Nguyện Thế Mưa Gió Để Đời Nàng Vô Ưu

Chương 14: Đông cứng



Cuối tuần, Lộ Diêu giống như bình thường trở về nhà tìm “Lộ cha”, lại phát hiện cửa lớn vẫn đóng chặt, trong nhà hoang tàn vắng vẻ. Gọi điện thoại hỏi, nhưng lại được biết: có việc, chớ tìm. Tự mình đi chơi đi!

Lộ Diêu dùng ngón chân cũng có thể đoán được anh là đi làm gì. Mỗi cuối tuần phải cùng muội muội đi chơi sẽ làm chậm trễ anh bao cô em, mấy tháng trước còn có thể nhẫn nại, cứ thế mãi rốt cục cũng không chịu nổi tịch mịch, muốn bay đi! Ai… Tính khác thường cũng không có người tính sau ca a… Lộ Diêu biết vậy, nhất định nhớ kỹ phải rời biệt thự đi.

Từ khi bắt đầu mùa đông tới nay, nhiệt độ không khí đột nhiên thấp, mấy trận tuyết đem mọi cảnh đẹp trên thế giới phủ kín, phong cảnh miền bắc, ngàn dặm đóng băng vạn dặm tuyết phủ. Đặc hữu của miền bắc là lạnh thấu xương, gió lạnh đem cây cối hai bên ngã tư đường thổi bay cái gì cũng không để thừa, trụi lủi chỉ còn thân cây tuyệt vọng hướng vào thiên không…

Người nhìn cảnh vật quá mức hoang vắng lâu, thì người cũng sẽ sinh ra hậm hực. Lộ Diêu không có chứng tự ngược, không tất yếu phải đứng ngoài đường trong không khí không hơn mười hai độ chịu đông lạnh, đón gió lớn Mai Siêu Phong. Nếu không cần bồi ca ca, vậy đi tìm bạn trai đi!

Phía dưới sảnh tập đoàn Lord.

“Tiểu thư, muốn gặp tổng tài đầu tiên phải hẹn trước, xin hỏi cô có hẹn trước sao?” Cô gái xinh đẹp đứng ở quầy tiếp tân ôn nhu hỏi Lộ Diêu.

Lộ Diêu sửng sốt một chút, theo bản năng lắc đầu, “Không có a ~” cô chính là đột phát mà đến, nghĩ muốn nhìn thấy nơi làm việc của Dịch Huân ca ca, thuận tiện cho anh cái kinh hỉ, không nghĩ tới người gác cổng lại nghiêm như vậy.

“Thực xin lỗi, tiểu thư, vậy cô không thể vào được.” Cô gái trước quầy tiếp tân lập tức thay đổi thái độ thành biểu tình hèn mọn, ngay cả giọng điệu cũng thay đổi, hiển nhiên là đem Lộ Diêu trở thành bạn gái bị ruồng bỏ.

Cho tới bây giờ không chịu bị người khác xem thường, trong lòng Lộ Diêu rất không thoải mái, không có ý tốt nói thêm: “Cô nói cho anh ấy, tôi họ Lộ.”

“Thật ngại, tiểu thư, tôi không có biện pháp giúp cô chuyển lời. Mời đi thong thả!”

Cố Dịch Huân nhận được điện thoại của Lộ Diêu đầu tiên là chấn kinh một chút. Thanh âm của cô gái nhỏ là ủy khuất nói không nên lời, nói cô gái ở quầy tiếp tân không cho cô vào cửa, hiện tại cô ở dưới lầu trước công ty anh! Cố Dịch Huân ngay cả áo khoác đều không kịp lấy, vội vàng ra cửa xuống lầu, Tề Hạo cầm theo áo khoác ở phía sau đi ra ngoài.

“Đây là chuyện gì vậy? Lucifer vội vã đi là sao a?” Thiết Tây Á nhìn hướng lão đại bình tĩnh lộ ra biểu tình vạn năm khó gặp không bình tĩnh, rất là giật mình.

“Cô đã rời đi lâu rồi, cảm thấy kinh ngạc cũng không kỳ quái.” Lâm Á Bá đã thấy nhưng không thể trách, bắt đầu từ thời điểm đi nước ngoài lần trước anh liền phát hiện lão đại có chút khác thường, thất thần, hoảng hốt, khẩn trương, phiền muộn, chờ đợi, một loạt cảm xúc trước kia chưa bao giờ xuất hiện nay xuất hiện với tần suất càng ngày càng cao, “Lucifer bị mũi tên ái tình bắn trúng, nhìn bộ dáng này, khẳng định là bạn gái nhỏ kia đã xảy ra chuyện.” Lâm Á Bá từng lão thần khắp nơi, thập phần khẳng định nói.

“Thật sự? Cô nương nhà ai lại có bản lĩnh thu phục lão đại như vậy a.” Thiết Tây Á vẻ mặt hứng thú.

