Nguyên Thủy Tái Lai

Quyển 6 - Chương 151



Edit: Ôn Khách Hành – Beta: Chi

*****

Từ sau khi bị lạc đường về nhà, Nha Nha rất có hứng thú với cái việc tìm đường này.

Không bao giờ ham chơi, người ngày ngày nhớ thương ghi chép nhất sau Mạnh Cửu Chiêu chính là nó, đợi cho đến khi tất cả mọi người lạc đường, người bận bịu vất vả tìm đường ở bên ngoài nhất chính là nó.

Khi trời mưa, Nha Nha cũng ở bên ngoài tìm đường như đại đa số con Kantus khác, thời tiết tương đối tốt, nó vô tình đi xa hơn một chút.

Vì để quan sát tình huống thảm thực vật xung quanh, Nha Nha chỉ cúi đầu đi đường, dù sao thì con non tên Tròn Tròn kia đã tìm được phân, hiện giờ thực vật dưới chân bọn họ phần lớn đều là cây lá to xanh có vị mặn, kế tiếp, khi cái cây có lá màu xanh xám xuất hiện, bọn họ đã cách nhà không xa rồi.

A Trọc đã nói như thế, Nha Nha nhìn kỹ bộ dạng cái cây A Trọc vẽ trên mặt đất, ghi tạc thật kĩ trong lòng, vì thế, khi dưới chân nó xuất hiện một mạt màu xanh xám, nó hạnh phúc đến phát điên rồi!

Thật cẩn thận bẻ cái cây lá màu xanh xám này xuống, Nha Nha cẩn thận phân biệt hơn nửa ngày, nó cảm thấy hẳn là mình đã tìm đúng chỗ rồi. Nếu kế tiếp có thể phát hiện một mảng lớn loại cỏ này, trên cơ bản liền có thể xác định đây chính là phương hướng bọn họ đi tới tiếp theo rồi!

Trong lòng nở một đóa hoa nho nhỏ, Nha Nha càng thêm ra sức tìm kiếm.

Cảm giác sung sướng khi tìm ra phương hướng tiếp theo giúp mọi người bao trùm Nha Nha, khát vọng về nhà quá mức mãnh liệt, thế nên cho khi trận mưa kia vừa mới bắt đầu, Nha Nha cũng không trở về kịp, mưa càng lúc càng lớn hắn cũng không lùi bước, ỷ vào thân cường thể tráng, hắn tiếp tục dẩu mông nằm rạp trên mặt đất tìm thân ảnh xanh xám nho nhỏ kia.

Lúc này, nước mưa đã không đơn giản chỉ là nước mưa nữa, bên trong còn kèm theo mưa đá, màn mưa trắng xóa che đậy khắp không trung, sắc trời còn chút ánh sáng ban đầu càng thêm ám trầm.

Nha Nha bắt đầu sốt ruột!

Mắt nhìn loại cỏ xanh xám dưới chân càng lúc càng nhiều này, nước trên mặt đất dâng càng ngày càng cao! Không mất bao lâu, ngay sau khi mưa bắt đầu, nước đã mấp mé đầu gối lúc ở hình người!

(=__=) Loại cỏ này bị chết đuối thì làm sao bây giờ nha —— ngay từ đầu, Nha Nha còn có thể miễn cưỡng tự hỏi một vấn đề sâu sắc như vậy, nhưng mà ngay sau đó nó đã lâm vào tình trạng ốc không mang nổi mình ốc. Mưa quá lớn, thoạt nhìn trên mặt đất toàn là nước, chân đạp hụt, Nha Nha đang cố gắng đi tới liền bị ngã một cái.

Nó đã chuẩn bị sẵn tinh thần ngã sấp xuống, ai ngờ, mặt đất như trong dự đoán không hề xuất hiện, toàn bộ thân mình Nha Nha trầm vào trong nước.

Phía trước vậy mà lại là một cái hồ?!

