Nguyên Tố Đại Lục

Chương 289: 289: Nó Là Của Ta





Đối phương một thân nhung lụa, nhìn qua là biết thân phận bất phàm, nam nhân như thế đầu gối rát vàng, há có thể nói quỳ là quỳ, chỉ vì tạ lỗi với một người tầm thường không chút quan hệ.

Vậy mà thân ảnh ở trước mắt thì sao?
Hai bên gặp nhau chưa đầy nửa canh giờ, đối phương đã không chút ngần ngại quỳ xuống trước mặt một người còn kém hơn những kẻ tầm thường ngoài kia, một tên ăn mày bẩn thỉu hôi hám khiến cho nhân thần phải căm phẫn, để rồi vô lực ngăn cản đối phương tâm sinh ra sự chán ghét, chỉ muốn cách xa bản thân mình được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Nhờ vào đó mà nữ hài nội tâm đã sớm chết lặng lúc này lại như mặt nước tĩnh lặng trong hồ đang không ngừng dao động bởi cảm xúc chợt đến, khiến cho bàn tay nhỏ yếu ấy phải vội đưa lên che lấy miệng nhỏ đang không ngừng run run mà không kìm được nước mắt, ho khan: Khụ khụ..!!
Đã rất lâu rồi, nữ hài mới có được cảm giác, hóa ra bản thân vẫn còn tồn tại ở trên đời!
...!Ở phía đối diện, Dạ Trần mắt thấy, trái tim thổn thức không thôi.
Hắn hận bản thân tại sao ngay từ lúc sinh ra lại thông minh đến vậy, để rồi năm tháng trôi qua, bản thân vẫn không thoát khỏi cái xác trẻ con nhưng trí tuệ đã vượt xa những đứa trẻ cùng trang lứa về lối suy nghĩ, tầm nhìn, sự nhận biết...!tất cả những điều được cho là tốt đó gộp lại thì đã lại làm sao? Hạnh phúc cũng đâu vì đó tìm đến hắn đâu, chỉ toàn đổi lại những ánh mắt dè chừng, những câu nói lạnh tâm, những gánh nặng mà một đứa trẻ không nên biết và hiểu, rồi vô tình cái kẻ mang tên số phận khốn nạn đó đi quang qua và nhìn thấy được, hắn ta không chút do dự trói chặt hai bên lại với nhau, để rồi bờ vai phải gánh chịu thay.
Giờ đây, ngay lúc này, hắn vẫn không thoát khỏi cái lời nguyền chết tiệt!
Khi nhìn vào nữ hài cảm thương ở trước mắt, tại sao lại là linh quang chớp hiện ở trong đầu hắn cơ chứ? Tại sao lại cho hắn nhớ về thân phận khốn kiếp của bản thân lúc này, một cái thân phận chỉ treo trên xác, có thân có thế nhưng lại không thân không thế, một mình lạc lõng giữa một cái đại tộc mênh mông người xa lạ!
Soạt soạt..!! Dạ Trần lủi thủi nhấc đầu gối đến trước mặt đối phương.
BỤP! Hắn dựa tấm lưng nhỏ bé vào bức tường lạnh toát, nơi nữ hài luôn nằm ở cạnh bên.

Thật lạnh! Dạ Trần bật cười ra nước mắt thầm nhủ.
Đệ tên Dạ Trần....!còn tỷ thì sao? Dạ Trần mang theo tâm tư nặng nề khẽ hỏi.
Đối diện với ánh mắt mong đợi của đối phương, nữ hài mím chặt môi lại, đôi mắt có chút rung động lén nhìn bóng ảnh của Dạ Trần phản chiếu ngay ở bên cạnh bản thân, điều đó cũng vô tình khiến cho khoảng không nơi đây chìm vào tĩnh lặng nhưng lại mang đến một loại cảm giác bình yên lạ thường cho hai con người nhỏ bé cùng chung số phận ngồi kia.
Cứ tưởng chừng nữ hài không muốn nói, Dạ Trần tâm cũng chết muốn hỏi câu khác cho đỡ ngại ngùng thì đột nhiên thanh âm nhỏ nhẹ mang theo chút yếu ớt truyền ra: Thiên...!Y...!ta tên Thiên Y!
Thiên Y..!? Dạ Trần ánh mắt tỏa sáng, thuận miệng nhắc lại cái tên nữ hài vừa nói ra.
Tên thật hay à.

Trời mà mặc y phục lúc này không phải là Hắc Y Thiên đó sao? Ha ha ha...!! Dạ Trần vui vẻ nói ra.

— QUẢNG CÁO —
Hì...! Nữ hài cũng bật cười theo.
Đối phương mặc dù ví von hoang đường nhưng lại có lý không thể phản bác được!
Tâm tình căng thẳng của Thiên Y cũng theo đó được nới lỏng ra, nhưng một trong hai thứ đáng để bận tâm vẫn còn đó, thể xác vội lên tiếng bất bình!
Thiên Y đôi mắt không khỏi lén nhìn chiếc bánh bao chỉ còn một nửa phần rơi trên mặt đất không ai đến nhận!
Ngươi không ăn nó...!nữa sao? Thiên Y vô cùng ngại ngùng nhưng vẫn cố gắng lên tiếng hỏi Dạ Trần còn đang suy nghĩ gì đó ở cách bản thân không quá xa.
Tất nhiên là không ăn nữa rồi! Dạ Trần theo bản năng được hỏi liền đáp lại.
ỪM! Thiên Y thấy vậy gật nhẹ đầu, nàng đưa tay ra cầm lên chiếc bánh bao đã dính bụi bẩn trên bề mặt.
Ọc..!! Bụng nhỏ lại kêu, Thiên Y khuôn mặt dính bẩn không rõ ra sao nhưng ánh mắt sáng lại vội lảng tránh còn lén nhìn thân ảnh ở phía đối diện.

