Nguyên Thủy Thời Đại

Chương 125: Bộ Lạc Lửa



Thời gian bộ lạc đại quy mộ trồng trọt cũng đã đi qua được một tuần, tuy như thế, công việc của bộ lạc cũng không có được thư thả gì cho mấy, bởi vì sau lần chiến đấu lúc trước, các công sự phòng thủ của bộ lạc đã hư hại nặng nề, đồng thời gia nhập thêm một lượng lớn tộc nhân, thế nên trong khoảng thời gian này ngoài việc tưới nước, chăm sóc cây cối, đi săn, thì tất cả tộc nhân còn lại sẽ làm gạch xây dựng kiến trúc.

Dân số đã vuột qua con số 1000, về chuyện nhà ở cũng là chuyện không hề đơn giản, đặc biệt trong những ngày gần đây nắm nóng vô cùng kịch liệt, vào buổi trưa, trừ những tộc nhân có nhà gạch được xây từ trước, còn những tộc nhân còn lại phải tránh nắng trong rừng cây.

Chưa tính là trong những ngày gần đây bộ lạc đang không ngừng đốn hạ cây cối để lấy gỗ chây đập nước cũng như củi để đốt lò nung. Thế nên nhiệt độ xung quanh bộ lạc vào lúc giữa trưa càng nóng bức rõ rệt.

Chỉ có tội nhất là Orc, cái tên mập đ-t thân to như con gấu kia, trên người lúc này chỉ còn có một cái khố bằng vải quấn dưới hạ thân, còn thân trên thì để trần, mồ hôi hắn chảy ra như suối, không khác gì hắn đang nằm trong một cái lò xông hơi.

Tuy có một cái hồ nước lớn, thế nhưng nhiệt độ cũng chẳng giảm một chút nào. Vì sao ư? đương nhiên là 8 cái lò nung không ngừng thiêu đống suốt ngày đêm.

Gạch là một thứ vô cùng quan trong trong việc xây dựng kiến trúc, công trình. Kèm thoe đó chính là tron núi lửa, thành phần kia quả thật là dùng tốt trong việc xây dựng, các kết cấu không những bền chắc hơn, mà còn mau khô nữa.

Thông thường thì muốn xây một đoạn tường mà vửa xây bằng nguyên liệu bùn, rơm, đất sét thì cũng phải tiêu tốn 2 ngày và còn phải đốt một đống lửa kế bên để giúp chúng nhanh cứng lại.

Thế như lúc này thì buổi sáng xây buổi chiều đã khô, sáng ngày mai thì cứng chắc, do dù dùng búa nên cũng không hề lay chuyển.

Hiện tại hơn 2/3 tộc nhân đang phải ở trong các lều vải, những người còn lại thuộc dạng ưu tiên như người bị thương, trẻ nhỏ, người già được đặc cách ở trong hang đá và những căn nhà phía dưới.

Vào thời tiết cuối xuân đầu hè thì cũng thôi đi, ở như vậy thì cũng chẳng sao, thế nhưng vào lúc này chính là một lò luyện ngục. bộ lạc đã có một số người già đã chịu không nổi, bọn họ dường như đang dần dần cạn kiệt sức sống.

Quả thật thời đại nguyên thủy, là nơi con người sinh tồn cực kỳ khó khăn. Mùa đông thì giá lạnh gió rét, không đủ thức ăn, không đủ ấm, con người sẽ chết.

ấy vậy mà vào mùa hè, cũng chẳng khác là bao, thiếu nước thì càng dẫn tới cái chết nhanh hơn.

Cũng nay năm nay là bộ lạc còn có một cái đập tích nước, nếu không năm khô hạn còn vượt xa năm trước. bộ lạc sẽ thảm trọng so với năm ngoái hơn gấp nhiều lần.

Klu cùng Minh Vũ đang ngồi thở hộc hộc như chó trong một tán cây dưới bìa rừng, xung quanh hai người bọn họ cũng có không ít tộc nhân, mọi người đang cố gắn tận hưởng những giây phút thư giản sau bữa cơm trưa.

“ Klu! Sao năm nay nóng thế!”

Minh Vũ vừa uống một ngụm nước mát vừa hỏi Klu.

