Nguyên Tố Đại Lục

Chương 192: 192: Băng Viêm Chiến Tam Anh 4





Tứ Du huynh đệ cứ đùa! Ba người họ hợp sức lại...!ai có thể đánh bại! Một thanh âm không chút tin tưởng chuyện vừa nói vang lên.
Cho dù là Cao cấp Ma giả gặp phải...!cũng phải né mũi nhọn! Cũng có người lên tiếng.
Dạ Ma thực lực kinh khủng bọn họ hiểu rất rõ.

Mỗi lần hắn giao đấu với Cao cấp Ma giả đều có thể toàn thân trở ra, thực lực có thể nghĩ, cũng có thể nhờ vào đó mà đoán ra được, đối phương trong Trung cấp khó tìm được đối thủ.

Ngũ Kiếm thì đã sớm nổi danh được xếp hạng trên Trung bảng Ma Vực, mặc dù không thể từ đó nói rõ ra được tất cả nhưng cũng có thể đoán sơ qua được đối phương thực lực không hề yếu kém, chưa kể đến không ít người đã được chứng kiến thực lực chân chính của Ngũ Kiếm, hai tay điều khiến năm thanh kiếm biến chuyển ảo diệu, kiếm khí phát ra xuyên thấu không gian, chẻ đôi trời mây.
Còn Ma Kiếm Thanh Bình, chỉ cần bước chân vào Ma Vực nhất định sẽ nghe được danh tính của người này.

Một thân tà khí lẫm liệt, một người một hắc kiếm đánh thẳng lên đỉnh Trung vực nhất chiến thành danh.

Trên đường đi ma thú xông ra cản trở đều bị hắn xuất kiếm nhất chiêu tất sát, nhiều Diệt Ma Giả cũng vì đó ảo tưởng, tưởng có thể dễ dàng leo lên đỉnh Trung vực, ai ngờ vừa mới đi lên không được bao lâu đã bị ma thú vồ lấy thảm sát.
Ba người này hợp sức lại trong trí tưởng tượng của bọn họ, không ai có thể cản được, đừng nói gì đến đánh bại một lúc ba người...!Nghe mà cảm thấy thật hoang đường.
Là Dị Ma Thú! Tứ Du thở dài một hơi khẽ nói.
Các ngươi đang ở đâu? Thanh âm lạnh lùng của Lân Diễm vang lên, cho dù là người cách xa hai mươi dặm cũng có thể nghe thấy.
Chỉ là làm như vậy, bình thường sẽ tiêu tốn rất nhiều ma lực, chưa kể sẽ làm lộ vị trí của mình để cho kẻ có ý đồ bất chính biết được.
Là ngươi? Tứ Du kinh ngạc đáp lại.
Trước một hang động truyền ra ánh lửa chập chờn,
Lân Diễm khoác trên mình hắc giáp uy phong lẫm liệt, tay nắm chuôi kiếm Thiên Phạt, thân kiếm đã được cắm thẳng xuống mặt tuyết.

...!Nàng ta đang không ngừng liếc ngang liếc dọc nhằm xác định nơi phát ra thanh âm của Tứ Du.
Cách đó không xa, một thân ảnh quần áo có chút rách nát đang nằm bất động trên mặt tuyết.

Người đó không phải ai khác chính là Linh Lung.

Không lẽ đối phương đã thua dưới tay Lân Diễm?
Cạch...!Ngón tay của Linh Lung khẽ động.
Vù..!! Lợi dụng sơ suất đang chăm chú tìm kiếm manh mối của đối phương, Linh Lung vùng dậy mạnh mẽ, Quang chi lực trên người huy vũ chiếu sáng lướt thẳng tới thân ảnh đang thiếu cảnh giác trước mắt.
Cực Quang Cầu - Quang Không Vô Cực!
Lòng bàn tay Linh Lung chớp nháy liền xuất hiện quang cầu bán kính một thước, xung quanh bề mặt quang cầu còn phát ra khí lực bàng bạc vô cùng huyền diệu làm ảnh hưởng đến cả không gian.
Hừ! Thanh âm hừ lạnh của Lân Diễm truyền lại.
Vù..!! Nàng đưa thân kiếm lên, phất ngang thân kiếm vào mông đối phương.
CHÁT!
A a a...!Linh Lung giật mình nảy lên, quang cầu trong tay biến mất như ánh lửa tro tàn chớp mặt tan biến vào hư không.
Không chơi nữa! Chán rồi! Lân Diễm không để ý đến đối phương nhưng vẫn mở miệng lên tiếng.
Ngươi ăn gian, ngươi chiếm được lợi liền phất tay áo rời đi! Linh Lung hậm hức nhìn vào đối phương không ngưng than vãn còn hai tay thì không ngừng xoa xoa chỗ vừa bị đối phương đánh.
Thật đau! Linh Lung tức đến méo miệng cảm thán.
Đối phương vậy mà dám dùng Thập Đại Thần Binh đánh vào chỗ đó, muốn giết người sao!
Ta đã dùng lực thấp nhất có thể rồi! Lân Diễm lên tiếng giải thích.
Mà ngươi định lực tốt...!chắc không có chuyện gì đi!

