Nguyên Tố Thao Khống Sư

Chương 141: Lại rớt xuống vực!



Tuyết Kim Cương - cao ba mét có thừa, bề ngang chừng một mét, so với nghề nghiệp có ngoại hình cường tráng nhất của người chơi là chiến sĩ cuồng bạo thì phải lớn hơn ít nhất gấp đôi. Thân hình tráng kiện của nó ở trong cái hang đầy những cột băng này trông không hợp một chút nào. Nó không thể len qua những khe hở của chúng được.

Có điều nó không phải là thành viên của hội bảo vệ môi trường, lại càng không phải là một con BOSS tốt tính, cho nên vừa đến là nó ỷ vào tấm thân cứng rắn như sắt của mình, xông thẳng đi ngay!

Những cây cột băng chắn phía trước mặt nó ào ào sụp đổ, những thanh âm vỡ vụn liên tiếp vang lên không ngừng.

Có điều dưới sự cản trở của những mảnh vụn sắc lẻm dưới đất, tốc độ tiến lên của nó rõ ràng phải chậm đi khá nhiều, một phần nữa cũng là vì mỗi lần va chạm, nó phải tiêu hao không ít sức lực, cá biệt có khi còn một lần còn va trúng đến mấy cây cột nữa! Bắt lấy cơ hội này, Tần Nhược như một cơn gió chạy bay ra ngoài.

- Phù!

Rời khỏi hang rồi, cảm giác choáng váng vì độ cao lẫn quang cảnh bên ngoài lại một lần nữa ập đến với Tần Nhược. Những cơn gió lạnh buốt chợt làm sự khẩn trương đang dâng trào trong lòng hắn dịu xuống. Đột nhiên, hắn nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng!

Mình chạy phía trước, Tuyết Kim Cương đuổi theo phía sau, tình hình này quá giống với lần đầu mình gặp lũ vượn tuyết! Khi hắn chạy được thêm ba mươi mét nữa thì quay đầu lại nhìn thử về phía hang mãng xà băng - không còn nhìn thấy cửa hang đâu nữa...

Nhất thời, một cơn ớn lạnh chưa từng có ập đến.

Nguy rồi!

Thật không ngờ là ngàn tính vạn toán, trong kế hoạch mà mình tưởng là chặt chẽ ấy lại xuất hiện một điểm rất tréo ngoe: vị trí đứng đã khác, như thế tình hình sẽ phải thay đổi, trong khi mình khống chế tường băng, con Tuyết Kim Cương kia hoàn toàn có khả năng tấn công được mình!

Đòn tấn công của một con boss bậc bốn loại yếu dạng tinh anh... Mặc dù Tần Nhược tin rằng hắn có thể chịu được một lần mà không chết, nhưng với địa hình trước mắt thì... Hắn rất e sợ!

Cách hắn bốn mét là bờ vực thẳng tắp ào ào gió quật, chỉ cần lực tấn công của con boss hơi lớn một chút thôi, sẽ đánh hắn văng ra khỏi vách núi ngay.

Nhưng bây giờ đã nhử được nó ra đây rồi, lại còn uống thuốc tốc độ vào nữa, thì đã lâm vào thế cưỡi hổ, muốn không chiến đấu cũng không được. Thời gian hiệu lực của thuốc chỉ 360 giây mà thôi, một khi vượt qua rồi, con boss ấy có thể bắt kịp mình bất cứ lúc nào, đến lúc đó lại càng không có thời gian để chuẩn bị hơn, sẽ chỉ còn lại một con đường chết!

Nghĩ đến đây, Tần Nhược nghiến răng: liều!

Cùng lắm là chết thôi!

Ngừng bước chân, Tần Nhược mang theo tâm trạng quyết tử xoay người lại, nhanh chóng mở kết giới nước và lá chắn nước lên...

- Băng!