Bị hoảng sợ, ngay sau đó Nha Nha ra sức giãy giụa lên, bị sặc nước vài lần nó mới ổn định lại thăng bằng, khi khó khăn trồi được đầu lên mặt nước, Nha Nha sợ ngây người ——

Mưa quá lớn, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tầm nhìn của Nha Nha. Lúc này, khi nó phóng mắt nhìn lại, trong phạm vi tầm mắt có thể nhìn tới tất cả đều là nước! Nó không thể phân rõ đâu là mặt đất ngập nước, nơi nào là phạm vi hồ nước! Thực ra cái này hồ này đã sớm ở đây, nếu thời tiết bình thường, nhất định Nha Nha sẽ mau chóng phát hiện ra cái hồ này. Đáng tiếc vận khí của nó không tốt, tới gần cái hồ thì trời mưa to, mưa quá lớn, không chỉ bao phủ cả mặt đất bên cạnh, còn chảy ngược vào vùng đất thấp hơn hồ, trong ngày mưa, tầm nhìn không tốt, thoạt nhìn khắp nơi này đều là nước, quả thực là rộng tựa như mặt biển.

Lúc này đương nhiên là Nha Nha không có tâm tình tự hỏi nguồn gốc của cái hồ này, nhanh chóng biến thành hình khủng long, nó muốn dùng cái vuốt khủng long khổng lồ đi trên mặt đất, cơ mà cái móng vuốt lớn đá mãi vẫn cứ lơ lửng trong nước, không còn cách nào khác, Nha Nha đành phải ngừng thở tiếp tục lặn xuống phía dưới.

Lặn một lúc lâu ở cái hồ nước hắc ám này cũng không thấy đất đâu, cái hồ nước này còn sâu hơn so với nó tưởng tượng. Ý thức được điểm này, Nha Nha thấy rất sợ hãi.

Từ bỏ chuyện dùng cơ thể để đo độ sâu của hồ, nó nhanh chóng bơi lên trên mặt nước.

Chờ đợi Nha Nha, là hắc ám giống hệt đáy hồ.

Chỉ trong thời gian nó lặn xuống, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

Tuy rằng trời đã tối, nhưng mưa lại không hề có dấu hiệu yếu đi, một mình trong bóng tối, Nha Nha  đã hoàn toàn không thể phân biệt mình ngã vào trong nước từ hướng nào. An ủi chính mình, Nha Nha nỗ lực bơi về bốn hướng khác nhau. Hắc ám và hồ nước lạnh băng khiến nó hoàn toàn mất đi khái niệm thời gian, nó cảm thấy chính mình chắc chắn đã bơi về mỗi hướng một khoảng cách nhất định, nhưng mà một chút dấu hiệu chạm vào bờ cũng không có, đến tận lúc này, Nha Nha mới thật sự bị dọa cho choáng váng.

Hiện tại nó đã bắt đầu hoài nghi có phải lúc trước tự ý di chuyển đã làm mình cách xa đồng bạn hơn không, cái ý tưởng này vừa ra đời, Nha Nha hoàn toàn không dám động nữa.

Trong hồ nước hắc ám, có một con khủng long lẻ loi phát ra từng tiếng gọi đồng bạn.

Màn mưa dày đặc ảnh hưởng đến việc truyền âm thanh, Nha Nha gọi to thật lâu, cuối cùng gọi đến mức giọng đã khàn, nó liền cách một lúc lại gọi một tiếng.

Nó lại đi xa đồng bạn rồi —— Nha Nha bi thương ý thức được sự thật này.

Nhưng mà lúc này đây, nó lại càng thêm bi thương.

“Đông Đông ơi…” Khàn khàn rống tên con non, Nha Nha hít hít nước mũi.

Tuy vậy, rốt cuộc là khi còn là con non hắn từng có một lần lạc đường không thể nào quên, bập bẹ hít nước mũi nửa ngày, cuối cùng nước mắt cũng không rơi xuống.

Hôm nay, Nha Nha vẫn béo y như cũ! Trước khi bị lạc đường thì cũng không đến nỗi nào đi!

Nghĩ tới ưu điểm lớn nhất của mình, Nha Nha mau chóng tỉnh táo lại, nửa khép lại đôi mắt, nó quyết định trước cứ nghỉ ngơi trong chốc lát (Này! Mi tỉnh táo lại quá nhanh rồi đấy! Ở đây mà cũng có thể ngủ 囧!?)

Hoảng sợ và giãy dụa làm tiêu hao rất nhiều thể lực của nó, Nha Nha nhanh chóng lâm vào nửa tỉnh nửa mê.

