Tìm được đồng đội thích hợp, Linh Lung không khỏi vui vẻ.
Nàng quay sang hỏi Dạ Trần: Kế hoạch tiếp theo của chúng ta sẽ là gì?
Nghe nàng nói, Lân Diễm cũng nhìn lên Dạ Trần.
Trước tiên nghỉ ngơi, chờ thương thế của ta và Diễm Nhi khỏi hẳn.
Ba người chúng ta sẽ giết vào sâu trong Sơ Vực.
Dạ Trần suy nghĩ một lúc liền nói.
Hai người bên cạnh nghe vậy gật đầu.
Mà Linh Lung, bản thân ngươi là Trung cấp ma giả nhỉ.
Dạ Trần hỏi Linh Lung đối diện.
Nghe hắn hỏi vậy, Linh Lung mỉm cười nói: Không sai.
Chỉ cần giết lên Trung vực là ta có thể đạt đến Kim cấp Diệt Ma Giả rồi.
Nghe Linh Lung nói.
Dạ Trần ánh mắt lướt qua tia sáng, khoé miệng mỉm cười nói: Tốt lắm.
Cầm lấy.
Dạ Trần ném cho Linh Lung một chiếc áo choàng rộng lớn làm từ lông thú.
Linh Lung tiếp nhận, đôi mắt chớp chớp không hiểu nhìn vào đồ vật đang bao phủ người mình.
Nàng không khỏi hỏi Dạ Trần: Cái gì đây.
Ngươi ngủ dưới đó.
Dạ Trần bình tĩnh nói.
Ngón tay nhỏ bé chỉ xuống sàn đá lạnh lẽo.
Không chờ Linh Lung phản ứng lại.
Hắn đã ôm Lân Diễm vào lòng nằm xuống ngủ luôn.
Này, này...!cứ thế xong sao.
Linh Lung bất lực lên tiếng.
Ta cũng không kém Lân Diễm là bao.
Sao lại đối xử khác biệt như vậy.
Nàng không khỏi bĩu môi nói thầm.
Chỉ tiếc không ai đáp lại nàng.
Đáng chết.
Nàng tức giận dậm chân, quấn lấy áo choàng một vòng nằm xuống nghỉ ngơi.
Nàng cảm thấy mệt cả cơ thể lẫn cả nội tâm.
Dạ Trần nằm đó đang mỉm cười với Lân Diễm, đâu rảnh quan tâm đến nàng.
Khổ cực.
Dạ Trần nói nhỏ với người nằm đối diện.
Lân Diễm lắc nhẹ đầu, mỉm cười với hắn.
Dạ Trần ôm nàng chặt hơn, hai người cứ như vậy an tâm ngủ thiếp đi.
Mặc kệ ai đó còn đang co ro nằm ngoài kia.
Thật lạnh...
Sáng sớm hôm sau, Diệt Ma Hội.
Nơi đây đã sớm tụ tập rất nhiều Diệt Ma Giả đang bàn tán chuyện xảy ra đêm qua.
— QUẢNG CÁO —
Các ngươi nghe nói gì chưa.
Đêm qua Sơ Vực xảy ra cuộc chiến giữa Trung cấp ma giả với ma thú Trung cấp đó.
Nghe nói, hai tên đó đánh nát cả một khu rừng.
Đúng vậy.
Hình như ma giả đó sử dụng Hoả hệ thì phải.
Hắn cũng thật mạnh, thổi bay luôn cả khu rừng.
Nghe các cao thủ cùng cấp nói.
Uy lực của đòn đánh cuối đã tiếp cận Cao cấp luôn rồi.
Con ma thú kia lĩnh chiêu chết mất xác luôn.
Thấy người khác nói, đến cả cặn cũng không tìm được.
Chậc chậc.
Sơ Vực càng ngày càng không yên bình à...
Ở quầy tiếp tân, nghe đám người bàn tán xôn xao.
Thế Anh tức giận nắm chặt tay, miệng không ngừng nghiến răng cành cạch.
Nhất định là con ma thú Trung cấp đó ra tay tiêu diệt đội ngũ Thuỷ Thương của ta.
Thế Anh tay vỗ mạnh bàn nói.
Đám người xung quanh nhìn vào nàng chỉ có thể lắc đầu tiếc thay.
