Tràng cảnh này không không khỏi khiến Tần Nhược một lần nữa nhớ lại tình cảnh giờ này ngày hôm qua, ở tầng hai. Khoảng thời gian nửa tiếng đồng hồ kinh tâm động phách, rởn cả tóc gáy đó thật có thể nói là khoảng thời gian âm u nhất, đáng sợ từ khi mình bước vào trong trò chơi đến giờ.
Nhưng so với lúc này, Tần Nhược đột nhiên cảm thấy tràng cảnh của ngày hôm qua mới chỉ như là trò trẻ con mà thôi!
Đệt, con tử vong ma chu ‘mẹ’ đáng chết này, thoáng chốc mà đã đẻ ra một bầy con nhiều như thế rồi đấy...
Nghe nói trong họ nhền nhện thì loại đẻ nhiều nhất có thể đẻ một lần cả ngàn con, như thế tính ra, tử vong ma chu rõ ràng chính là nhánh mạnh nhất rồi, lũ nhện con này không một ngàn thì cũng chín trăm đấy, chuyện này mà xảy ra ở con người thì phải nhận bao nhiêu tấm hóa đơn phạt cho vừa đây hả?
Có điều hiện giờ Tần Nhược thật không có hứng thú lẫn có thời gian đi đếm xem lũ nhền nhện con trên mặt đất này rốt cục là có bao nhiêu con rồi. Nhìn thấy một đám đầy những thứ kinh tởm đông lúc nhúc, bò lổm ngổm như thế này, thật sự là khiến người ta buồn ói lắm...
Tốc độ chạy của đám nhện con rất nhanh, Lục Tâm và Tiểu Thanh gần với tử vong ma chu nhất thì cơ hồ một giây sau khi bầy nhện con này xuất hiện là đã bị vây không một khe hở nào rồi. Đám nhện con còn lại thì chia thành hai luồng, tựa như hai luồng nước trắng đen đan xen với nhau điên cuồng lao về phía đám Tần Nhược - Tiểu Tiễn và Hỏa Mân Côi - Tử Lan.
Cho dù đám Hỏa Mân Côi có gan lớn thật, nhưng đụng phải tình cảnh này cũng phải kinh hoàng không thôi, suýt chút nữa đã rít lên rồi...
So ra, Tử Lan có vẻ bình tĩnh hơn nhiều lắm, mặc dù khuôn mặt xinh đẹp của cô tái nhợt như không có chút máu, nhưng cô vẫn vô cùng đúng lúc lên tiếng nhắc nhở:
“Dùng kỹ năng quần thể để tấn công!”
“Nhanh! Đừng để cho chúng tới được gần người. Thực ra chúng nó dễ đối phó lắm! Tần Nhược, bảo vệ Tiểu Tiễn cho tốt!”
“Mân Côi, cứ tạm mặc kệ chị đi, tấn công bầy nhện con phía sau lưng tử vong ma chu trước đã!”
Trong lúc Tử Lan lên tiếng nhắc nhở, tình hình Lục Tâm và Tiểu Thanh đã nguy ngập vô cùng. Cho dù hai người đã xuất ra mấy kỹ năng tấn công quần thể xử lý hết sạch đám nhện con trong phạm vi ba mét chung quanh, nhưng đó chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi, rất nhanh quanh họ lại có những con nhện con từ phía sau lưng tử vong ma chu bò tới nữa rồi - kỹ năng tấn công quần thể của chiến sĩ chỉ có hai ba cái thôi, dùng rồi thì rơi vào trong thời gian làm lạnh hết, trong một khoảng thời gian ngắn không thể sử dụng được nữa.
Lúc này, Tần Nhược một lần nữa bị ép phải gián đoạn công tác ngưng tụ Thập Nhị Băng Tường đại trận đã gần kết thúc của mình, hắn khống chế mọi tường băng nhô cao lên khỏi mặt đất.
Trong đó có một bức thì treo khá thấp, cách hắn chừng mười mét.
Một bức bay về phía Lục Tâm và Tiểu Thanh.
Lúc này, một ‘luồng’ nhện đã lao đến vị trí cách Tần Nhược và Ngả Tiểu Tiễn chừng mười mét, và bức tường băng thứ hai cũng vừa vặn tới được phía trên đầu của Lục Tâm và Tiểu Thanh!
“Nổ!”
Mắt thấy tình hình của Lục Tâm và Tiểu Thanh đã gian nan hơn, Tần Nhược không chút do dự đưa cây Băng Chi Hồn lên chỉ một chỉ. Tức khắc, hai bức tường đã “ầm” một tiếng nổ tung. Trong tiếng nổ đồ sộ, chúng tách ra thành vô số những mảnh băng cứng, bắn văng ra khắp mọi phương.
Đám tử vong ma chu con này tên là ‘bạo liệt kịch độc chu’, bản thân không có lực phòng ngự, nhưng lực tấn công rất mạnh mẽ, ẩn chứa chất kịch độc, mà cũng có thể chạy đến gần người chơi để tấn công bằng cách tự kích nổ nữa. Kỹ năng này không đếm xỉa đến lực phòng ngự của đối phương, là tuyệt chiêu của tầng lớp cấp trung - cao trong số những con tử vong ma chu. Nhược điểm duy nhất là bạo liệt kịch độc chu máu ít mệnh bạc, đụng vào chết ngay, cho nên sau khi hai bức tường của Tần Nhược nổ tung, phạm vi mười mét quanh hai bức tường vừa nãy, bầy nhện nhỏ đã gặp phải sự đả kích mang tính hủy diệt!
