Sâu trong một hang động, ánh lửa chợp chờn truyền ra, hai thân ảnh mập mờ phản chiếu cái bóng dính sát lại với nhau lên vách đá đối diện.
Lửa lớn như vậy! Sao vẫn còn lạnh thế?
Linh Lung ngươi cách xa ta ra chút!
Diễm Nhi ngươi thật bất cận nhân tình!
Có tin ta trói người lại không?
Lân Diễm híp mắt lại nhìn vào đối phương khẽ nói.
Cái này...!thì thôi vậy! Linh Lung ngại ngùng âm thầm liếc nhìn đối phương, bắt gặp ánh mắt sắc bén của đối phương, nàng ta vội lảng tránh, miệng thì cười hì hì đáp lại.
Mặc dù nói vậy, nàng ta cũng không chịu cách xa Lân Diễm dù chỉ nửa bước.
Cánh tay vẫn còn khoác tay đối phương rất chặt.
Không biết mấy người kia ra sao rồi? Linh Lung ngẩng đầu nhìn vách hang động nói khẽ, cũng nói cho thân ảnh bên cạnh nghe.
...!Bên cạnh, Lân Diễm nhìn chằm chằm vào đống lửa trước mắt, im lặng không nói gì.
Tách tách..!! Đối diện hai người là một con Tuyết Sương Yêu Lang sơ cấp đã được qua tay ai đó làm thịt, được một thanh tinh thiết dài nhọn xiên dọc qua cơ thể, đặt ngay ngắn trên dàn lửa thiêu, thịt có vẻ đã chín hồng toả ra hương thơm ngào ngạt của gia vị tẩm ướp vào trong đó.
Hít...! Cảm nhận được mùi thơm, Linh Lung liền hít thật sâu một hơi.
Ngươi thật có tài nấu ăn à, Diễm Nhi của ta! Linh Lung hai mắt lấp lánh tinh quanh nhìn Lân Diễm cạnh bên vội nói.
Nàng ban đầu còn không thèm để ý Tuyết Lang trước mắt nhưng bây giờ đã khác.
Cảm nhận của nàng rất sắc bén nên có thể nhận thấy rõ ràng, mặc dù thịt đã nướng thành màu nâu, bề ngoài có chút cháy nhưng bên trong không hề khô chút nào.
Đã vậy từng mớ thịt còn săn chắc lại với nhau, từng mảng từng mảng bóng loáng màu dầu mỡ hấp dẫn ánh nhìn, nhìn vào cái đùi căng mọng kia làm nàng chỉ muốn tiến lên cắn một miếng thật lớn cho thoả cơn thèm.
Chưa kể đến mùi hương thơm ngào ngạt của thịt nướng toả ra như muốn làm nàng bay lên mây vậy.
Ọc ọc ọc...!Bụng của Linh Lung không ngừng đánh trống nhắc nhở chủ nhân của mình đến giờ rồi.
Linh Lung mặt đỏ tía tai vội cúi đầu, đôi mắt thầm liếc trộm Lân Diễm ở bên cạnh.
Hừ hừ hừ...!! Bỗng chốc thấy đối phương thành ra như vậy, Lân Diễm vội mím chặt miệng lại, nhưng không thể ngăn cản thanh âm mình phát ra.
Hừ! Thấy nàng ta khom lưng, khó khăn lên tiếng như vậy, Linh Lung tức giận không nhẹ.
Nàng tiến lên phía trước, lấy ra một con dao nhỏ.
Xoẹt..!! — QUẢNG CÁO —
Một chiếc đùi thơm ngon bị nàng gỡ xuống.
Mặc kệ đối phương đang cười mình, Linh Lung giơ chiếc đùi lên trước miệng nhỏ khẽ cắn.
Thật ngon! Cảm nhận hương vị ngào ngọt mà nhẹ nhàng trong khoang miệng, từng sợi thịt ngon ngọt thêm chút cay cay mặn mặn khi nhai, đôi mắt sắc sảo của Linh Lung liền sáng bừng lên, vội giơ ngón tay cái cho người nấu, thần tình của nàng như sợ người ta dấu đi, không cho ăn nữa vậy!
Đối diện, Lân Diễm đâu thèm để ý đến đối phương nữa.
Nàng cũng lấy xuống một miếng thịt đưa lên ăn.
Cũng ngon thật! Cảm nhận món ăn chính mình nấu, Lân Diễm cười nhạt nói.
Nghe đối phương lên tiếng đánh giá món ăn trong tay, Linh Lung liền nhíu mày lâm vào trầm tư.
Cũng ngon? Đây là ý gì? Nàng thầm nghĩ.