Tiểu Mỹ ở bên cạnh nàng không khỏi khuyên can: Bỏ đi.
Hừ.
Một đội ngũ do ngươi giám sát cũng bị nó tàn sát hết đó.
Thế Anh đâu chịu được liền tức giận nói.
Đội ngũ kia thế nhưng sắp lên cấp nha.
Nàng trước đó còn đang mơ tưởng thoát khỏi tầng một lên tầng trên.
Nghe Thế Anh nói, Tiểu Mỹ không khỏi thở dài.
Ai ui.
Xem ra Thế Anh của chúng ta sắp bị tống cổ ra khỏi Diệt Ma Hội rồi.
Một phụ nữ đi đến có chút kiêu ngạo nói.
Thế Anh ngước cổ lên nhìn người đến.
Thấy là ai, khuôn mặt nàng không khỏi tối sầm nói: Diệu Chân ngươi đến đâu làm gì.
Người đến liếc nhìn nàng liền cao ngạo nói: Tất nhiên là đến từ biệt.
Ta chuẩn bị lên tầng trên nha.
Nói xong, Diệu Chân còn lấy ra chiếc huy hiệu Đồng cấp Giám Sát Viên.
Càng nhìn Thế Anh càng tức giận.
Vậy chúc mừng ngươi rồi.
Tiểu Mỹ bên cạnh cười nói.
Diệu Chân khinh thường cười nói: Ngươi cũng sắp bị đuổi rồi.
Nghe nói một đội ngũ của ngươi lại thất bại.
Tiếc nha, tiếc nha.
Giữa các Giám Sát Viên như các nàng thế nhưng cũng có tranh đấu, hơn nữa còn rất kịch liệt.
Tự nhiên không ai nhường ai, có cơ hội nhất định phải bỏ đá xuống giếng, huỷ hoại danh tiếng đối thủ.
Không cho họ có cơ hội chiêu nạp Diệt Ma Giả nữa.
— QUẢNG CÁO —
Tiểu Mỹ nghe vậy chỉ mỉm cười: Ta vẫn còn một đội.
Chỉ còn một đội thì làm được gì.
Diệu Chân coi thường, phất tay áo cao ngạo rời đi.
Tiện nhân đáng chết.
Thế Anh nhìn nàng cứ như vậy rời đi liền tức giận mắng.
Phía xa chỉ truyền lại tiếng cười ha hả của ai đó.
Tiểu Mỹ thở dài một tiếng.
Hai tên nhỏ con kia của ngươi vẫn chưa có tin tức gì sao.
Thế Anh quay sang hỏi Tiểu Mỹ.
Thấy nàng không nói gì, Thế Anh chỉ có thể buồn rầu làm tiếp công việc.
Sơ Vực ở sâu trong khu rừng.
Con cuối cùng.
Tiếng nói của Lân Diễm truyền ra.
Trước mặt của ba người, một đám ma thú Sơ cấp nằm chết lặng ở đó.
Đội ngũ của họ có ba người nhưng lại có hai người đạt đến Trung cấp.
Như vậy đội ngũ vượt cấp hiếm có gặp phải ma thú Sơ cấp tự nhiên nhẹ nhàng giải quyết như thái rau cắt thịt.
Linh Lung ngươi cũng không tầm thường nha.
Dạ Trần không khỏi khen Linh Lung một tiếng.
Hắn còn tưởng nàng chỉ có thể hỗ trợ cho hai bọn họ.
Ai dè, nàng ta chỉ cần giơ lên một ngón tay liền giết một con ma thú.
Như vậy toàn diện đội viên làm hắn không khỏi mừng rỡ.
Đội trưởng cũng không tệ nha.
Linh Lung cười khẽ nói.
Cái tên nhìn ngây thơ vô số tội trước mắt.
Thực chất mới là tên nguy hiểm nhất đội.
Nàng không khỏi nghĩ lại những cảnh tượng Dạ Trần tiêu diệt đám yêu thú lạnh lùng và dứt khoát.
Hắn trên thân thế nhưng cẫn còn chút thương thế chưa khỏi nha.
Nàng không khỏi xem trọng vài phần tên đội trưởng chán ghét này.
Được rồi.
Chúng ta đi tiếp chứ.
