Gào..!!
Bịch bịch..!
Băng Viêm Tứ Thủ tay cầm băng côn, miệng gào rú, đôi chân lực lưỡng ra sức lao lên.
Gào..!!
Tiểu Hổ cũng hướng về đối phương gầm lên một tiếng, một hư ảnh hổ trắng uy vũ hiện lên bao phủ lấy nó vào bên trong.
Lông trắng mượt mà lấp lánh thần quang, bả vai rộng lớn toàn thân cơ bắp săn chắc làm nổi bật lên sự mạnh mẽ trời sinh của Hổ tộc, Ầm...!Bàn chân đập mạnh lên mặt tuyết làm đốm trắng bay đi tứ tán, đôi mắt đỏ rực tràn ngập chiến ý cùng với luồng khí tức hư ảo màu trắng đen thiêu đốt lên làm cho không gian cũng phải rung động vì sự uy mãnh bất ngờ phát ra từ đối phương.
GÀO!
Hư ảnh Bạch Hổ nhe răng nanh sắc nhọn, thân hổ khẽ nhún xuống lấy đà bật người lao lên, nó như một đạo quang mang bay tới trước mặt đối phương giơ lên bàn chân cùng với năm móng vuốt sắc nhọn vả vào mặt Băng Viêm.
BỐP..!!
Bàn chân trước của Bạch Hổ đập mạnh vào khuôn mặt cứng ngắc như đá của đối phương.
Bịch bịch...!Băng Viêm cao đến một trượng bị đánh cho hoa mắt, thân thể cao lớn lảo đảo lùi ra sau hai bước.
Tiểu Hổ uy vũ!
Thanh âm hưng phấn của Dạ Trần từ xa truyền đến.
Đối phương đã sớm ngồi bệt trên mặt tuyết, thân thể hắn tàn tạ không thôi, thần sắc vô cùng mệt mỏi nhưng hai mắt vẫn luôn nhìn chăm chăm vào hai thân ảnh cao lớn đang lao vào đánh nhau trong màn gió tuyết lạnh lẽo trước mắt, thình thoảng đôi mắt trong màn sương mờ ảo sẽ sáng lên.
Gào..!! Hư ảnh Bạch Hổ được đà liền quấn tới, nó há to miệng ra, hai răng nanh sắc nhọn hiện lên ngoạm mạnh vào bả vai của đối phương.
Cạch...! Đao kiếm đối với Băng Viêm bất nhập bất xâm, pháp bảo Trung cấp của Dạ Trần đối với làn da băng của nó cũng vô dụng, cho dù là một vết xước cũng không để lại nhưng hai chiếc răng nạnh sắc nhọn của hư ảnh Bạch Hổ tuấn dật thì lại khác, nó giống như đinh sắc đóng vào đạo hũ vậy, vô cùng dễ dang xuyên qua lớp phòng thủ tự hào của Băng Viêm Tứ Thủ không biết vì chuyện gì đã cao lớn hẳn một trượng.
GỪ!
Cảm nhận bả vai đang không ngừng bị vật gì đó ngấu nghiến răng xé, Băng Viêm Tứ Thủ liền gầm lên.
Bịch...!Nó vứt băng côn trong tay đi.
Vù...!Bốn cánh tay ra sức không ngừng đánh vào thân ảnh bốn chân vồ lên thân thể mình lúc này.
Bộp bộp bộp...!Liên tiếp là những quyền ảnh đánh vào hư ảnh Bạch Hổ làm cho quang mang thiêu đốt quanh thân nó không ngừng tối đi.
Gào..!! Tiểu Hổ trong hư ảnh cũng không chịu thua, nó gầm lên một tiếng, quang mang yếu ớt liền sáng rực hẳn lên, hai chân trước cũng ra lực, dùng móng vuốt sắc nhọn cào lên thân thể Băng Viêm Tứ Thủ.
Két két...! Thanh âm ghê răng truyền ra, vuốt hổ để lại trên tấm thân trắng ngần của Băng Viêm những vết cào loạn xạ không có mục đích.
Mặc dù được hình thành từ Băng và Viêm, nhờ đó mà không cảm nhận được sự đau đớn truyền lại nhưng trước sự tàn phá mãnh liệt của Tiểu Hổ, tấm thân trong sáng của Băng Viêm lần đầu phải chịu cú sốc này cũng không chịu nổi liền ngã xuống mặt đất.
ẦM!
Vù..!! Tuyết trắng bay lên ngập trời.
Gào..!!
Trả đũa những gì tên trước mắt vừa dám thể hiện ra mặt, Tiểu Hổ há to miệng cắn xuống một miếng băng thật lớn.
Ở xa, Dạ Trần có chút nghi hoặc.
Băng Viêm Tứ Thủ lúc này so với ban nãy đánh với hắn không khỏi cũng quá khác biệt về mặt thực lực phát ra đi, sao cảm giác đối phương trở lên yếu như vậy.
Chết rồi! Dạ Trần sực tỉnh.
Vì chìm trong sự uy mãnh của Tiểu Hổ mà hắn quên mất một chuyện, Ngũ Kiếm vừa nói tên bốn tay kia có khả năng hấp thụ gì đó...!mà muốn hấp thụ phải cận thân nhỉ?
Tiểu Hổ...!mau lui xuống! Dạ Trần cắn răng bật dậy hét lên.
Mẹ kiếp! Tác dụng của đan dược thật chậm, mãi không phát huy tác dụng! Dạ Trần mắng to Huyết Ma Đan hắn vừa dùng.
Gừ..!! Nghe thấy thanh âm nhắc nhở của Dạ Trần truyền đến, Tiểu Hổ liền khựng lại, liếc mắt về phía hắn.