Diễm Nhi có phải ngươi dấu nghề hay không? Linh Lung vội lên tiếng hỏi Lân Diễm.
Là sao? Ta không hiểu ngươi đang nói gì? Lân Diễm chớp chớp mắt, lên tiếng đáp lại đối phương.
Ngươi đừng có mà giả ngốc! Món này ngươi chưa làm hết sức đúng không? Linh Lung chỉ đồ ăn trong tay vội nói với đối phương.
Ý ngươi là...!ngươi không muốn ăn nữa! Nghe đối phương giải thích, Lân Diễm liền hiểu ra.
Nàng khẽ nâng lòng bàn tay lên, Hoả chi lực trong người liền hội tụ vào trong đó
Phập phồng..!!
Ánh lửa rực cháy xuất hiện phản chiếu đôi mắt gian xảo của Lân Diễm lúc này.
Ấy ấy ấy...!!" Tình hình xoay chuyển, Linh Lung liền giật mình vội lao ra ngăn cản.
Lân Diễm ngươi định làm gì? Linh Lung lên tiếng chất vấn người ngồi ở đối diện, đôi mắt thì vô cùng cảnh giác nhìn vào ngọn lửa cháy rực trong lòng bàn tay đối phương.
Ngươi không phải không thích món ta làm sao? Ta lập tức bỏ đi là được, rồi nấu món khác cho ngươi ăn Lân Diễm nhìn nàng ta cười nói.
Không được, không được! Nhìn vào biểu cảm thật thật giả giả của đối phương, Linh Lung không dám mạo hiểm vội lên tiếng khuyên ngăn.
Ngươi bỏ rồi! Ngươi không nấu lại cho ta nữa thì sao? Ta không có ngốc! Nàng nói tiếp.
Lân Diễm chỉ nói nấu lại cho nàng ăn mà thôi.
Còn chưa nói lúc nào thì nấu à! Chiêu này nàng dùng quen rồi, tự nhiên rất dễ nhận ra ý đồ thâm sâu hiểm độc của đối phương.
Muốn nàng chịu đói...!không dễ đâu! — QUẢNG CÁO —
Ta chỉ nói đùa mà thôi.
Diễm...!Linh Lung còn chưa kịp nói dứt lời, thì đã bắt gặp ánh mắt sắc bén của đối phương nhìn lại.
Ực! Nàng tâm có chút sợ hãi, đôi mắt xoay chuyển vội nói: Yên tâm! Ta nhất định ăn hết, không chừa lại một chút gì! Linh Lung vỗ ngực lên tiếng cam đoan với đối phương.
Nghe đối phương nói, Lân Diễm hai mắt chớp hiện tinh quang.
Ha ha ha...!Nghĩ lại những gì đối phương vừa nói, nàng không khỏi cười thầm trong đầu.
Ngẩng đầu nhìn lại khí thế bừng bừng, thần tình vô cùng nghiêm túc từ đối phương, Lân Diễm mím chặt môi lại cười nói : Xương ngươi cũng nuốt?
Khục Khục..!! Nghe rõ những gì nàng ta nói, Linh Lung kém chút nghẹn chết.
Ta...!Nàng định lên tiếng giải thích nhưng lại không biết nên nói gì vào lúc này.
Đúng là ếch chết tại miệng mà! Linh Lung hậm hực thầm mắng bản thân mình ngu xuẩn.
Được rồi! Ta trêu ngươi thôi! Thấy đối phương đã rơi vào bước đường cùng, Lân Diễm liền cảm thấy mãn nguyện nên cũng không tiến tới nữa.
Nàng ta giận quá thành thẹn làm liều thì không tốt!
Mặc dù Linh Lung tâm trí thông minh nhưng kinh nghiệm sống còn chưa đủ.
Đối mặt với người từng trải qua cuộc sống khó khăn như nàng thì vẫn còn non kém lắm! Sắc vẫn còn nhạt! Cũng chỉ có gian manh - Dạ Trần từng trải qua cuộc sống cô độc một mình từ lúc nhỏ mới có thể đấu lại nàng mà thôi.
Diễm, khi nào ngươi không làm ma giả nữa, thì đến chỗ ta...!nấu ăn cho ta đi! Linh Lung vừa ăn vừa lên tiếng khuyên nhủ thân ảnh đang suy nghĩ đến thất thần kia.
Ngươi yên tâm, ta có rất nhiều tử kim, mặc ngươi dùng bao nhiêu cũng được! Thấy đối phương nghi hoặc nhìn lại mình, Linh Lung vội nói tiếp.
Ha ha, đây là lời mời sao? Lân Diễm cười, câu nói của đối phương là câu nói làm nàng cảm thấy hài hước nhất trong mấy ngày qua.