“Gào ——” Nha Nha vẫn còn đang ngủ bất cần đời (cũng có khả năng là hôn mê), ngay khi thân thể đang chậm rãi chìm xuống, một tiếng gào trầm thấp xuất hiện ngay bên tai nó.

“Tỉnh, tỉnh lại! Tỉnh, tỉnh lại!”

Ai… Ai gọi tôi đấy? Nha Nha mệt mỏi quá, muốn… tiếp tục ngủ…

“Mau đứng lên đi! Đồng bạn của cậu đang chờ cậu đó!” Cái thanh âm kia lại ngoan cường tiếp tục vang lên, nháy mắt khi nghe được  hai chữ “đồng bạn”, Nha Nha mạnh mẽ mở ra hai mắt.

Động tác sau khi mở mắt chính là nhanh chóng đạp nước vài cái, lúc này Nha Nha mới phát hiện cả người mình đều đang nhanh chóng chìm vào trong nước!

Nguy hiểm thật nguy hiểm thật —— cảm thấy may mắn, Nha Nha không khỏi sinh ra cảm kích với Kantus vừa đánh thức mình.

Từ từ —— Kantus đánh thức mình? Đồng bạn của mình đi đến đây rồi?

Tâm niệm vừa động, Nha Nha nhanh chóng nhìn ra bốn chung quanh.

Trên mặt nước đen nhánh, hắn miễn cưỡng nhìn thấy hình dáng còn đen hơn mơ hồ xuất hiện trên mặt nước ngay trước mặt mình.

“Lập tức bơi theo tôi trở về, nước ở đây sẽ càng lên cao.” Đó là một thanh âm xa lạ, Nha Nha suy nghĩ nửa ngày cũng không thể liên hệ thanh âm này với ai trong đội ngũ. Nhưng mà đối phương thúc giục rất gấp, hơn nữa Nha Nha cũng nghe hiểu ý tứ trong lời nói của đối phương, nó mau chóng quên suy nghĩ hỏi tên đối phương, ngược lại còn vui sướng hỏi: “Cậu biết đường trở về?”

“Đúng, tất cả mọi người đang đợi cậu đó, cậu bơi theo tôi, đừng để lạc.” Kantus kia lời ít mà ý nhiều lại rống lên hai câu, tiếng khua nước thật lớn vang lên, hắn bắt đầu di chuyển.

Nha Nha vội vàng bơi theo hướng phát ra âm thanh.

Tuy rằng nhìn không thấy mặt mũi đối phương, nhưng mà chỉ cần nghe được thanh âm đối phương phát ra cũng rất an tâm, đi theo sau người đó, đầu tiên là chân Nha Nha chạm được mặt đất, sau đó thân mình nhẹ đi, nó lạch bạch lạch bạch đi lên bờ.

Dùng sức lắc lắc nước trên người, Nha Nha khốn khổ còn không kịp cảm thấy may mắn, thanh âm của đối phương lần thứ hai truyền đến từ bên cạnh.

“Tiếp tục đi theo tôi.”

“A! Được!”

Vì thế, Nha Nha tiếp tục chạy theo đối phương.

“Rốt cuộc cậu là ai? Tôi không nhận ra thanh âm của cậu!” Từ hưng phấn vì bơi được từ trong nước ra, đại nạn không chết, hiện giờ lại xác định mình có thể về lại trong đội ngũ, trong lòng Nha Nha thả lỏng, liền không nhịn được bắt đầu nói chuyện với đối phương.

“Tôi không phải là Kantus trong đội ngũ của các cậu.” Nha Nha hỏi đi hỏi lại vài lần, Kantus kia mới rầu rĩ nói một câu.

“A? Vậy cậu là ai a? Cậu tên là gì?” Nha Nha không nén nổi tò mò.

“Chúng ta đã gặp qua ở trên đường, tên của tôi… Tôi không hy vọng cậu biết tên của tôi…” Đây thật sự là một Kantus thần bí —— nháy mắt khi nghe được câu trả lời của hắn, Nha Nha liền cho ân nhân cứu mạng mình một cái nhận định.

Nếu đối phương đã làm chuyện tốt nhưng không lưu tên, Nha Nha cũng không hỏi đối phương nữa, nó bắt đầu nói chuyện của mình: năm nay toàn bộ đội con non của bọn họ đều đã đến vùng đất sinh sản rồi ~ tất cả mọi người đều đã sinh trứng! A Trọc lộ ra bản lĩnh rất lợi hại, nói là mọi người cùng nhau đến, sau đó lại cùng nhau về nhà gặp ba ba nha!