Cảm thấy đối phương không để ý, Thiên Y yên tâm đi không ít, nàng vội phủi bụi trên bề mặt bánh bao nhưng nó chả khiến đối phương sạch hơn được bao nhiêu còn nhem nhuốc ra hơn trước nữa.
Thiên Y khẽ há miệng cắn xuống một miếng.
Trước đây, bản thân đã từng nhiều lần đói bụng nhưng không có cái ăn, phải đi kiếm đồ ăn thừa để no cái bụng...!nhiều lần cũng đã thành quen.

Mà chiếc bánh bao trong tay vẫn còn ấm lắm, hương vị cũng rất ngon, đó đã là tốt lắm rồi!
Hử! Ở xa, Dạ Trần lắc lắc cái đầu, ánh mắt theo đó liếc quang liếc dọc, liếc thấy Thiên Y ăn chiếc bánh bao có chút quen mắt, Dạ Trần không khỏi kinh nghi.

Vù..!! Nghĩ ra gì đó không dám nghĩ tiếp, thân ảnh đối phương như gió bật người lao đến vội bắt lấy cánh tay vẫn còn đưa lên kia: BẶP! Thanh âm vang lên mang theo ánh mắt kinh ngạc của Thiên Y cùng với khuôn mặt ngây ngốc, miệng thì đầy bánh bao vẫn còn đang nhai dở.
Nhả ra! Dạ Trần ánh mắt trở lên sắc bén vội hét lớn.
Nó là của ta! Cảm thấy vẫn còn thiếu thiếu, Dạ Trần gằn giọng nói tiếp.

— QUẢNG CÁO —
Mắt thấy đối phương mãi không phản ứng lại, Dạ Trần liền mặc kệ, vội đưa tay ra cướp lấy mảnh bánh bao còn sót lại trong tay đối phương và không ngừng bóp miệng nhỏ của Thiên Y cho đối phương nhè ra.
Trải qua cuộc sống khó khăn, đa phần ai cũng sẽ trở lên mạnh mẽ, Thiên Y cũng nằm trong số đó.
Để mặc cho đối phương làm gì thì làm, khuôn mặt Thiên Y vẫn như trước, chỉ là ánh mắt không ngừng rưng rưng.
Ngươi không phải nói...!là không ăn...!nữa sao? Miệng không thể nói ra, Thiên Y buồn bã nghĩ.
Ngươi lật lọng, dối trá, ta ghét ngươi!
Thiên Y nước mắt một lần nữa dâng trào nhắm vào Dạ Trần còn đang loay hoay tìm cách ở trước mắt.
Đúng rồi, ta cho ngươi cái này, ngươi mau nhè nó ra! Dạ Trần tinh quang lướt qua, hắn vội lấy ra một đống ma kim cho Thiên Y xem.
...! Thiên Y mắt thấy ma kim sáng loáng đột nhiên hiện ra ở trước mắt, đã vậy còn nghe rõ là đối phương cho bản thân, nàng liền vội nhả ra bánh bao ở trong miệng.
Phù! Dạ Trần thấy vậy liền thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Trong sách hắn đọc có ghi, phải đối xử tốt với những nữ nhân hiền dịu, nếu không sẽ bị trời giáng thiên phạt, khắp nơi gặp phải xui xẻo!
Ngươi...!cho ta...!à! Bên cạnh, Thiên Y ngại ngùng đưa bàn tay ra nhỏ giọng nhắc nhở đối phương.
Bụng nàng đói lắm rồi, không ăn sẽ chết mất!

Ha...! ha...!! Dạ Trần thấy vậy không khỏi cười ngại ngùng, vội đưa ma kim trong tay cho vị tiểu tỷ còn cao hơn hắn hẳn một cái đầu ở trước mắt.
Thiên Y vui mừng nhận lấy.

— QUẢNG CÁO —
Nàng không nghĩ đến, đối phương sẽ cho thật.

Vả lại tính cách cũng rất tốt, biết quan tâm cảm xúc của người khác, xem ra là một con heo vàng!
Thiên Y nhận ra điều đó ánh sáng hi vọng liền chiếu sáng khắp trong tâm.
Sống khổ cực đã lâu, nàng nhận ra được một điều, mình không vì mình trời tru đất diệt!
Trước đó không có cơ hội, bây giờ cơ hội đã đến, tự nhiên phải nắm chắc trong tay.

Nàng không muốn sống như trước đó nữa, bản thân nhất định phải cố gắng mới được.
Thiên Y không hiểu sao, lối suy nghĩ trong đầu được thông suốt, bản thân liền khỏe lên rất nhiều, cảm giác mệt mỏi, chán nản trước đó cũng vơi đi phần nào, khiến cho cơ thể lúc này đây vô cùng thoải mái và dễ chịu!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.