Đám người nhìn Dạ Trần đi vào trong ma trận, đối phương còn vẫy tay mỉm cười tạm biệt bọn họ.
Nhiều người không chịu nổi liền đỏ mặt lên vội quay ra nơi khác.
Cứ để hắn đi? Kim Minh quay sang hỏi nhỏ Kim Mộng bên cạnh.
Mặc xác hắn ta đi vào.
Kẻ ngốc mới đi dây dưa với kẻ điên.
Kim Mộng gật đầu, nghiến răng nói.
Dạ Ma cầm trong tay Bạo Đạn.
Nếu như bọn họ ra tay thì đối phương nhất định sẽ ném Bạo Đạn ra luôn.
Kết quả, Kim gia bọn họ lại phải chịu tổn thất một số lớn nhân thủ.
Đến khi đó vào bên trong Ma Đồ, họ còn là đối thủ của các gia tộc khác sao? Chưa kể đến, Dạ Ma người này cực kì khó nhằn, đến Tuyên gia còn chưa làm gì được đối phương.
Hắn Kim Mộng với thực lực mỏng manh ngày hôm nay còn chưa nắm chắc.
Mà đối phương một người đi vào, há có thể làm nên trò trống gì trong Ma Đồ rộng lớn.
Lúc này, nhẫn nhịn một chút vẫn là tốt hơn, quân tử chịu thiệt trước mắt...!không sao hết.
Đi thong thả! Kim Mộng liếc nhìn Dạ Trần phía trước một cái liền nở nụ cười nhẹ, rồi hô lên một tiếng.
Nghe được thanh âm vẫn còn ung dung thoải mái của đối phương.
Dạ Trần liền cảm thấy xấu hổ, cảm thấy mình thật là người xấu.
Nghĩ lại liền cảm thấy, mình thật là có chút quá đáng.
Mà thôi...!bỏ đi.
Dạ Trần lắc đầu, vội cười tươi hét lớn đáp lại đối phương: Ngươi cũng mau vào trong à! Ta chờ các người bên trong.
Hẹn tái ngộ!
Tất nhiên!
Hai bên nhìn nhau mỉm cười như bằng hữu lâu năm mới gặp lại, chỉ thiếu đi lên cho nhau cái ôm ấm áp và cùng nhau hô to ba chữ Hảo huynh đệ.
Dạ Trần cầm trong tay ngọc giản, ma lực nhanh chóng truyền vào bên trong.
Ngọc giản khẽ sáng lên, cột sáng ma trận liền phát ra hào quang bao trùm lấy Dạ Trần còn đang mỉm cười nhìn đối phương.
Nhìn Dạ Trần biến mất trong ma trận, Kim Mộng ánh mắt thân thiện biết bao chớp nháy liền trở lên sắc lạnh bấy nhiêu.
Mau vào bên trong đi.
Ta đi thu lại trận pháp! Hắn lạnh lùng lên tiếng phân phó.
Rõ! Đám người vội lên tiếng đáp lại...
Sao lại không đi tiếp được.
Nhìn ma trận cách đó không xa đang không ngừng ánh lên hào quang, đám người hoảng loạn hét to.
Phía trước như có một màn chắn vô hình chặn lại bọn họ vậy.
Một đám vô tri! Kim Mộng đi đến thấy vậy liền liếc mắt khinh thị đám người.
Ở phía trước có trận pháp của Kim gia bọn họ bố trí.
Phạm vi ba trượng xung quanh ma trận được một màn chắn trong suốt bảo hộ, ngăn cách không cho ai đi vào.
Nhưng nếu như đám người này chịu liên thủ công kích phá trận, tầm một canh giờ là có thể đi vào bên trong rồi.
Nghĩ đến đây, hắn liền cảm thấy quái lạ.
Tên Dạ Ma kia...!rốt cuộc đi vào bằng cách nào? Kim Mộng khó hiểu thầm nghĩ.
Đối phương giống như u linh vậy, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy thân ảnh làm người ta chán ghét không muốn nhìn thấy nhất.
Bỏ đi.
Dù sao cũng tống được của nợ đó đi rồi! Kim Mộng không muốn suy nghĩ thêm về vấn đề làm người ta nhức đầu này.
Còn về Dạ Ma...!Vào bên trong, hắn sẽ trả lại cả gốc lẫn lãi cho đối phương.
......
Đây là Ma Đồ Sơn Động...!sao?
Dạ Trần hai tay ôm lại với nhau, toàn thân trên dưới run rẩy, đôi mắt vô cùng kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mắt.
Bầu trời một màu xám xịt, tuyết không ngừng rơi, gió lạnh thổi qua không ngừng.
Mặt đất một màu trắng xoá, phóng tầm mắt ra xa, cảnh vật trước mắt vẫn là như vậy, đìu hiu cô quạnh không thấy bóng người.
Cả thế giới trước mắt hắn như chỉ còn tồn tại hai màu trắng và đen, sự sống như đã biến mất hoàn toàn, khác hẳn một trời một vực so với cảnh quan bên ngoài trước khi hắn đi vào.
PHI!
Mẹ kiếp! Đây mà là sơn động sao? Rõ ràng là một vùng đất băng tuyết rộng lớn! Dạ Trần phỉ một ngụm nước bọn, ngẩng đầu lên lớn tiếng chửi mắng.
Bịch..!!
Thanh âm nhỏ vang lên.
Dạ Trần vội liếc mắt nhìn lại thì thấy bãi nước bọt mình vừa nhổ bậy chớp mắt đã biến thành băng.
