Nguyên Tố Thao Khống Sư

Chương 136: Phong cảnh nơi vách núi



Nếu nhìn từ con đường núi cao trăm mét này xuống, cũng sẽ giống như nhìn từ một mái nhà cao mấy chục tầng xuống vậy, cái cảm giác choáng ngợp mãnh liệt này sẽ khiến người ta cảm thấy mình thật nhỏ bé, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị rớt xuống, thịt nát xương tan.

Nhưng lúc này Tần Nhược lại không thể không cố nén đi cái cảm giác vừa choáng váng lại vừa khủng hoảng đó được. Hắn nhắm mắt lại, hít vào từng hơi thật sâu, yên lặng nằm sấp trên một tấm băng mọc ra từ sườn núi, không dám có chút động đậy nào, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh nữa.

Tấm băng bóng loáng này có nửa phần gắn chắc vào một kẽ nứt của vách núi, phần chìa ra vừa vặn tạo thành một chiếc sàn nhân tạo nho nhỏ, cũng đủ để cho Tần Nhược nằm lên. Cũng may là nó vẫn đủ dày, không bị Tần Nhược làm gãy được.

Có điều, cho dù là như thế, Tần Nhược vẫn cứ cảm thấy nằm ở trên nó có chút mất an toàn - nó trơn quá, nằm ở bên trên cứ thấy không có chút sức bám nào cả, có ảo giác rằng mình đang bị chảy xuống dưới. Cho dù Tần Nhược biết mình đã mở ra thuật Hóa Thủy, có thể bám chắc được vào nó, nhưng vẫn cứ không thả lỏng tinh thần được, cứ cảm thấy không an toàn.

Nếu không phải vì hai con vượn to như con trâu kia còn chưa đi xa, hắn đã hận không thể lập tức tạo ra một cầu thang bằng tường băng rồi, cho dù có hao phí MP thế nào đi nữa thì hắn cũng phải leo lên ngay, rời khỏi cái vách núi dựng đứng chết tiệt này.

May mà hai con tuyết viên ấy đã chính mắt nhìn thấy Tần Nhược bị quả cầu tuyết của chúng làm rơi xuống, cho nên không nghi ngờ gì về chuyện hắn còn sống hay không, mà cũng không ngờ đến rằng Tần Nhược sẽ có thể tự cứu mình một cách nhanh chóng như thế.

Hai con vượn cùng đứng lại dò xét một chút, xác định sự dao động nguyên tố vừa mới hơi dâng lên đã vụt tắt kia không còn xuất hiện nữa, bèn quay đầu lắc lắc cặp mông bước về ‘nơi trực’ cũ.

Mãi cho đến khi chúng đến vị trí ‘đứng trực’ rồi, Tần Nhược mới triệt để thở phào một hơi, sau đó mạo hiểm với mối nguy bị rớt xuống dưới vách núi cao trăm mét, bắt đầu từ bậc thang dưới chân trèo trở về...

Đặt mông ngồi dựa lưng vào vách núi, cảm nhận được sự lạnh lẽo sau lưng, Tần Nhược mới hãi hùng nhớ lại cảnh tượng nguy hiểm lúc đó. Hắn không ngừng hít sâu vào, rồi nuốt nước bọt, dường như còn sợ hơn lúc còn nằm trên tấm băng kia nữa: Chết tiệt, suýt chút nữa đã trở thành người đầu tiên ngã chết trong cái trò chơi này rồi.

Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, trong lòng Tần Nhược tràn đầy sự ủ rũ và phiền não.

Hắn không thể ngờ rằng ba kế hoạch chiến đấu mà bản thân vắt hết cả óc mới nghĩ ra được lại chẳng có cái nào thành công cả, thậm chí ở lần va chạm đầu tiên còn suýt chút nữa bị rớt xuống núi làm mồi cho sói rồi, thật là mất mặt quá!

Có điều cũng vì như thế, Tần Nhược lại càng hiểu hơn về bọn tuyết viên kia: khác với những con quái vật bình thường, lũ tuyết viên này dường như thông minh hơn nhiều lắm, thậm chí đến khả năng khống chế nguyên tố cũng tốt hơn nhiều. Nếu đổi lại là những con quái vật bình thường thì trong đợt tấn công đầu tiên đã không thể thực hiện được hành vi khống chế siêu phàm như vậy rồi - từ tấn công đến Băng Bạo, rồi lại từ Băng Bạo đến vụn băng chắn đường…

Mặt khác, sức mạnh thể chất của những con tuyết viên cũng rất mạnh mẽ - vụ nổ đơn hướng được Tần Nhược tính toán tỉ mỉ là thế mà vẫn không thể khiến chúng dời được dù chỉ là nửa bước chân, mức thương tổn thì lại càng có thể xem nhẹ hơn...