Toàn bộ tinh thần tập trung ở khúc ngoặt trước mặt, dưới sự khống chế của Tần Nhược, một lớp băng trơn bóng mờ mờ hiện lên, sau đó nhanh chóng hoàn thiện, trở thành một đoạn đường bằng băng giống như những đoạn đường đã hại chết biết bao nhiêu con vượn tuyết nơi đây lúc trước. Lần này Tần Nhược nhìn từ dưới lên nên càng dễ thấy những khuyết điểm của đoạn đường ấy hơn, thành ra đoạn đường này so với những đoạn đường trước thì càng hoàn hảo, càng khó phát hiện hơn nhiều.

Đường đã hoàn thành rồi, nhưng Tần Nhược vẫn không thả lỏng tinh thần.

Lắng tai nghe ngóng những thanh âm do con Tuyết Kim Cương kia phát ra, Tần Nhược thầm thở phào: vẫn còn một chút thời gian.

- Tụ!

Một bức tường nước trong suốt trông thật cân xứng xuất hiện ở trước mặt Tần Nhược.

Ba lớp phòng ngự, cộng thêm lực phòng ngự của bản thân, Tần Nhược tin rằng mình đã có thể chịu được một đòn của con Tuyết Kim Cương rồi. Nhưng hắn vẫn không yên tâm cho lắm, cho nên với tay vào trong ba lô, lấy từ đó ra một bình thuốc màu trắng, sau đó ngửa cổ uống hết (đó là một bình thuốc thể lực có chất lượng không cao lắm), tiếp theo hắn uống một bình thuốc chữa thương vào. Như thế, HP của Tần Nhược thoáng chốc từ 670 tăng vọt lên 1020, đã không khác lắm với một chiến sĩ cuồng chiến máu thú không chuyên.

Lòng tin dâng lên, Tần Nhược ngồi xổm xuống.

Hắn đặt bàn tay áp vào mặt đất, trầm giọng quát:

- Băng!

Một bức tường băng trơn nhẵn cấp tốc mọc lên sau lưng Tần Nhược. Đây là biện pháp phòng ngừa của Tần Nhược. Với thể chất hiện có của hắn, hắn hoàn toàn không thể bị Tuyết Kim Cương giết ngay chỉ sau một đòn đánh, thậm chí có chịu đến hai, ba đòn cũng không có vấn đề, nhưng việc đứng bên cạnh bờ vực vẫn khiến hắn không dám có chút trông chờ may mắn nào - nếu cùng chết với Tuyết Kim Cương thì vẫn còn hai con khổng lồ tuyết kia chưa giết, hắn vẫn bị phán là thất bại. Cho nên, hắn phải làm biện pháp phòng ngừa.

Tần Nhược lại dựng thêm một bức tường băng nữa bên cạnh mình. Lúc này, những tiếng bước chân “thùng thùng” của con Tuyết Kim Cương trở nên rõ ràng hơn, nó đang nện những bước chân thật nhanh lao ra khỏi hang của lũ mãng xà.

Tần Nhược thầm khẩn trương trong lòng: đến rồi!

“Đùng!” Khi lao ra khỏi hang với những vụn băng cắm đầy người, sát khí vốn kiềm hãm của con Tuyết Kim Cương phút chốc bùng lên, ánh mắt màu đỏ tươi của nó không ngừng quét tìm bóng dáng của kẻ mạo hiểm mà nó căm giận. Dù thế nào đi nữa nó cũng không ngờ được rằng kẻ mạo hiểm dám xâm nhập đỉnh núi tuyết ấy lại vô sỉ đến như thế, dọc đường không ngừng có những trò quấy rối bất tận - nào là tường băng, nào là làm nổ băng, nhưng lại không dám chính diện đối đầu với nó! Sau đó, kẻ mạo hiểm ấy lại còn nhử nó vào trong hang của lũ mãng xà băng, rồi tăng tốc thoát khỏi tầm nhìn của nó!

