Kori mà Mila dường như không tin vào những gì mà Melly nói, hai nàng biết thực lực của Uver mà những chiến binh bộ lạc mạnh mẽ như thế nào mà, bọn họ từ nhỏ đã được uống nước từ dòng suối sức mạnh, có sức mạnh và thể chất vượt xa các bộ lạc còn lại.
Còn chưa tính đám người Uver mang theo rất nhiều người, với số lượng chiến binh đó Uver có thể diệt những bộ lạc lớn ngoài vùng đồng cỏ như Báo Đen, Linh Cẩu thậm chí là bộ lạc Cát ở tận rài bên kia vùng đồng cỏ.
“ không thể nào! Uver rất mạnh! Uver se diệt bộ lạc kia mất!” Kori cố gắng nói cũng cố lòng tin của mình.
“ không! Uver sẽ chết nếu ta đến không kịp!”
“ bộ lạc Đại Việt rất mạnh! Bọn họ có một bức tường lớn to như một vách núi, không có bất kỳ chiến binh bộ lạc nào có thể vượt qua được!”
“ bọn họ còn có một loại vũ khí được gọi là cung tên. Nó có thể giết người ngoài 100 bước!” Melly vừa chạy vừa nói cho hai đồng bọn biết.
“ Cái gì!”
“ Không thể nào!”
Cả hai đêu đồng thanh nguy hoặc.
“ ta sống với bộ lạc đó gần 2 con trăng! Mọi thứ ta đều tận mắt nhìn thấy!”
“ bọn họ còn cón quá thù sừng dài, mấy tên thợ săn đều có một con, những con quái thú sừng dài rất là nghe lời bọn họ cưỡi lên người chúng để đi săn thú, chiến đấu. nếu bọn họ toàn diệt tấn công thì ngay cả bộ lạc ta cũng không chống lại nỗi!” Melly nói.
Cả Kori và Mila đều ngoắc cả miệng ra, hai nàng vẫn không thể tào tin tưởng được những gì mà Melly nói.
“ Thần của bọ họ mạnh đến thế sao! Chỉ có thần linh mới làm cho một bộ lạc yếu kém trở nên mạnh mẽ như vậy!” Mila nghi hoặc.
“ Không! Bộ lạc Đại Việt không có thần linh! Bọn họ đã giết thần Linh rồi! thần linh tức giận gián xuống tà thần tai ương cũng bị bọn họ diệt rồi!” Melly cũng không có rỏ ràng cho lắm về việc bộ lạc Đại Việt không có thờ phụng đồ đằng hay thần linh. Nàng chỉ thấy khi Minh Vũ trở về thì liền giết Vu bộ lạc.
Vu là người liên thông với thần linh tiếp nhận thông điệp của thần linh, một khi giết Vu chính là đắc tội thần linh, thần linh trừng phạt là chuyện đương nhiên.
Sau khi Minh Vũ giết Vu cũng đen toàn bộ đồ đằng tế tự và hang động đốt hết. những hành động trên của Minh Vũ, Melly cho là bọn họ diệt thần linh không thờ phụng thần linh nữa.
Nếu như Minh Vũ biết được suy nghĩ này của nàng thì có lẽ hắn sẽ đi lấy khối bông đập đầu vào đó chết quách cho xong.
“ bọn họ không thờ thần linh! Thì ai ban cho bọn họ sức mạnh đó!” Kori nghi hoặc.
“ là Vũ! thủ lĩnh bộ lạc Đại Việt!” khi nhắc tới Minh Vũ thì ánh mắt của Mlly sáng lên dường như là đang nhắc tới thần tượng của chính mình.
“ các ngươi xem!: Melly đưa thanh dao đồng cho hai ngời Kori và Mila xem.
“ Đây là vũ khí của bộ lạc Đại Việt!”