“Lo chuyện của chính cô đi.” Đoạn Thụy ở một bên dội nước lã, tựa hồ anh trừ bỏ thích đùa nghịch với súng ống vũ khí, chính là thích tranh cãi cùng Thiết Tây Á.

“Cút! Tư tưởng có xa lắm không, ngươi liền cút thật xa cho lão nương!” Thiết Tây Á quay đầu quát, quay đầu lại cười tươi như hoa hỏi Lâm Á Bá, “Rốt cuộc là ai a? Nói mau, nói mau.”

“Em gái của Lộ Viễn.”

“Nga ~” Thiết Tây Á cúi đầu trầm tư, “A! Chính là tiểu công chúa của Lộ thị? Kia hẳn là vẫn là cô gái nhỏ đi? Nguyên lai lão đại thích trẻ ~ con… Ha ha ha…” Thiết Tây Á nở nụ cười kinh bỉ.

“Chuyện của lão đại mà cô cũng có thể quản? Vẫn là ngẫm lại chính mình khi nào mới có thể gả ra ngoài đi, bà già!” Đoạn Thụy tiếp tục dội nước lã.

Tuổi là điều tối kỵ với phụ nữ, Thiết Tây Á ghét nhất là bị người khác nhắc tới tuổi của mình.”Dựa vào! Ngươi bị người ta lôi ra làm trò còn nhàn hạ quản chuyện của lão nương, vẫn là ngẫm lại nên phản công như thế nào đi!”

“Cô! Cô đừng cho là tôi không dám đánh phụ nữ!”

“Tôi? Tôi thế nào? Có giỏi anh cứ tới a, tôi sợ anh a!” Thiết Tây Á phong tình vạn chủng nhìn xuống phía dưới, khiêu khích nói.

Hai người nói xong thật sự bắt đầu động thủ, ngươi tới ta đi, đánh đến mức khó có thể ở chung. Lâm Á Bá bất đắc dĩ xoa xoa cái trán, nhìn hai oan gia đang vui mừng chiến đấu thực đau đầu. Nói hai người đó là oan gia vui mừng có JQ [JQ = gian tình], nhìn hình thức bọn họ ở chung thật đúng là không giống; nếu như nói không có JQ, có thể độ tin cậy là rất thấp. A Thụy bình thường rất ít nói chuyện với người khác, chỉ thích đùa nghịch với súng ống của anh, nhưng khi gặp Thiết Tây Á tựa như thay đổi toàn bộ thành người khác, chẳng những nói nhiều mà còn là những lời lẽ sắc bén ác độc; Thiết Tây Á bình thường cùng ai nói chuyện đều mềm mại yêu mị rõ ràng, duy nhất gặp A Thụy liền biến thành thuốc pháo, một điểm liền thay đổi, thành thô lỗ lại hào phóng. Khó bề phân biệt… Ngay cả ánh mắt hướng đến Lâm Á Bá cũng là độc ác nhìn không thấu.

Cố Dịch Huân ra thang máy đi thẳng cửa lớn, cô gái trước quầy tiếp tân thấy tổng tài cao lớn anh tuấn mà lãnh khốc bước nhanh đến hướng mình, kích động đến hai mắt mở lớn, xuân tâm nhộn nhạo. Nhưng mà… Cố Dịch Huân căn bản là không chú ý tới cô ta, trực tiếp hướng về phía ngoài cửa đi đến.

Lộ Diêu lúc này chính là đang ngồi xổm trước cửa, vì đông lạnh mà chân tay lạnh lẽo, tứ chi cứng ngắc, cả người phát run. Cố Dịch Huân vừa mở cách cửa thủy tinh liền nhìn thấy cô gái đơn độc ngồi một bên, chóp mũi và lỗ tai vì đông lạnh mà hồng hồng, cả người lui thành một đoàn lạnh run, cước bộ vội vàng nhanh hơn đi qua, kéo Lộ Diêu ôm vào trong lòng, dùng áo khoác của chính mình đem bao bọc lấy cô, lôi kéo hai tay cô đặt ở trên lưng mình, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của cô gắt gao tựa vào trong ngực ấm áp của chính mình.

Lộ Diêu cảm giác được một cỗ lực lớn dắt lấy cánh tay của mình đem chính mình kéo lên, tùy theo đó mà ngã vào một vòm ngực mang theo hương vị ấm áp quen thuộc. Bởi vì thời gian ngồi chờ có điểm hơi lâu, vừa lại bị kéo mạnh, chân Lộ Diêu run lên, trước mắt biến thành màu đen, mềm nhũn ngã xuống, Cố Dịch Huân nhanh nhẹn ôm thắt lưng Lộ Diêu, nửa ôm nửa bế mang cô hướng vào trong đại sảnh.

“Tiểu ngu ngốc, bị đông lạnh đi? Đến đây không điện thoại nói trước cho anh.”

“Tê… Rất lãnh a ~ em… Em là nghĩ cho anh một chút kinh hỉ thôi.” Lộ Diêu rùng mình một cái, không tự chủ được hướng đến thân thể nóng ấm của Cố Dịch Huân mà dựa sát vào hơn, môi vì đông lạnh mà run lên thành ra nói cũng không rành mạch được.

