Nguyên Thủy Tái Lai

Quyển 1 - Chương 3



Edit: Mimi – Beta: Mimi

*****

Nhưng mà, bọn hắn đã đến đây năm lần, song không có cơ may gặp được hai tình huống kể trên dù chỉ một lần. Trái lại, bởi vì giống cái ít giống đực nhiều, nên vào mùa sinh sản những tổ hợp đực phối với đực ngày một tăng lên, mà giống đực của Long Tước lại là chủng loại có khát khao ấp trứng vô cùng mãnh liệt, vì thế, hành vi trộm trứng chiếm lợi của đối thủ cũng càng lúc càng nhiều.

Một câu thôi, tộc Long Tước hiện tại, chính là trứng thiếu cha thừa đó ~

Tuy hàng năm hai người bọn hắn vất vả chạy tới nơi tụ họp đều vì muốn ‘thó’ một quả trứng, thế nhưng về phần thó như thế nào, suy nghĩ của cả hai lại không hề giống nhau: Black ngại ngùng e thẹn có chủ trương nhận ấp trứng vô chủ — chung quy mỗi năm sẽ có vài tên quỷ xui xẻo ra ngoài săn mồi ngược lại lại bị biến thành thức ăn, thời điểm bên có trách nhiệm trông coi quả trứng rời đi vì đói khát, quả trứng ấy liền biến thành vô chủ, bọn họ có thể ấp thay; mà suy nghĩ của White thì tương đối trực tiếp: ăn trộm, nếu trộm không thành thì cứ dứt khoát cướp thôi!

Gần như Black đã khẳng định quả trứng này là do White trộm về, nhưng White lại cực kỳ mạnh miệng, một mực nói rằng nó là do hắn đích thân sinh.

“Vừa tỉnh ngủ liền phát hiện nó ở ngay dưới mông đấy.” — Cái cách lý giải này…

Quét mắt liếc nhìn tình hình quân địch xung quanh một cái, Black che chắn quả trứng trắng tinh trong lòng thêm kỹ càng hơn. Mặc kệ nó từ đâu mà ra, một khi đã đặt dưới mông bọn hắn, vậy thì chính là do bọn hắn sinh, kẻ khác đừng hòng cướp được!

Ở bên ngoài, Black không cẩn thận ấp ủ ‘quả trứng’ chặt một chút, ‘vỏ trứng’ liền xuất hiện vài vết rạn lờ mờ; mà bên trong, Mạnh Cửu Chiêu đang ra sức đập lên vách tường, vừa nhìn thấy ánh sáng len lỏi xuyên qua vết rạn thì như gặp được một tia hy vọng vào lúc rạng đông. Chẳng biết sức mạnh từ đâu ập đến, tay cậu bỗng nhiên xuyên thủng vách tường mà lần mò sờ sẫm ra không gian bên ngoài. Kế tiếp, bàn tay chạm vào một vật mềm mềm, Mạnh Cửu Chiêu liền dùng sức tóm chặt —

Đầu tiên, cậu nghe thấy một tiếng hừ nhẹ như thể bị đau, sau đó lại có cảm giác thân thể mình được một cái gì đó cẩn thận xách lên, đúng, chính là xách lên đó.

‘Mình tới thiên đường rồi, mình nhìn thấy thiên sứ rồi!’ Đây chính là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Mạnh Cửu Chiêu.

‘Má nó, đây là thiên sứ khổng lồ ở thiên đường sao?’ Còn cái này là suy nghĩ thứ hai nảy sinh trong óc cậu.

Nhưng mà, sau đó cậu nhanh chóng hiểu ra một chuyện: Cậu… cậu cậu cậu cậu đã bị biến nhỏ lại!!!

Tập đoàn tài chính Flange chết tiệt, chẳng phải các người đã từng tuyên bố hùng hồn ở trên quảng cáo rằng: đi vào thế nào thì sẽ đi ra thế ấy đó à? Ông đây chui vào bao con nhộng lúc 52 tuổi, ấy vậy mà thời điểm chui ra… ngay cả 52 ngày cũng không đủ nhaaaaaa!