Không những đám nhện con xông tới bị chết, mà lũ phía sau lưng của tử vong ma chu cũng gặp phải tai nạn kinh hoàng - như thế, nguy cơ của Lục Tâm và Tiểu Thanh cũng đã được trừ tận gốc.
Có điều cũng vì thế mà Tần Nhược đã phải giao ra một cái giá lớn...
Không chỉ thiếu mất hai bức tường băng khiến tiến độ ngưng tụ Thập Nhị Băng Tường đại trận phải lùi đi rất nhiều, mà hành vi ‘đồ tử đồ tôn’ tử vong ma chu của hắn đã khiến tử vong ma chu triệt để trở nên điên cuồng. Sau khi khôi phục lại bộ dáng bình thường, nó không đếm xỉa đến những đòn tấn công của Lục Tâm và Tiểu Thanh, cũng mặc kệ mục tiêu quan trọng nhất vừa rồi là Tử Lan, đám chân vừa dài vừa gầy lại vừa xồm xoàm đầy lông lá của nó nhanh chóng chuyển động, tựa như được gắn vào bánh xe, hung tợn lao tới phía Tần Nhược!
Hỏa Mân Côi vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để chống đỡ tử vong ma chu, bây giờ nhìn thấy mục tiêu của nó là Tần Nhược, sắc mặt của cô trở nên cực kỳ khó coi. Vốn cô nghĩ mục tiêu hàng đầu của tử vong ma chu hẳn phải là Tử Lan mới đúng, nào ngờ hai bức tường của Tần Nhược lại kéo điểm cừu hận qua hết như thế này...
Nguy rồi!
Hiện giờ sự quan trọng của Tần Nhược không hề kém với Tử Lan chút nào. Không có những chiêu thức cổ quái kỳ dị của hắn, sẽ rất khó để chiến thắng tử vong ma chu!
Cô không hề nề hà, giũ một cuốn sách phép ra ngay.
“Phừng!!!”
Một cơn sóng lửa cao đến mười mét đột nhiên xuất hiện, cuộn sát mặt đất rồi lao ra! Sau đó, Hỏa Mân Côi cũng không quan tâm xem phép thuật này có thể diệt hết toàn bộ bạo liệt kịch độc chu bên này hay không, cô vừa đưa tay vào trong ba lô, lại vừa xoay người chạy về phía Tần Nhược.
Vào thời điểm thế này, cô không thể không thừa nhận rằng về mặt khống chế nguyên tố, cô thực sự kém Tần Nhược không hề ít! Đương nhiên, các phép thuật nguyên tố lửa không thể gây ra trạng thái để ngăn cản tử vong ma chu cũng là một nguyên nhân quan trọng...
Song song với lúc đó, Tần Nhược đột nhiên đẩy Ngả Tiểu Tiễn đang được mình che chở sau lưng qua phía Tử Lan, quát to một tiếng “Tự bảo trọng!” rồi cấp tốc lui ra sau.
Thời gian, bây giờ nhất định phải kéo dài thời gian!
Tần Nhược giơ cây gậy phép lên, năm bức tường băng từng bức từng bức nện xuống phía trước mặt của tử vong ma chu, nhưng không ngờ tử vong ma chu không những tốc độ nhanh, mà mấy cặp mắt cũng rất sắc nữa, nó linh hoạt tránh đi hết những bức tường băng ấy.
“Móa!”
Ngay cả như thế cũng không giảm xuống được tốc độ của tử vong ma chu, điều này khiến Tần Nhược phải buồn bực kêu to một tiếng. Nhìn thấy cái thân thể xấu xí mang đầy mùi tanh tưởi của con nhện khổng lồ ấy đang chạy đến đây, Tần Nhược thật muốn chết lắm.
Đệt, thật là muốn chết người quá mà!
Ngay chính lúc này, thanh âm của Tử Lan đột nhiên truyền qua: “Tần Nhược lát nữa có thể hồi sinh được, mọi người nhanh nhanh chạy qua hang bên kia đi! Nhanh! Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta đấy!”
“Vào hang?”
Ánh mắt Tần Nhược sáng rực lên. Đúng vậy, sao mình không nghĩ đến cách lợi dụng đường nối giữa các hang động chứ nhỉ? Tử vong ma chu đã muốn chết muốn sống chạy qua bên này, sao chúng ta không chạy qua bên khác nữa, để khiến nó phải ‘tăng xông máu’ một lần nữa chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Nhược nhất thời lại sinh ra một cảm giác như tìm được đường sống trong chỗ chết. Hắn dự định sẽ ‘vì người quên thân’, cho nên một bên tiếp tục dụ tử vong ma chu chạy đến nơi xa hơn, một bên khống chế tường băng tiếp.
Cho dù có chết, cũng nhất định phải cố gắng kéo dài thời gian thật nhiều, để mọi người đều bình yên chạy được tới hang động bên nọ!