“Kinh thì có, còn hỉ đâu?” (Kinh trong kinh ngạc, hỉ là vui vẻ) Cố Dịch Huân vỗ một chút cái mông nhỏ mềm mại của Lộ Diêu.

“A! Trời lạnh như thế em còn đến gặp anh, anh không biết cao hứng thì thôi? Còn đánh em.” Lộ Diêu mở miệng, nức nở nói.

“Cao hứng, anh đương nhiên cao hứng! Nhưng là trời lạnh như thế, làm đông lạnh em, anh sẽ đau lòng.” Lời ngon tiếng ngọt có cô gái nào lại không thích nghe? Tuy nói lời ngon tiếng ngọt của đàn ông là không đáng tin, nhưng cũng phải nhìn xem là dạng đàn ông nào nói ra. Người giống như Cố Dịch Huân, bình thường đối với người khác ngay cả một chữ đều không muốn nhiều lời mà nói ra như vậy, hiệu quả có thể nghĩ được.

“…” Lộ Diêu vùi đầu ở trước ngực Cố Dịch Huân, ngọt ngào nở nụ cười.

“Lần sau đến nhớ rõ trước tiên nói cho anh!”

“…”

“Có nghe thấy không?” Cố Dịch Huân hướng tới nơi mềm mại của Lộ Diêu lại vỗ một chút.

“A! Nghe thấy được…” o(╯□╰)o cũng không phải tiểu hài tử, như thế nào còn đánh mông người ta a? Lộ Diêu oán thầm.

Hai người nhẹ giọng nói nhỏ, ôm nhau hướng bên trong đi. Lúc đi ngang qua Tề Hạo, Cố Dịch Huân vẫn duy trì tư thế cúi đầu nhìn Lộ Diêu, ôm lấy thân thể mềm mại vẫn đang phát run như cũ, hơi nhíu nhíu mày, vân đạm phong khinh mở miệng: “Xử lý.” Ôm Lộ Diêu tiếp tục đi về phía trước.

Lộ Diêu cọ xát trong lòng, Dịch Huân ca ca cũng thật bao che khuyết điểm a! Bất quá cô sẽ không vì một cô gái xa lạ đã đem chính mình đuổi tới cửa chịu đông lạnh mà có ý tưởng đi cầu tình người đàn ông của mình, không nên hỏi thêm cái gì cũng đã biết, ánh mắt cô gái trước quầy tiếp tân khi nhìn Dịch Huân ca ca xích lõa đã nói lên hết thảy! Rõ ràng là người yêu của tổng tài, lại đem chính mình trở thành cô bé lọ lem có khổ tình nhìn nữ chủ. Cô rất keo kiệt.

Cô gái trước quầy tiếp tân đã muốn ngây người, này… Cô gái này là… Là ai?! Anh là tổng tài lạnh lùng… Làm sao có thể ôm cô ấy?!

Tề Hạo thu hồi ánh mắt đang dừng lại ở hai người ôm nhau, lạnh lẽo đối với cô gái trước quầy tiếp tân nói: “Cô không nghĩ phạm sai lầm có phải hay không? Không có hỏi rõ ràng liền đem người đuổi ra bên ngoài! Đó là tổng tài phu nhân tương lai!!”

“Tổng… Tổng tài phu nhân?” Cô gái trước quầy tiếp tân đã không có khả năng phản ứng, chỉ có thể máy móc lặp lại câu nói của Tề Hạo. Nội tâm đang rít gào, cho tới bây giờ không có nghe nói qua a! Hiện tại nên làm sao? Làm sao bây giờ? Cô đem tổng tài phu nhân mời đi ra ngoài, ở bên ngoài chịu đông lạnh lâu như vậy!! Nhắm mắt lại, cô có thể thấy được tiền đồ của chính mình…

“Đến bộ tài vụ kết toán tiền lương, từ ngày mai có thể không cần đến đây.” Tề Hạo nhìn cô gái trước quầy tiếp tân vẫn ngơ ngác như cũ, lắc lắc đầu, xoay người đi. Lần sau nhất định phải tìm người thông minh hơn, ai…

“Tổng giám đốc! Tổng giám đốc! Thực xin lỗi, tôi biết sai lầm rồi, anh cho tôi một cơ hội nữa đi… Tổng giám đốc…” Cô gái trước quầy lễ tân khóc cầu phía sau người vữa xoay đi. Anh hiện tại cũng là chính mình khó bảo toàn, lấy trình độ sủng nịnh của đại ca đối với tiểu công chúa, tiểu công chúa lại ở cửa chịu đông lạnh lâu như vậy, đại ca giận chó đánh mèo rất có thể sẽ tính ở trên đầu của anh! Anh còn đang lo lắng nên hay không chạy trốn, có thể được chứ? Vẫn là cầu nguyện tiểu công chúa không cần cảm mạo hay phát sốt linh tinh đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.