Tổng hợp lại thì, Tần Nhược thật là không còn gì để nói với phân đoạn nhiệm vụ này cả - có rất nhiều kế hoạch nhưng dưới tình hình này chẳng có cái nào có thể thực hiện được, hơn nữa bởi vì đối thủ là những con quái vật bậc bốn hệ nước, nên một ít kế hoạch chiến đấu tiêu hao MP đồ sộ cũng không thấy khả thi.

Ngồi dựa vào vách núi suy nghĩ cả nửa ngày trời, dần dần Tần Nhược chậm rãi dời ánh mắt ra xa, sau đó bị khu vực nước cạn ngoài kia thu hút, rồi dừng lại ở những hòn đảo còn lại. Hắn thầm nghĩ, nếu nơi hắn lựa chọn không phải là hòn đảo này thì... Nếu hắn đến những hòn đảo khác, vậy sẽ gặp được những chuyện như thế nào, có khó kinh khủng như ở đây không?

Hay là...

Dần dần, Tần Nhược gạt bỏ nhiệm vụ ra khỏi suy nghĩ, tâm trạng phiền muộn cũng theo đà miên man mà bay đi, dần dần biến mất. Trong lòng trở nên sáng sủa hơn, cuối cùng Tần Nhược thậm chí sinh ra một suy nghĩ quái dị: không biết có thể lên những hòn đảo khác xem thử hay không.

Suy nghĩ này vừa dâng lên, trái tim của Tần Nhược cũng không nhịn được mà đập thật mạnh. Mức suy nghĩ của hắn linh động hơn, tiếp đó nhanh chóng khuếch trương:

Trên những hòn đảo còn lại có phải là sẽ có quái vật khác nhau không? Có phải là cũng giống như nơi đây, có tỷ lệ rớt đồ cực cao không? Có địa hình càng tốt hơn để lợi dụng không? Rốt cục, một ý nghĩ can đảm hiện lên trong óc hắn: sao mình không rời khỏi đây, đến hòn đảo khác xem xem thế nào?

Nghĩ thế, ánh mắt Tần Nhược nhất thời sáng rực lên, dần dần cũng nóng hẳn đi. Có điều, rất nhanh hắn đã bỏ đi nó ngay: sở dĩ mình có thể tiêu diệt được năm mươi con tuyết lang kia hoàn toàn là nhờ vào thuật Hóa Thủy, cảm giác nguyên tố nước, và sự giúp đỡ rất lớn từ môi trường cả, nếu ở nơi khác mà gặp phải bầy sói cũng nhiều như thế thì làm sao còn có thể thoải mái được như vừa rồi chứ? Chỉ sợ còn chưa kịp chờ đến khi Thập Nhị Băng Tường đại trận khởi động thì mình đã thành thức ăn trong miệng bầy sói rồi ấy chứ. Lại nói, cho dù thật sự có muốn qua những hòn đảo ấy xem thế nào thì cũng phải chờ đến khi chắc chắn không thể tiếp tục nhiệm vụ ở hòn đảo này trước đã, nếu không cơ bản là lãng phí thời gian mà thôi.

Nghĩ như vậy, đầu óc của Tần Nhược cũng dần dần trở nên sáng suốt hơn. Hắn chuyển mạch suy nghĩ về lại nhiệm vụ nơi đây. Nhớ về từng cử động của hai con tuyết viên trong trận chiến vừa rồi, trong đầu hắn đột nhiên lóe sáng, sau đó ‘thấy’ được chút mạch suy nghĩ, và nắm bắt lấy! Hắn nhớ đến khi bị đánh văng ra khỏi đường núi, ngã nhào xuống vách, chính lúc hắn khởi động thuật Hóa Thủy thì... hai con tuyết viên kia dường như không phản ứng gì nữa.

Theo lý mà nói thì khi đó hắn chỉ ở cách bờ vách không đến mười mét mà thôi, khoảng cách đến chỗ hai con tuyết viên ấy không quá ba mươi mét, với cự ly như vật, bọn quái vật cho dù không cần nhìn thì cũng có thể phát hiện được sự tồn tại của kẻ xâm lấn nếu đối phương không ẩn giấu khí vị rồi chứ?

Đương nhiên, nếu dây thần kinh của đám vượn này cũng cứng như lũ rết trong động Hắc Ngục Ngô Công thì hết thảy mọi chuyện đã được giải thích một cách vô cùng hoàn mỹ rồi!