Nói đủ chuyện thập cẩm, Nha Nha nói hết sạch chuyện bên mình ra.

“Cám ơn cậu! Con non của tôi còn đang chờ tôi trở về đó! Con non của tôi gọi là Đông Đông, bởi vì khi nó phá vỏ phá mãi mà vẫn không được, trong trứng vẫn luôn phát ra tiếng thùng thùng đó ~”

Kantus thần bí vẫn không rên một tiếng, chỉ là thỉnh thoảng phát ra thanh âm để Nha Nha biết hắn vẫn luôn nghe.

Sau đó, Nha Nha liền nhìn thấy đồng bạn của mình.

Ban đêm nên không thấy rõ được bộ dáng bọn họ, Nha Nha chỉ có thể nhìn thấy họ quây thành một cái vòng tròn, tựa như trước đó ở trên đồng bằng băng vậy, mọi người hướng đầu vào trong, cái đuôi hướng ra ngoài, mặc cho mưa to trên người bọn họ, mọi người đồng tâm hiệp lực dùng thân thể bảo hộ con non ở bên trong.

“Đến rồi, cậu vào đi.” Kantus kia lại mở miệng.

Nơi này sáng hơn ở bên hồ một chút, nhưng mà Nha Nha vẫn không thể nhìn thấy mặt mũi đối phương.

“Vậy còn cậu?” Nha Nha không nhịn được hỏi: “Cậu muốn đi cùng bọn tôi không? Mọi người sẽ tiếp nhận cậu.”

“Không được, tôi phải đi.” Kantus kia lặng im một lát, một lúc lâu sau vẫn cự tuyệt đề nghị của Nha Nha.

Sau đó, thanh âm sàn sạt vang lên lần thứ hai, Kantus kia chạy đi.

Nhìn theo Kantus kia rời đi, khi tầm mắt dừng lại trên người đám đồng bạn, Nha Nha không nhịn được lại trở nên vui vẻ.

Cái mông béo mập đẩy trái, va phải, quen thuộc nhảy vào cái vòng của đám đồng bạn thành công, Nha Nha cũng hướng đầu vào trong nghỉ ngơi.

Vì thế, ngày hôm sau khi mọi người tỉnh lại, nhìn thấy Nha Nha đứng giữa mọi người, đầu cúi xuống dưới ngủ vù vù.

Mạnh Cửu Chiêu thực sự là không biết nói cái gì cho phải: tuy rằng đều nói Nha Nha dễ đi lạc, nhưng mà… mỗi lần đi lạc đều có thể chính xác chạy về, Nha Nha mới là Kantus có cảm giác phương hướng tốt nhất nhỉ?

Trong lòng hộc máu, Mạnh Cửu Chiêu cẩn thận kiểm tra thân thể Nha Nha, một chút ngoại thương cũng không có, xem ra đã trước lạ sau quen với chuyện lạc đường, Nha Nha chẳng những có thể chạy về, còn có thể không có lấy một vết thương. Thật sự là ——

Thật tốt quá!

Ngày hôm qua, mọi người tìm mãi cũng không thấy nó, một đám Kantus gào thật lâu, cuối cùng vẫn lo lắng đám con non không chịu nổi, lúc này mới dừng công tác tìm kiếm lại. Có điều, cho dù là dừng tìm, mọi người vẫn không đi tới chỗ có thể dễ dàng trú mưa, tất cả Kantus không hẹn mà cùng lựa chọn ở lại tại chỗ, đại khái là vì một lần Nha Nha có thể tìm về thành công cho mọi người hi vọng, lúc đó, mọi người vẫn cứ hy vọng Nha Nha có thể tự mình chạy về.

Sau đó, quả nhiên là Nha Nha tự mình chạy về.

Mạnh Cửu Chiêu nhẹ nhàng thở ra.

Ngay tại khi Mạnh Cửu Chiêu chuẩn bị nói với mọi người không cần đánh thức Nha Nha, để nó ngủ thêm một lát nữa, một cái vết xanh xám trên người Nha Nha bỗng khiến cho Mạnh Cửu Chiêu chú ý!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.