Ta thực tâm đó! Nhìn vào biểu cảm không tin lời nói của mình là thật, Linh Lung gật đầu chắc chắn nói.
XENG!
Lời nàng vừa dứt, một thanh đại kiếm ánh đỏ hồng đã chỉ vào cổ nàng.
...!Linh Lung thất kinh, ánh mắt khẽ nhảy liếc nhìn lên thân kiếm.
Nàng biết thứ hướng vào mình là thứ gì.
Cũng biết một điều, đối phương đang không hề giỡn chơi.
Chỉ cần nàng dám xê dịch một chút, không biết Tiểu Hổ Nữ trước mắt sẽ làm gì nàng đây?
Lân Diễm ngươi làm như vậy là có ý gì? Linh Lung tức giận nhìn thân ảnh lạnh lùng trước mắt gằn giọng nói.
— QUẢNG CÁO —
Ta sẽ không để cho một mối nguy hiểm tiềm tàng cực lớn với Dạ Trần sau này còn được sống trên đời! Lân Diễm lạnh lùng đáp lại.
Ngươi bị điên sao? Ta không phải là kẻ thù của hắn! Nhìn thân ảnh biến chuyển từ bằng hữu thân thiết thành người xa lạ chỉ trong cái chớp mắt, Linh Lung tức giận không nhẹ hét lên.
Bây giờ không phải nhưng sao này sẽ là! Lân Diễm nhìn nàng ta cười tà nói.
Ngươi không phải nói muốn mời ta về chỗ ngươi sao.
Đây không phải là điềm báo trước, Linh Lung ngươi sẽ rời khỏi Dạ Lân Linh sao? Lân Diễm cười lạnh hỏi lại đối phương.
Vì vậy, ngươi muốn...!giết ta! Linh Lung nhấn mạnh từng chữ một.
KHÔNG SAI! Lân Diễm không chút suy nghĩ gật đầu đáp lại.
Kịch...!Kiếm trong tay nàng đã kề sát cổ đối phương.
Tiềm lực, tài trí, ngươi đều có đủ.
Người như ngươi...!cũng chỉ có đại thế lực mới bồi dưỡng ra được mà thôi.
Ngươi đến nơi này chắc cũng giống như ta và Dạ Trần đi...!để rèn luyện bản thân không ngừng mạnh lên! Ta chắc chắn một điều, thế lực sau lưng ngươi cũng phái Siêu cấp Ma giả âm thầm bảo vệ thiên tài tuyệt thế như ngươi đi.
Chỉ tiếc nơi này là Ma Đồ, Siêu cấp không thể đi vào! Lân Diễm nói ra những gì mình suy nghĩ về đối phương lâu nay, cũng tiếc hận cho đối phương, cho dù mình có ra tay cũng sẽ không có cường giả nào ra mặt giúp đỡ nàng ta thoát kiếp này.
Ban đầu, ta còn muốn dùng tình bằng hữu níu kéo ngươi ở lại.
Không nghĩ đến, ý định quay về của ngươi lại mãnh liệt như vậy, vẫn mãi như vậy...! không hề xoay chuyển! Sau này sẽ thành như thế nào nữa à! Lân Diễm không ngừng lắc đầu, nhìn đối phương bằng biểu cảm vô cùng thất vọng.
Một khi ngươi rời đi, với tài năng của ngươi.
Sớm muộn, ngươi cũng sẽ lên đài mà thôi! Đến khi đó, chúng ta nhất định sẽ gặp lại, nhưng không phải là bằng hữu...!mà là kẻ địch trên chiến trường.
Ngươi cũng đừng nói với ta chắc gì đã như vậy? Cho dù phải đối đầu cũng sẽ không làm kẻ địch của các ngươi!
Hừ! Người trong thế lực, thân bất do kỉ.
Đến khi đó, lợi ích đặt lên hàng đầu, ngươi không muốn nhưng thế lực sau lưng ngươi muốn, thuộc hạ dưới trướng của ngươi càng muốn! Cho nên, trước khi ra tay, ta muốn hỏi lại Linh Lung ngươi một câu, NGƯƠI CÓ RỜI ĐI KHÔNG? Lân Diễm hừ lạnh một tiếng khinh thường, rồi lên tiếng hỏi đối phương một câu cuối cùng.
Nàng cũng lấy ra một tờ giấy màu đỏ ném xuống mặt đất cho Linh Lung xem.
Đôi mắt nàng tràn ngập hi vọng nhìn vào đối phương, chỉ mong câu trả lời của đối phương sẽ không làm cho mình thất vọng..