Ngươi...!đồ xấu xa! Linh Lung nhảy lên người đối phương không ngừng vùng vẫy.
Ngươi xác định được thanh âm nơi Tứ Du phát ra không? Khoảng cách quá xa, ta không cảm nhận được! Lân Diễm mặc kệ nàng ta, nàng nói về việc cần làm nhất lúc này.
Đám người Dạ Trần gặp chuyện rồi! Ngươi không nghe thấy sao? Thấy đối phương bĩu môi ngoảnh mặt đi nơi khác làm ngơ, Lân Diễm liền nói.
Ta chỉ cho ngươi nhưng Lân Diễm, ngươi phải cõng ta! Cảm thấu cứ dây dưa mãi cũng không được, Linh Lung ánh mắt đảo quanh một vòng liền nói.
Đối phương ra điều kiện bắt mình làm phu xe, Lân Diễm liền mỉm cười trong lòng, nàng đã sớm đoán được đối phương sẽ giở trò, đôi mắt Lân Diễm chớp hiện lên ánh sáng khó ai có thể bắt lấy liền gật đầu một cái cho đối phương an tâm mà vui mừng.
Thấy đối phương gật đầu đồng ý, Linh Lung liền cười thầm hớn hở nói: Ta tạm chấp nhận vậy! Thanh âm phát ra từ bên phải...!đi thôi! Nói xong, nàng hai tay ôm chặt lấy cổ Lân Diễm, hai chân quấn lấy hông của đối phương.
Lân Diễm cũng mỉm cười đáp lại: Đi thôi!
Xoạt..!!" Nàng đưa bàn chân ra sau lấy đà, thân thể khẽ khom xuống.
...!Linh Lung ở trên lưng chớp chớp mắt nhìn lại đối phương.

Ngươi đang làm g...
Vù..!! Nàng chưa nói hết, Lân Diễm đã như cơn gió lao về phía trước.
A a a...
Lân Diễm chậm lại, ta chưa chuẩn bị...!A a a...!Thanh âm thất kinh của Linh Lung vang lên.
Băng kìa...!tránh ra, tránh ra...!không cả cụm vào đầu ta bây giờ...!Dừng lại, dừng lại...
......
Bịch bịch...
Thân ảnh một bên chỉ còn hai tay bước lên phía trước, đi đến trước thân ảnh Dạ Trần nằm đó.
Băng Viêm ánh mắt tràn ngập hung quanh liếc nhìn thân ảnh nhỏ bé trước mắt.

Chính là người này một chút nữa đã mài chết nó.

Cảm giác khó chịu đó...!không lời nào có thể diễn tả.
Tên kia định làm gì? Thấy Băng Viêm Tứ Thủ giơ tay lên, đối diện Tứ Du sực tỉnh bật thốt.
Dừng tay cho ta! Hắn biến sắc hét to lên, một đạo phong ảnh phóng đến chỗ đối phương.
Gừ..!! Băng Viêm mặc kệ thứ đang lao đến, nó bàn tay nắm chặt vung lên đấm thẳng xuống ngực thân ảnh đối diện.
Không được! Tứ Du thấy vậy liền thất kinh, thân hình chớp nhoáng phi lên phía trước để lại tàn ảnh đang phai mờ ở vị trí cũ.