“ không biết! mọi năm giờ này mấy cây đằng kia vẫn còn lá xanh!”

Nói đoạn Klu chỉ tay về mấy cái cây cao to ở đằng xa.

“ Mùa đông năm nay sẽ rất lạnh” Klu lại bổ sung thêm.

Đó không phải là lời tiên tri hay thần linh chỉ bào gì cả, đó chính là những kiến thức truyền từ trên truyền xuống, thông qua nhiều đời, đồng thời Vu truyền xuống, hình thành một loại nhận thức, mùa hè càng khô, càng nóng, càng lâu, thì mua đông sẽ càng dài, càng lạnh.

Minh Vũ cũng gật gù, lúc này không ai biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì, thế nhưng không lâu sau hắn lấy ra một cái tờ da thú ra rồi dùng than vẽ loạn trên đó.

Klu cũng chăm chú nhìn xem là cái gì, thế nhưng chưa được 1 phút thì đầu hắn đã ong ong muốn nổ ra rồi.

“ May! Nhìn xem đây là cái gì!” khu hoàn thành bức vẽ thì hắn liền gọi một người khác tới.

May đến từ bộ lạc Syk, cô bé này chỉ vừa đạt 18 tuổi và cũng vừa là lễ thành niên vào mùa xuân năm nay, thế nên cô ta còn khá là trẽ cũng nhưng vẫn chưa am hiểu nhiều các chiến đấu của bộ lạc Syk. Hơn nữa thiên phú của nàng ta không thuộc về chiến đấu mà thiên về đầu óc.

Đúng thề May chính là một trong những người mà Minh Vũ tuyển chọn để đào tạo nhân lực phát triển bộ lạc, nhóc con này có thiên phú về hình học và sắp xếp khá cao.

Khà năng cô nhóc này bộ ra khi đang cùng các tộc nhân của mình xắp xếp gạch vào lò nung, công việc kia nhìn khá là đơn giản, thế nhưng dưới đôi tay vụn về của những người kia, luôn xếp gạch không được nhiều, hơn nữa còn nhiều lần bị ngã xuống.

Nhưng khi đó May ra tay hướng dẫn mọi người xếp gạch thì lại không còn có tình trạng đó. Gạch chấc cao rất chắc chắn, khó mà rơi xuống 1 cục.

Sau khi biết được thiên phú của May, Minh Vũ cũng bắt đầu quan sát, và đề ra những vấn đề, ví như hình tròn, hình vuông, hình chữ nhật, hình tam giác, rồi xếp nhưng hinh kia lại với nhau có hợp lý.

Sau nhiều lần thử nghiệm cô nàng đã bắt đầu thoe đuôi Minh Vũ về việc thiếc kế và xây dựng bộ lạc. mọi cây cổ thụ đều bắt đầu từ cái mầm non. Một nhân tài cũng thế, không chỉ cần dựa vào thiên phú mà còn phải có sự va chạm và tiếp xúc như thế mới có thể thành công được.

Minh Vũ huấn luyện người cũng như thế, tất cả lý thuyết chỉ là trên giấy, chỉ có thực tiễn và thực hành mới giúp thành công mà thôi.

May chăm chú quan sát những bức vẽ trên tấm da thú, nàng ta không ngừng cau mày, sau đó lại nhìn về phía bên trong bộ lạc.

“ thủ lĩnh có được không! Nó có bị rơi xuống không?” May hỏi.

“ sẽ không, nếu xây dựng nền móng chắc chắc!” Minh Vũ cười nói.

Cái mà Minh Vũ vẽ đó chính là bản phát họa một căn nhà có mộ cái gác mái phía trên. Tại thời hiện đại với những vật liệu xây dựng tốt, bên tông cốt thép, thì xây dựng một căn nhà lầu hay gác mái đề dể như trở bàn tay.

Thế nhưng tại thời điểm này vấn đề đó lại khá là khó khăn, hơn nữa vị trí xây dựng lại không được tốt, đó chính là trên mõm đá kia, nơi mà Minh Vũ thường hay đứng quan sát.