VÙ..!!
Một ngọn gió vô tình thổi qua.
Cầm cập, cầm cập...!Thanh âm va chạm không ngưng vang lên.
Tiểu Hổ dậy, dậy, dậy mau! Ta sắp chết cóng rồi! Dạ Trần vội đánh thức hổ trắng nhỏ trên vai mình.
Hắn chợt có suy nghĩ, nếu như mình ném đối phương lên mặt đất.
Nhất định không còn nhìn thấy đối phương nữa, cùng nắm là nhìn thấy mấy vết đen nhỏ xíu mà thôi.
Không để ý kĩ, có khi còn bị người ta coi là vết bẩn mà tiện chân vô tình đạp bay đi nữa.
Có chuyện gì sao? Một thanh âm chán nản vang lên trong đầu Dạ Trần.
Nghe được thanh âm này, Dạ Trần liền sực tỉnh vội nói: Mau dùng ma lực giúp ta giữ ấm à! Tiện thể tìm xem xung quanh có nơi nào dừng chân không?
Ngươi nghĩ ta là chân sai vặt chắc? Tiểu Hổ không tình nguyện đáp lại.
Nghe đối phương nói vậy, Dạ Trần không nhiều lời.
Chụp!
Bàn tay nhỏ bé của Dạ Trần nhanh chóng túm lấy Tiểu Hổ nằm ngủ trên vai, rồi mau chóng giơ cao đối phương lên không trung.
Vù..!!
Gió không ngừng thổi qua.
Dạ Trần nhe răng, cảm thấy tay mình sắp đóng băng đến nơi.
Gừ..!! Sao lạnh vậy? Ta phải đi vào bên trong! Đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh buốt, Tiểu Hổ khẽ kêu lên vội biến thành một đạo quang mang chui vào trong thân thể Dạ Trần.
Ai cho vào! Dạ Trần nhìn đối phương cười nói.
BINH!
Tiểu Hổ giống như đâm phải tảng đá cứng bị đánh bật ra sau.
Chụp..!!
Thấy vậy, Dạ Trần nhanh tay bắt chặt lấy đối phương.
Cũng giống như lần trước giơ lên thật cao.
Dạ Trần đừng làm vậy.
Ta lạnh...! Tiểu Hổ vội kêu lên trong đầu đối phương.
Những người thích ngủ như hắn, thường rất sợ lạnh.
Dạ Trần làm như vậy, không khác gì tra tấn hắn cả.
Dạ Trần và Tiểu Hổ quan hệ không phải chủ tớ, cũng không phải quan hệ như khế ước nô lệ hay dùng Huyết Ước áp đặt.
Hai người giống như quan hệ cộng hưởng nhưng một bên là chủ nhà, một bên lại là khách.
Tất nhiên, Dạ Trần ở bên chủ đạo vì Tiểu Hổ là bên tự nguyện lựa chọn.
Theo đó, Dạ Trần có quyền cho đối phương vào ở hoặc chặn cửa đối phương không cho vào.
ẦM..!!
Một nguồn ma lực mạnh mẽ phát ra từ trên người Tiểu Hổ.
Nguồn ma lực mau chóng tạo thành một lớp ma lực như tấm màng mỏng vậy, nhanh chóng bao quanh lấy thân hình nhỏ nhắn của Tiểu Hổ.
Dạ Trần tiếp xúc trực tiếp với đối phương lên cũng được hưởng lây, nguồn ma lực mạnh mẽ đó cũng nhanh chóng bao bọc Dạ Trần lại.
Ấm rồi đó! Cảm giác cái lạnh trong người đã tan biến, Dạ Trần lên tiếng cảm thán.
Hắn vội ôm chặt tên lười biếng trước mắt vào trong lòng, tránh đối phương sinh hận chạy đi.
Như vậy mau tiêu tốn ma lực lắm đó! Thanh âm không chút tình nguyện lại vang lên trong đầu Dạ Trần.
Ngươi chịu khó chút đi! Vận động chút, tránh sao này trở thành heo! Làm mất uy phong tuấn mỹ của Hổ tộc! Dạ Trần vội lên tiếng khuyên can.
Bên cạnh ta cũng có hổ đó.
Ngươi không sợ làm cho Diễm Nhi tức giận, nàng ta mang ngươi đi nấu canh sao? Tiểu hổ ngươi phải nhớ kĩ một điều, ta thế nhưng không khuyên can được! Dạ Trần nói tiếp.
Trong lời nói mang theo sự uy hiếp rõ ràng.
HỪ, Ngươi sợ, ta không sợ đâu! Tiếng nói cao ngạo của Tiểu Hổ vang lên.
Được rồi, ngươi giỏi! Mau tìm chỗ gì đó à! Ở mãi chỗ này cũng không được! Dạ Trần vừa đi vừa nói.
Đám người kia có khi cũng vào rồi đi! Dạ Trần không khỏi quay đầu nhìn lại.
Trong mắt hắn chỉ toàn một máu xám xịt cùng với tuyết rơi lả tả không ngừng mà thôi.
Đi sang bên trái, cách chỗ này khá xa có một hang động.
Tiểu hổ lên tiếng.
Hang động? Nghe đối phương nhắc đến hai từ này, Dạ Trần không khỏi giật mình vội hỏi lại.
Trong vùng băng tuyết lạnh giá này, hai từ hang động quả thực rất nhạy cảm với những người có ý đồ đi vào đây..