Đối với Tuyết Kim Cương mà nói, chuyện đuổi theo không kịp một kẻ mạo hiểm loài người, hơn nữa lại còn là một tên điều khiển nước bậc ba như thế, chính là một nỗi sỉ nhục trong cuộc đời chưa từng có! Cho nên nó làm sao có thể bỏ qua được, dựa vào ký ức về con đường duy nhất dẫn xuống núi, nó tăng tốc ào ào lao tới phía trước, nó không tin rằng chỉ một kẻ điều khiển nước bậc ba như thế mà còn có thể bay ra khỏi hòn đảo này được!

Ngay khi nó vừa chạy ra khỏi hang của lũ mãng xà băng, với khả năng cảm ứng dao động nguyên tố nước kinh người trời cho, nó phát hiện được trên con đường trước mặt truyền đến một luồng dao động phép thuật khác thường, đồng thời cũng phát hiện phía sau ngã rẽ ở trước mặt có một nguồn nhiệt tồn tại... Mà luồng dao động phép thuật này thì cực kỳ giống với tần suất dao động phép thuật trên người của kẻ mạo hiểm nó đang cần tìm...

Không hổ là một con boss bậc bốn loại yếu dạng tinh anh, nó nhanh chóng phát hiện ra con đường phía trước mặt đã bị ai đó biến đổi ngay. Trong ánh mắt phẫn nộ của nó lóe lên một vẻ xem thường, sau đó nó không hề giảm tốc độ mà cứ thế sải bước bước lên con đường băng do Tần Nhược tạo ra, không biết có phải là do nó chưa phát hiện ra ý đồ đặc biệt của Tần Nhược hay không, hay là do nó cho rằng trò mèo ấy không đáng để nó để ở trong mắt...

Mắt thấy bóng dáng con Tuyết Kim Cương hiện ra từ sau chỗ ngoặt, trái tim Tần Nhược nhất thời như nhảy lên đến tận cổ họng, sức mạnh tinh thần đang tụ tập trong tường băng của hắn như không thể kiềm nổi nữa, muốn trào dâng lên.

Nhưng ngay khi con Tuyết Kim Cương đặt chân xuống mặt đường giống như nguyện vọng của Tần Nhược, cái mà Tần Nhược nhìn thấy là nó không những không mất trọng tâm như hắn đoán trước, mà trái lại, một âm thanh của mặt băng vỡ vụn nặng nề vang lên dưới chân nó, đồng thời cũng như giẫm lên trái tim của Tần Nhược, khiến lòng hắn triệt để chùng xuống.

Bàn chân của Tuyết Kim Cương lún sâu xuống mặt băng, thậm chí khu vực nhỏ xung quanh bàn chân nó cũng bị vỡ vụn theo nữa. Nó không chỉ đạp nát đi con đường băng Tần Nhược đã dày công chế tạo, mà còn đạp nát cả kế hoạch mà hắn định ra...

Ngay phút chốc ấy, hai hàng lông mày của Tần Nhược nhăn lại, tâm trạng hắn trầm trọng cực kỳ, nhưng không biết vì sao càng đến khi nguy hiểm, càng đến khi quyết định sống chết, hắn lại càng trở nên bình tĩnh, càng trở nên bình thản hơn, cũng giống như lúc bị con vượn tuyết đầu tiên làm ngã nhào xuống vách núi vậy. Lúc này, hắn nhìn chằm chằm vào nơi con Tuyết Kim Cương đặt chân, trong óc lóe lên một tia sáng, nhớ lại một hình ảnh của bản thân thời thơ ấu, vào một mùa đông nọ…

Chỉ trong chớp mắt, tay của Tần Nhược đã vô thức thực hiện một động tác khống chế nước...

- Nước!

Băng biến thành nước...

Nó xảy ra ở nơi mà Tuyết Kim Cương đặt chân vào - ai cũng đều biết, sau khi một khối băng bị nước ăn mòn thì sẽ hình thành một kết cấu vừa cứng rắn lại vừa trơn trượt, người nào càng cố dồn sức thì lại càng khó đứng ổn hơn.