Về vị trí thì nới đó cực kỳ thuận lợi để có thể qua sát được xung quanh cũng như sẽ khống chế toàn bộ khu vực tộc nhân phía dưới, đồng thời nếu có biến cố thì trên mõm đá sẽ trở thành một tòa pháo đại kiên cố.

Nhưng về việc thuận lợi xây kiến trúc trên đó thì khá là khó khăn, bởi vì nền là đá, các kiến trúc khó mà liên kết với nền đá được, cho dù là có xi măng cũng thế thôi.

Nhưng Minh Vũ đã có cách, chứ không phải tự dưng hắn lại khùng điên hế mức suy nghĩ ra cái trò viễn vông kia.

Tuy mõm đá nhô ra là một phiến đá dày nặng, và phẳng. thế nhưng qua nhiều năm phong hóa, thì trên đó cũng xuất hiện khá nhiều vết nứt, nếu lợi dụng những vết nức kia, rồi dùng công cụ bằng đồng tiến hành đục đẽo. tạo ra những hố to vừa đủ, như thế là có thể xây dựng kiến trúc bên trên.

Nhưng hiện tại bộ lạc vẫn không có thời gian làm chuyện tốn thời gian đó, Minh Vũ dự định là vào mùa đông sẽ xây dựng nhà trên đó.

Hiện tại bây giờ là phải xây gấp nhà cho tộc nhân ở, nếu không thời tiết nắng nóng như thế này sẽ gây họa chứ chẳng đùa.

………………………………………………………………

Bộ lạc Đại Việt đã thế thì những bộ lạc khác thì như thế nào, đương nhiên cũng không có chịu cảnh nóng bức như thiêu của bộ lạc Đại Việt.

Tại sao ư? đó chính là bộ lạc Đại Việt không ngừng phá rừng, đồng thời thiêu đốt lò nung, tạo ra một nhiệt lượng khá lớn, đồng thời lượng co2 vào không khí cũng tăng mạnh. Tuy có cái hồ chứa giảm bớt phần nào áp lực nhiệt độ, nhưng bù lại chẳng được mất.

Quay lại tới bộ lạc lửa, bộ lạc này nằm ở hướng bắc bộ lạc Đại Việt, thông thừng thì bộ lạc này, hằng năm vào thời điểm này sẽ bị khô cạn dòng suối, bộ lạc sẽ rất khổ sở vì thiếu nước, nhưng năm nay lạc khác mọi khi, nước không những không bị cạn đi, mà còn có dấu hiệu dâng lên.

Mà Vu bộ lạc Lửa lại nó là thần linh thương xót ban tặng cho bộ lạc một cái cơ hội để sống còn.

Vào thời gian trước, cả bộ lạc dường như tuyệt vọng, vì thủ lĩnh mang theo tộc nhân đi lễ hội mùa xuân, nhưng lại không có về, cà bộ lạc chỉ còn lại người già phụ nữ, và những đứa trẻ từ 8 tới 14 tuổi,. toàn bộ bộ lạc lúc này chỉ còn lại không quá 80 người.

Bọn họ tưởng chừng sẽ bị diệt vong tại đây, trước khi mùa đông đến.

Bộ lạc lửa cũng nằm gần dòn xuối như bộ lạc Đại Việt, hơn nữa bọn họ là thượng di, Đại Việt là hạ du.

Nhóm thợ săn rời đi, bộ lạc rơi vào tình cảnh thiếu thốn thức ăn trầm trọng. cả bộ lạc dường như chỉ dựa vào ăn rau dại mà sống.

Quả thật đói quá đánh liều, có một tộc nhân chạy ra bờ suối đào xuống đất mong vận may mĩm cười có thể tìm được một cái củ gì đó ăn lót dạ.

Hắn đào một cái hố sâu sát bên dòng suối, thậm chí nước ngoài suối còn chảy vào.

Nguyên Thủy Thời Đại - một tác phẩm của Hoàng Kỳ Phương

bạn có thể bàn luận cùng chia sẽ thông tin bộ truyện tại đây. mong được sự ủng hộ của đọc giả.

Thân!!!

https://www.facebook.com/Nguy%C3%AAn-Th%E1%BB%A7y-Th%E1%BB%9Di-%C4%90%E1%BA%A1i-108535490628950/?modal=admin_todo_tour

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.