Lân Diễm liếc nhìn hai người đang tâng bốc nhau nói.
Dạ Trần mỉm cười gật đầu.
Tiến đến xào huyệt đầu tiên của Sơ Vực ma thú.
Ánh mắt Dạ Trần nghiêm túc nói.
Ba người gật đầu.
Khởi động đã xong lên đi làm chính sự.
Ở Sơ Vực có hình thành những xào huyệt do Sơ cấp ma thú tụ tập lại.
Bình thường xào huyệt thường có tầm trên một trăm con ma thú dừng chân.
Với số lương đông như vậy, thông thường những đội ngũ Diệt Ma Giả sẽ liên kết lại với nhau để cùng tiến đến thảo phạt.
Không như đội ngũ của Dạ Trần như vậy, đơn độc chiến đấu.
— QUẢNG CÁO —
Dù sao bình thường Diệt Ma Giả chỉ có thể một với một với ma thú, nhiều khi còn yếu thế do đám ma thú có nhiều con da dày thịt béo, khó khăn đả thương huống chi còn giết.
Mà đẳng cấp càng tăng cao thì khoảng cách giữa các tộc và ma thú càng kéo dãn.
Như một con ma thú Trung cấp cần đến ba, bốn ma giả mới có thể tiêu diệt được.
Huống chi là đám Cao cấp và mạnh hơn đó nữa.
Tất nhiên đó là thường nhân so sánh với nhau.
Đối với một số nhân tài mạnh mẽ thì vẫn có thể vượt qua khoảng cách này.
Dưới một chân núi đầy rẫy những đoá hoa thuỷ tinh xanh biếc.
Một đám ma thú xuất hiện tản ra xung quanh.
Chúng nó giống như đang canh phòng cho lãnh thổ của mình vậy.
Ở trong miệng hang còn không ngừng truyền ra những tiếng gào rú kinh khủng khiếp.
Áp lực truyền ra ngoài cũng đã vô hạn tiếp cận khí tức của Trung cấp ma thú rồi.
Cách đó không xa, ba bóng đen cũng nhanh chóng tiếp cận khu vực này.
Họ lấp sau những tảng đá lớn, che khuất tầm mắt của đám ma thú đang nhìn ngó xung quanh.
Đến rồi.
Linh Lung kích động nói với hai người bên cạnh.
Đây là lần đầu tiên, nàng đi đánh một xào huyệt của ma thú.
Tự nhiên trong lòng không khỏi sinh ra một chút tim đập thình thịch, lo lắng và kích động.
Hơn nữa chỉ có ba người, tình huống này trước kia chưa xảy ra nhiều nha, gần như là không có.
Bảo nàng bình tĩnh lại cũng khó khăn.
Dạ Trần cũng thật là có nhiều ý tưởng táo bạo à.
Nàng không khỏi liếc nhìn tên đội trưởng đang chăm chú quan sát phía trước.
Dạ Trần nhíu mày suy nghĩ nói: Thật là nhiều ma thú nha.
Lân Diễm gật đầu nhè nhẹ.
Đại kiếm cũng đã xuất hiện trong tay nàng.
Thế nào.
Chúng ta đánh tiếp chứ.
Linh Lung nhìn Dạ Trần đang nhíu mày, nàng không khỏi hỏi lại lần nữa.
Chỗ tốt bao giờ cũng đi cùng với nguy hiểm.
Càng tốt thì nguy hiểm càng cao.
Cái này nàng đã sớm có giác ngộ.
Đã đến, tự nhiên không thể quay về tay trắng.
Dạ Trần mỉm cười nói.
Dạ Trần chi kiếm liền xuất hiện trong tay.
Linh Lung và Lân Diễm cũng mỉm cười theo.
Làm theo kế hoạch.
Lên.
Dạ Trần lớn tiếng nói.
Thân ảnh đen trắng nhanh chóng phi ra ngoài, hắn đánh tiên phong.
Việc quan trọng giao cho ngươi rồi.
Linh Lung nói với Lân Diễm, nàng cũng nhanh chóng đuổi theo Dạ Trần.
Lân Diễm nắm chặt thanh kiếm trong tay, khoé miệng mỉm cười nói: Hai người yên tâm.
Cứ giao cho ta..