Nhưng khoảng cách xa như vậy, hắn làm sao đến kịp cho được.
ẦM..!!
Gào!!
Thanh âm gầm thét đau đớn của Băng Viêm truyền ra.
Vù..!! Thân ảnh của nó từ trong màn khói mờ mịt bay ra, ngã mạnh xuống mặt tuyết.
Bịch...!! Để lại dấu vết trượt dài thật lớn.
Hự...! khụ khụ...!! Một thân ảnh từ màn khói mờ ảo bước ra, không phải là Dạ Trần còn là ai, chỉ là trạng thái của hắn lúc này cực kì không tốt một chút nào.
Khuôn mặt đã trắng bệch không còn chút huyết sắc, bờ môi đã thâm tím, máu từ trên đầu chảy xuống làm cho hắn càng thêm thê thảm nhuộm đỏ cả một bên mặt.

Trên thân thì toàn thương là thương, vết to vết nhỏ sớm đã bầm tím hẳn lên, hai chân thì không ngừng run run, có chút không được đứng vững trên mặt tuyết bằng phẳng rồi.
Nếu như không phải thân mang thể chất Âm Dương không ngừng cân bằng lại trạng thái cơ thể, giúp hắn giảm đi phần lớn cảm giác đau đớn truyền lại thì Dạ Trần sớm đã gục ngã không gượng dậy được rồi.
TA CÒN CHƯA THUA ĐÂU! Dạ Trần hít sâu một hơi ngẩng đầu lên trời hét to.
Đôi mắt hắn tràn ngập sự điên cuồng.
Ha ha ha...!" Dạ Trần cười, bàn tay còn lại siết chặt lại, khẽ ngẩng đầu lên trời cảm nhận vạn vật xung quanh.
Băng Viêm Băng Viêm Băng Viêm...!

Dạ Trần không ngừng hét lên, thần sắc vặn vẹo đến mức tận cùng, miệng cười gằn nhìn thân ảnh đang bò dậy kia.
ẦM..!! Băng Viêm đập mạnh lòng bàn tay lên mặt tuyết, ngẩng đôi mắt đỏ rực lên liếc đối phương.
GÀO! Nó há to miệng dữ tợn gầm lên điên cuồng.
Ha ha ha...!!
Dạ Trần lao đến không dùng bất kì vũ khí gì ra quyền đấm thẳng vào mặt đối phương.
Bốp..!! Băng Viêm bị đánh trúng, khuôn mặt liền ngoẹo sang một bên, một lớp băng theo đó rơi ra.
Gào..!! Nó quay mặt lại mở miệng gào lên.
Bốp bốp bốp..!! Đáp lại nó là những quyền ảnh không khoan nhượng của Dạ Trần.
Dạ Trần điên cuồng ra quyền, đấm trái, đấm phải, quất mạnh cánh tay vào mặt đối phương, hắn đưa chân lên ra sức đạp vào lồng ngực băng săn chắc của đối phương.
ẦM..!! Dạ Trần đạp trúng làm cho lồng ngực cứng ngắc rung động nhưng...
Cạch...!Đối phương cũng bắt được cổ chân của hắn.
Gừ..!! Băng Viêm ánh mắt đã bao phủ một tầng sương lạnh nhìn vào thân ảnh đã cuồng trước mắt.
GÀO!
Vù..!!
Băng Viêm xoay người, cánh tay ra sức lôi kéo Dạ Trần một vòng trên không rồi ra sức đập mạnh thân ảnh đối phương xuống mặt tuyết.
ẦM..!! Tuyết bay đầy trời làm lạnh lòng Tứ Du người chỉ có thể đứng nhìn.
Phụt..!! Dạ Trần phun ra một ngụm máu tươi trước đôi mắt đã mờ đi của đối phương.
Băng Viêm cầm lấy chân Dạ Trần giơ hắn đến trước mắt mình liền mở miệng máu, đưa ra hàm răng sắc nhọn gầm lên: GÀO..!!
Nó muốn làm cho Dạ Trần phải thất kinh biến sắc, sợ hãi khi nhìn vào nó.
Phi! Dạ Trần phun một ngụm máu lên mặt đối phương.
Gừ!! Nhìn vào tên đáng chết đang nhếch miệng đối diện với mình, Băng Viêm thở phì phò, tấm thân băng trập trùng lúc lên lúc xuống.
Dạ Trần bị treo ngược lên nhưng cũng không thể cản trở được hắn thốt lên câu giã từ: Bạch Ảnh Phá Điệp Sát!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.