Hổ ngốc...!chạy mau! Thấy đối phương còn mở to mắt lơ ngơ nhìn lại mình, Dạ Trần kém chút phun ra một ngụm máu tươi.
Thời gian gấp rút không đợi người...!làm theo lời hắn là được, cần gì phải hỏi lại chứ!
Gừ..!! Tiểu Hổ không hiểu gì nhưng nhẹ gật đầu.
BỘP..!!
Ngay lúc rời đi, hai cánh tay tráng kiện từ hai bên đột nhiên xuất hiện bắt trọn lấy bả vai hư ảnh Bạch Hổ, hai cánh tay còn lại thì nhanh chóng ôm lấy thân thể mỹ miều trên người mình lại.
Gừ gừ..!! Băng Viêm nằm dưới há miệng cười đểu, hai con mắt một xanh một đỏ híp lại nhìn thân ảnh phía trước.
Nhìn khuôn mặt đáng ghét bị cào lem nhem của Băng Viêm lúc này chỉ có một từ diễn tả mà thôi.
Đó chính là PHỞN.
Nó thật sự là vô cùng hưng phấn khi tóm được hư ảnh phía trước.
Soạt soạt..!! Nhìn thân ảnh rực rỡ quang huy trước mắt, Băng Viêm không khỏi thèm thuồng liếm bờ môi khô khốc một vòng.
Gừ gừ...!! Tiểu hổ trong hư ảnh thấy vậy chán ghét không thôi, vội ra sức vùng vẫy né tránh.
Gừ gừ...!! Thanh âm đắc ý của Băng Viêm truyền lại.
Biết mình không thể tránh thoát khỏi ma trảo của đối phương, Tiểu Hổ thần tình hung ác, chân trước hư ảnh Bạch Hổ giơ cao lên, ra sức thêm lực dẫm mạnh vào khuôn mặt đáng ghét đang nhe răng cười kia.
Cạch..!! Thấy một bàn chân phóng vào mặt mình, Băng Viêm há to miệng to cắn mạnh một phát.
PHẬP..!!
Nửa chiếc chân của hư ảnh Bạch Hổ bị đối phương cắn đứt làm đôi.
BÙNG..!!
Một luồng sức mạnh thâu thiên từ trong cơ thể Băng Viêm đột nhiên phát ra, nhìn kĩ có thể thấy thân thể Băng Viêm đang kéo dài ra.
ẦM..!!
Hư ảnh Bạch Hổ sững sỡ, Băng Viêm vậy mà ra sức đứng thẳng người lên, mỗi cánh tay của nó bắt lấy một chân của hư ảnh, miệng thì nhe ra hàm răng trắng tinh cùng với đỉnh sắc nhọn chớp hiện lên tinh quang.
Ngay khi Băng Viêm định cắn một phát nữa.
Vù..!! Thanh âm xé gió truyền đến.
Bốp..!! Dạ Trần một tay ra sức đấm thẳng vào khuôn mặt đang nhe ra hàm răng sắc nhọn.
Bịch..!! Bị đánh lén, Băng Viêm choáng váng lùi lại, bàn tay không tự chủ thả ra.
Ám Chưởng! Lòng bàn tay tụ lại Ám chi lực, Dạ Trần một chưởng đánh thẳng vào ngực đối phương.
Vù..!! Ám chi lực phóng ra xuyên thấu lồng ngực thân ảnh bốn tay.
Gào..!!
Đối phương gào to lên.
Bạch Ảnh Song Kiếm! Hai tay Dạ Trần phát ra hào quang sáng chói, hai thanh kiếm màu trắng nhanh chóng xuất hiện trong tay Dạ Trần.
Siết! Dạ Trần nắm chặt kiếm trong tay.
Hắn như một cơn gió lao lên, không ngừng chém vào thân thể đối phương.
Xoẹt xoẹt xoẹt...!Hư ảnh kiếm chiêu không ngừng chém vào người Băng Viêm, băng vụn không ngừng bắn ra.
Phập..!! Dạ Trần đâm hai thanh Bạch Ảnh Kiếm vào trong người Băng Viêm.
Gừ..!!
Đối phương vung tay, khẽ há miệng ra.
Vù..!! Dạ Trần tung người lên né tránh, một quả cầu xuất hiện bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay.
Thưởng cho ngươi đó, đầu băng bốn tay! Dạ Trần hét lên, ma lực từ trong lòng bàn tay phát ra.
Vù..!! Một quả cầu bay thẳng vào mặt Băng Viêm.
Ầm..!! Dạ Trần đánh ra một chưởng bằng ma lực, rồi lấy đó làm đà nhanh chóng bật người về phía sau.
ẦM..!!
Thanh âm nổ tung vang lên năng lượng cuồng bạo của Bạo Đạn nuốt trọn lấy Băng Viêm Tứ Thủ liền nhanh chóng lan rộng ra xung quanh.
Nhanh quá! Không kịp mất!
Ngước nhìn sóng không gian lăn tăn chớp mắt đã đuổi theo sát nút, Dạ Trần không khỏi thất kinh.
Không lẽ...!một lần nữa, hắn lại được hưởng ké dư uy của chính chiêu thức tự tay mình ném ra.
Chiêu này cũng không nhỏ à, sơ suất một cái là mất mạng nhỏ luôn!
Gừ..!! Hư ảnh ba chân chớp hiện lao thẳng về phía Dạ Trần, nó mở miệng ra cắn nhẹ vào cổ áo Dạ Trần liền tung người về phía trước vội tránh thoát khỏi phạm vi uy lực của vật đáng sợ đang điên cuồng tàn phá mọi thứ xung quanh ở ngay đằng sau lưng mình..