“Chính là vậy sao?” Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Nhược đột nhiên trở nên kích động hơn! Hắn nhanh chóng đứng lên, nhìn lại ống MP đã sớm khôi phục đến mức đầy đủ nhất, sau đó khởi động thuật Hóa Thủy, rồi tiến vào trạng thái cảm giác nguyên tố nước. Dưới tình hình thế này, nếu đến gần lũ tuyết viên kìa thì tuyệt đối là một hành vi rất mạo hiểm, nhưng đằng sau sự mạo hiểm đó, là một sự hưng phấn và kích động dị thường!

Tần Nhược ló đầu ra khỏi khúc ngoặt... Hai con tuyết viên bên kia như không hay biết gì, vẫn cứ nhàm chán híp mắt, đưa bàn tay tráng kiện hết gãi chỗ này đến gãi chỗ kia, trông không chút an tĩnh.

Tần Nhược làm lặng đi tinh thần kích động của mình, sau đó mới rón rén bước chân, nín thở tới gần.

Mạo hiểm, tuyệt đối là một hành vi mười phần mạo hiểm!

Mắt thấy khoảng cách giữa hai con tuyết viên kia và mình càng ngày càng gần hơn... Tần Nhược thậm chí có thể rõ ràng nghe được tiếng tim của mình đập nhanh hơn, cộng với hơi nóng mà chúng thở ra.

Trên đường hắn đi, mặt băng không hề xuất hiện bất cứ một vết tích nào, cũng không có dù chỉ một tiếng vang...

Vì đề phòng chuyện ngoài ý muốn phát sinh, Tần Nhược dần dần can đảm tăng nhanh tốc độ hơn. Hắn đi qua từng cặp từng cặp tuyết viên, chưa đến một phút đã vượt khỏi cả bầy ba mươi con.

Hắn chạy đi thật xa, bỏ ra hai phút thời gian bổ sung lại MP, sau đó mới một lần nữa tiến vào trạng thái cảm giác nguyên tố nước cảm nhận rõ ràng tình hình cụ thể của đám tuyết viên.

Vị trí đã đảo ngược, địa hình, góc độ cũng đã khác, bởi vì đã đến sau lưng đám tuyết viên, nhìn từ trên cao xuống, cho nên bây giờ Tần Nhược không những không còn cảm thấy cảm giác bị đè nén nữa, mà tầm nhìn cũng đã rộng rãi hơn rất nhiều. Hắn đo lại khoảng cách từ đây đến hai con tuyết viên gần nhất, thấy đã vượt qua bốn mươi mét, tức là đã vượt khỏi phạm vi tấn công lớn nhất, cũng tức là không cần phải lo vừa lọt vào mắt bọn tuyết viên là đã có ngay một quả cầu tuyết nện qua rồi. Đương nhiên, càng không cần phải lo vụ nổ của những quả cầu tuyết.

Có mấy phương diện xuất hiện sự chuyển biến kỳ diệu, khiến Tần Nhược nhận được một chút ưu thế mong manh. Có điều, hắn vẫn không tự cao đến mức cho rằng bằng vào chút ưu thế ấy là có thể phản công được... Còn phải tính toán lâu dài hơn nữa. Tần Nhược cố khiến mình bình tĩnh, sau đó ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại giữa vách núi, con đường, bầy vượn và bờ vực.

Mấy phút yên ắng qua đi...

Hai con tuyết viên ở hàng cuối đột nhiên cảm nhận được phía sau lưng mình có một luồng dao động phép thuật mỏng manh xuất hiện, bèn cảnh giác quay đầu nhìn lại, nhưng ở đó lại trống trơn, không có thứ gì...

Tò mò nhìn lại nhau, hai con tuyết viên ấy cùng gừ lên một tiếng đầy vẻ bất nhẫn, sau đó buồn bực quay về hướng cũ - khu vực này không chỉ là địa bàn của chúng, mà còn là sào huyệt của một đám băng mãng nữa, có điều những con rắn khổng lồ ấy cũng không dám chạy đến nơi này, bởi vì ở đất bằng có lẽ tuyết viên không phải là đối thủ của băng mãng, nhưng ở trên con đường núi này, một quả cầu tuyết của tuyết viên là đủ để nện cho băng mãng bay ra ngoài vực sâu rồi...

Hai con tuyết viên đang tự đắc ấy không hề phát hiện rằng phần đường phía sau chúng đã lặng lẽ phát sinh một ít biến hóa rất nhỏ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.