Mạnh Cửu Chiêu lập tức xù lông.

Nhỏ như vậy, đến cả răng nanh cũng không có, thế này… thế này thế này thế này.. bảo cậu làm sao ăn sạch cả thiên hạ được đâyyyyyy!

Mạnh Cửu Chiêu buồn bực định thở dài, kết quả lại phun ra một quả bong bóng bằng nước bọt.

Bọp – Quả bóng nước bọt vỡ tan, cậu cảm thấy hùng tâm tráng chí của mình cũng theo đó mà vỡ nát.

Song, không hổ danh là người đàn ông bần cùng mạt rệp tận đáy địa cầu, Mạnh Cửu Chiêu nhanh chóng phấn chấn trở lại. Cậu bắt đầu hưng trí ngập lòng mà quan sát ân nhân cứu mạng ở ngay trước mặt mình. Đây hẳn là thiên sứ đúng không? Nhất định là thiên sứ! Xem đi, xem thử mái tóc vàng cùng cặp mắt xanh này đi! Lại xem dung mạo mĩ miều đến quá đáng này! Rồi cả cái khí chất cao quý hào hoa nữa! Lại còn đôi cánh rõ mồn một sau lưng và cả… lồng ngực trần trụi trắng trơn phóng túng này!!!!

Nhìn vào hai điểm nhỏ non mềm trước ngực ‘thiên sứ’, Mạnh Cửu Chiêu âm thầm nuốt một ngụm nước miếng. Thiên sứ được vẽ trong tranh chẳng phải đều ăn mặc tiết kiệm, chỉ tùy tiện dùng một miếng vải quấn trên thân đã toát ra một cảm giác thuần khiết và thần thánh đến không thể xâm phạm hay sao?

Nhưng mà, thì ra thiên sứ cũng có giới tính, bọn họ có JJ nhỏ nha. Mạnh Cửu Chiêu lướt ánh mắt chênh chếch nhìn xuống phía dưới, lập tức nhớ tới vật thể mà mình tóm được vào thời điểm phá vỡ vỏ trứng chui ra, lại nghĩ đến cảm giác mềm mềm nọ…

Không đúng, là JJ bự.

Chỉ là, vị ‘thiên sứ’ ở đối diện hoàn toàn không có suy nghĩ dâm loạn trong đầu, thản nhiên lộ ra một nụ cười thuần khiết thánh thiện hệt như thường thấy trong tranh, vươn một bàn tay, lấy ra… Ể! Một miếng da thú?

Kế tiếp, Mạnh Cửu Chiêu bị ‘thiên sứ’ dùng da thú ‘xúc phạm’ một lượt từ đầu đến chân, ngay cả khe hở ở giữa kẽ mông cũng bị tách ra mà cọ cọ.

Xong xuôi, ‘thiên sứ’ dùng một miếng da thú khác bọc lấy cậu rồi mới vươn tay ra bên ngoài sờ sờ mó mó. Không biết hắn kéo đâu ra một một cái dây thừng dùng để treo xác thú, ‘xoẹt’ một tiếng xé xuống một miếng thịt to, chẳng chút để tâm mà dùng miếng da thú vừa mới ‘xúc phạm’ cúc hoa Mạnh Cửu Chiêu lau lau vết máu mới bắn lên mặt mình. Sau đó hắn rốt cuộc cũng buông tha cho miếng da thú khiến Mạnh Cửu Chiêu phải chịu áp lực nặng tựa thái sơn kia, lấy một món đồ tương tự như cối đá ở phía đằng sau ra, thả miếng thịt vừa xé vào rồi dùng một tảng đá bắt đầu đập đập đập. Máu tươi trộn lẫn với thịt vụn không ngừng bắn lên trên mình ‘thiên sứ’. Cuối cùng, ‘thiên sứ’ mang theo gương mặt đầy máu, ôn nhu múc một miếng thịt băm từ trong cối đá ra, đưa vào cái miệng anh đào nho nhỏ của Mạnh Cửu Chiêu —

Ựa–

Mạnh Cửu Chiêu khóc thét đầy lên án.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.