Hai người quan sát một hồi rồi nắm lấy cán dao quơ đi quơ lại mấy phát, chặt vào mấy cành cây ven đường. đồng thời không ngừng suýt xoa.
“ Bọn họ làm từ xương của con gì vậy, sao mà nhẹ đến như thế, hơn nữa còn dùng rất tốt, nếu có cái này ta sẽ một dao chặt đứt một cái chân của con gấu lớn đấy!” Kori cảm thán.
Nói đến đây bất chợt mặt nàng tái xanh.
“ không tốt! Uver sẽ chết mất!”
Khi nhìn thấy loại vũ khí kia cả hai mới tin tưởng lời Melly nói, thế nên cả nhóm cực đại tăng tốc hướng về bộ lạc Đại Việt.
Lần này rời đi chỉ có khoảng 10 người tính cả Melly, Mila và Kori. Số còn lại thì tịa thời dựng trại ở lại không có về bộ lạc. bởi vì lần này bọn họ mà vễ không có sự chuẩn bị ổn thỏa ắc sẽ bị Vu bắt hiến cho thần linh mất.
……………………..
Sáng ngày hôm sau, cả bộ lạc chỉ là một nơi hoang tàn, thi thoảng bên trong bộ lạc còn bốc ra những đốm khói nhỏ, khắp nơi đều là tro bụi, những khối gạch vỡ, tường đỗ. Nơi này không khác gì vừa bị cướp giết sạch bộ lạc không còn gì.
Thế nhưng cũng còn khá may mắn cho bộ lạc là nhà kho chứa lương không có ảnh hưởng bởi trận chiến tối qua, vì thế an ninh lương thực của bộ lạc vẫn được đảm bảo.
Minh Vũ cũng đã tỉnh dậy từ sớm, lúc này cuốn họng của hắn dường như là dùng hết được rồi, hắn phải cố gắng thếu thào từng chữ phân phó chỉ đạo cho bộ lạc làm việc mà thôi.
Việc đầu tiên đó chính là kiểm kê lại tổn thất ngày hôm qua cụng như chữa thương và an tán cho các tộc nhân bộ lạc lạc.
Quả thật lần này bộ lạc bị tổn thất cực kỳ nặng nề có khoảng 130 người thiệt mạng đa phần là người già và trẻ nhỏ chiếm đa số. một số ít khác là phụ nữ và thợ săn và chiến binh bộ lạc.
Có 49 người bị thương nặng, nhưng vẫn có thể cứu chữa được còn bị thương nhẹ thì vô số. ước tinh lần này bộ lạc tổn thất về người về của cực kỳ lớn.
Bên trong bộ lạc các kiến trúc hầu như bị phá vỡ hoàn toàn, nhà cửa, ruộng vườn. chưa tính là những người bị thương còn phải dưỡng thương, thế nên công việc sẽ bị trì trệ rất nhiều. nếu tình trạng như thế này tiếp diễn bộ lạc sẽ khó và vượt qua mùa đông năm nay.
Mùa đông năm nay sẽ không giống như năm ngoái, nhân số tăng mạnh dường như gấp 8 lần vào đầu mùa đông nắm ngoái. Vì thế áp lực lương thực sẽ đặt nặng lên toàn bộ bộ lạc.
Lúc này trước mặt Minh Vũ hiện tại đang đứng 4 người, những tên này không ai khác đó chính là những tên chịu trách nhiệm chính trọng việc để vỡ phòng tuyền ngày hôm qua.
Luc và Orc là tội nặng nhất vì lơ là không canh phòng cẩn mật bộ lạc, chỉ biết hưởng thụ tham ăn.
Còn Ashi thì bỏ bê trách nhiệm đi chăm chó của mình. Epx tội cũng không nhẹ vì không làm đúng nhiệm vụ của mình rời bỏ công tác. Cho dù mục đích của nàng là muốn chăm lo cho hắn.
Mà hắn thủ lĩnh cũng không tránh khỏi trách nhiệm vì hắn đã ngủ trong giai đoạn căng thẳng nhất.
