhấc tay tỏ vẻ đầu hàng, đi vào phòng tắm thu thập lại chính mình.

“Di? Bạn như thế nào đã trở lại?” Sở gia kinh ngạc, thời điểm ăn cơm cô đã phát hiện, Cố Dịch Huân nhìn Lộ Diêu bằng ánh mắt sâu kín, rõ ràng là có mưu đồ gây rối a, cơ hội hôm nay tốt như vậy, mọi thứ đều bày ra trước mắt thế nhưng lại thả cô ấy trở về?!

“Tớ ngủ ở phòng này, tớ như thế nào không thể trở về nha? Vẫn là… Bạn đã làm chuyện tốt gì, sợ tớ biết?”

“Hi! Lời nói này, tớ làm sao có thể chứ?” Sở gia một chút cũng không chột dạ.

“Thật không?”

“Đương nhiên! Ha ha… Đến, cùng gia nói có hay không bị ăn luôn a?” Sở gia nói sang chuyện khác, bắt đầu giống như máu gà bừng bừng khí thế, thần kinh lại hề hề bát quái.

“Không… Không có.” Nghĩ đến chuyện phát sinh vừa rồi, hai má Lộ Diêu nóng lên, mất tự nhiên nói.

“Mặt đỏ nga… Thực bị ăn? Không cần ngượng ngùng, tỷ tỷ hiểu mà, nói đi nói đi.”

“Không có! Hai người bọn tớ thực trong sáng mà?” Ách… Hẳn là xem như vậy đi? Lộ Diêu quẫn bách một chút.

“Phi! Tin bạn, Sở gia tớ chính là tam pháo, lừa dối quỷ đâu? Mau mau nói thật đi, bằng không chờ đại hình hầu hạ!”

“Thật sự! Đại nhân ~ ta là trong sạch, ngài phải thay ta làm chủ a! Ô ô ô…” Hai người chỉnh đến tận trời, bắt đầu diễn khổ tình thời cổ.

“Đi, đừng náo loạn! Gột rửa rồi ngủ đi.” Đại mỹ nhân rửa mặt trở về, liền thấy hai người không biết điều đang gào khóc thảm thiết, bất đắc dĩ nói.

“Nga…”

Về vấn đề tiểu bạch thỏ có hay không bị đại sói xám ăn luôn, tạm thời ngừng bàn luận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.