“Soạt!”

Tuyết Kim Cương vừa hoàn toàn đặt chân xuống thì bị trượt ngay, tư thế bình ổn lập tức biến mất! Lúc này, thân thể nó cuối cùng cũng xuất hiện sự lay động bất thường, chân đột ngột trượt tới phía trước nửa mét, người thì bị ngã ra sau...

Cơ hội tốt!

Tần Nhược bắt lấy cơ hội quý giá này ngay.

“Ầm!!!”

Một bức tường băng từ trong vách núi vụt nhô ra, kèm theo đó là một vụ nổ từ trong vách núi nữa!

“Đùng!”

Bức tường băng này được Tần Nhược tính toán rất chuẩn, nó đập vào bên cạnh con Tuyết Kim Cương, cộng thêm sóng xung kích từ vụ nổ trong vách núi, rốt cục cũng khiến một con quái vật hạng nặng như Tuyết Kim Cương phải lệch nghiêng, hướng về phía bờ vực mà ngã...

Đáng tiếc là ý nghĩa và giá trị tồn tại của những bức tường băng lại không phải nằm ở kỹ xảo như thế này, mà sức mạnh vật lý lại cũng không phải là thứ mà những thợ nguyên tố am hiểu, vì thế lực đẩy do bức tường băng của Tần Nhược tạo ra không mạnh bao nhiêu, con Tuyết Kim Cương kia mới loạng choạng một bước thôi thì bức tường đã vỡ ra rồi.

Nhưng Tần Nhược lại không dừng lại!

Bức tường thứ hai rồi thứ ba cứ lần lượt đụng vào người con boss...

Tuyết Kim Cương đã sớm bị tên điều khiển nước bậc ba này dọa cho vãi cả linh hồn rồi, bèn liên tục gào lên những tiếng vừa phẫn nộ lại vừa kinh hãi, đồng thời cũng nỗ lực khống chế trọng tâm, chuẩn bị đứng thẳng lại.

Nhưng con đường băng do Tần Nhược tạo ra lại không phải là một nơi tốt lành gì, vì thế sau vài lần bị tường băng đụng trúng, thân thể nó dần dần trượt về hướng bờ vực!

Cuối cùng thì nó cũng trượt ra ngoài!

Tuyết Kim Cương trượt khỏi bờ vực...

- Grào!!!

Ngay chớp mắt khi hai chân nó đồng thời bị trượt khỏi mặt đường, con boss này gào lên một tiếng đầy vẻ bất cam và phẫn nộ, sau đó một chớp mắt trước khi trở thành một vật rơi tự do, một chiếc bóng màu trắng từ tay nó nhanh chóng bắn ra!

Một cơn giá lạnh thổi tới khiến trong lòng Tần Nhược lạnh đi, hắn nhanh chóng như tụ bức tường nước của mình chắn ở bên ngoài kết giới, ý đồ ngăn cản thứ to bằng nắm tay đang bắn đến kia. Là quả cầu băng hay sao?

Không, không phải là quả cầu băng! Cầu băng thì không có tốc độ bay nhanh như vậy! Tần Nhược còn chưa kịp chuyển lá chắn của mình về hướng nó bay đến thì đã nghe thấy vài tiếng của một vật gì đó xuyên thấu qua bức tường nước lẫn kết giới của mình...

Không trúng người mình sao???

Tần Nhược ngẩn người, nhưng lúc này, một cuộn sóng phép thuật ùn ùn nổ vang bên tai hắn!

“Ầm!!!”

Cả ngọn núi tuyết dường như bị rung chuyển một chút, sau đó một bóng người nho nhỏ cũng nối bước theo Tuyết Kim Cương, bị vụ nổ mãnh liệt đó bắn văng ra khỏi bờ vực...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.