Cả năm người đều trầm mặt, không ai nói một lời, ngay cả Orc bình thường không lo không ưu chỉ biết ăn, hôm nay cũng co đầu rút cổ không dám nói một lời. mà trên người hắn cũng có không it vế thương, tuy đã băng bó kỹ, nhưng máu vẫn thấm ra bên ngoài, múi máu tươi nhẹ nhẹ lưu động trong hang đá tĩnh mịt.
“ Epx! Những người bị thương xử lý như thế nào rồi! “ Minh Vũ khàn giọng hỏi.
“ mọi người vết thương đã dựa theo lời thủ lĩnh nói xử lý tốt rồi.! nhưng có 8 người già 3 trẻ nhỏ và 15 chiến binh nặng! tuy đã băng bó và khâu lại vết thương, nhưng bọn họ đang sốt rất cao! Không biết có qua khỏi ngày hôm nay không!” Epx nặng nề nói.
Minh Vũ thở dài nói “ hy vọng bọn họ qua khỏi! hôm qua ta thật thất trách!”
“ thu dọn chiến trường tới đâu rồi! đã bước vào mùa khô rồi! thịt rất nhanh sẽ bị hỏng, ta không muốn tộc nhân hy sinh một cách vô ít!” Minh Vũ nói.
“ những ai không bị thương, cũng như bị thương nhẹ có thể làm việc đều được huy động xử lý xác chim cổ đại. lần này thu hoach rất tốt, có trên 200 đầu chim cổ đại bịt giết, nếu xử lý tốt số thịt chim này, bộ lạc ta sẽ có thêm người thức ăn dự trữ vào mùa đông!”
Ashi nhanh nhảu nói.
“ triệu tập 20 thợ săn cùng chiến binh tiếp tục làm nhiệm vụ bảo vệ bộ lạc, bộ lạc lúc này nếu bị tập kích thêm một lần nữa chúng ta sẽ chịu không nổi đâu!” Minh Vũ khàn khàn nói.
“ không thể nào! Con chim đầu đàn đã bị giết! bọn chúng sẽ không quay lại!” Luc có chút không đồng tình với Minh Vũ.
“ không phải chim là bộ lạc khác!” Minh Vũ trừng mắt đối với Luc.
“ bộ lạc khác! Bộ lạc Lửa, bộ lạc Nanh, bộ lạc Đá đã không còn khả năng đánh chúng ta, quanh khu vực này bộ lạc Đại Việt ta là lớn nhất, là mạnh nhất!” Luc không cho là đúng nói tiếp.
“ Không! Bộ lạc ta rất yếu! nếu bộ lạc mạnh mẽ hôm qua sẽ không có người chết!” Minh Vũ trầm giọng, hắn có chút tức giận với Luc.
Luc nhanh chóng tái mặt lại không dám nói, sau một hồi Minh Vũ phân phó, mọi người ra ngoài làm nhiệm vụ của mình.
Luc có chút không đồng tình với việc chia người ra bảo vệ bộ lạc, mọi nguy hiểm đã bị diệt trừ, không có lý nào lại có người tấn công. Bộ lạc đang thiếu người làm việc, nếu trễ số thịt kia sẽ hư, không có ăn được, rất lãng phí.
Nhưng mệnh lệnh của thủ lĩnh không thể cải lại, hắn đành phải triệu thập một ít nhân thủ đa phần là nhưng tên tân binh không có kinh nghiệm chiến đấu bên trong rừng, chỉ là hắn mang người đi cho có lệ, số người có thực lực sức khỏe vẩn ở lại giải quyết số thịt kia.
Nguyên Thủy Thời Đại - một tác phẩm của Hoàng Kỳ Phương
bạn có thể bàn luận cùng chia sẽ thông tin bộ truyện tại đây. mong được sự ủng hộ của đọc giả.