Khi đám tinh kim ngô công giết chết bốn tên đạo tặc rồi nhanh nhẹn chạy qua chiến trường bên nọ được khoảng mấy chục mét, Tần Nhược vốn đã chuẩn bị về thành bất cứ lúc nào mới thở phào một hơi, thầm than rằng mình quá may mắn.
Không ai có thể ngờ rằng Vua hắc ngục ngô công lại nham hiểm đến như vậy, dám không tiếc dùng bản thân mình làm mồi nhử, xoay cho trung đội người chơi kia quay mòng mòng, không những xé rách phòng tuyến của đám cuồng chiến máu thú, mà còn giết chết cả bốn tên đạo tặc đang rình mò cây Tử Quỳnh một thể nữa. Nghĩ đến đây, lòng Tần Nhược vẫn còn sợ hãi.
Lúc nãy nếu mình kích động hơn một ít, chỉ sợ người chết dưới mấy mũi kim độc của lũ tinh kim ngô công kia đã là mình rồi!
Nhưng tình hình bây giờ cũng rất khá!
Tần Nhược bèn dùng cảm giác nguyên tố quét qua toàn trường, nắm chắc rõ ràng mọi biến động trong phạm vi một trăm mét chung quanh - sau khi hai tên tay sai đắc lực của Vua hắc ngục ngô công được triệu hồi rồi, không những bốn tên đạo tặc bị gục, mà cả trung đội người chơi nọ cũng bị quấy cho như một nồi cháo, đã không thể hình thành được sự uy hiếp nào lên Vua hắc ngục ngô công nữa; chuyện họ bị diệt sạch chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi...
Lấy hạt dẻ trong lò lửa!
Đợi đến hai lượt rết sau đó cũng gia nhập vào hàng ngũ truy sát người chơi, xác định bản thân đã an toàn rồi, Tần Nhược mới nghiến răng ngưng tụ ra một khối băng nhỏ hình tròn dẹp ở trên mặt đất, cách viên tinh thạch mục tiêu chừng hai mươi mét.
Khối băng này có màu trắng, tỏa ra hơi lạnh nhè nhẹ, không phản quang đến nỗi nào - nếu nó nằm ở đó vào mấy phút trước, chắc chắn đã dẫn tới sự chú ý của những người chơi kia rồi, nhưng bây giờ, tinh thần của toàn bộ mọi người đã tập trung nơi Vua hắc ngục ngô công và hai con tinh kim ngô công, làm gì còn ai chú ý tới một khối băng không bắt mắt như vậy chứ?
Mà sẽ càng không ai chú ý đến, từ trong bóng tối có một khối băng khác dán sát mặt đất bay ra, chạm vào khối băng nọ, khiến nó vụt ra ngoài, thật chuẩn xác va trúng một viên tinh thạch chiếu sáng...
Nhìn thấy viên tinh thạch mục tiêu bị va trúng phát ra một tiếng vang nhỏ rồi lăn ra xa mấy mét, cây Tử Quỳnh cũng nhờ đó thoát khỏi phạm vi chiếu sáng của nó, Tần Nhược hưng phấn nắm chặt nắm tay: ha ha, kỹ thuật bi-a từng luyện hồi còn trên ghế nhà trường vẫn chưa hoàn toàn trả lại cho lũ bè bạn...
Sau đó không dám chậm trễ, hắn nhanh chóng ngồi xổm xuống trước cây Tử Quỳnh, bắt đầu hành động.
Thời gian mười giây tiếp theo đối với Tần Nhược mà nói quả thực chính là một màn tra tấn tận tim gan, hắn sợ sẽ có con rết nào đó xông đến. Vừa lo lắng vừa bận rộn một hồi, cuối cùng hắn cũng đạt được mục đích, thu thập được các quả Tử Quỳnh vào trong ba lô. Tần Nhược không chút chần chờ, nhanh chóng sử dụng sách phép hồi thành rời khỏi nơi đây lập tức.
Tần Nhược hiểu rất rõ, sở dĩ hắn vẫn có thể may mắn sống sót đến bây giờ, là nhờ có hoàn cảnh nơi đây và năng lực cảm giác nguyên tố, và cả trung đội người chơi kia nữa - nếu không nhờ có sự ‘chủ động hỗ trợ’, hấp dẫn sức chú ý của Vua hắc ngục ngô công từ họ, hắn cũng không có can đảm dám đục nước béo cò trước mắt Vua hắc ngục ngô công.
Tình thế trước mắt đã cực kỳ nguy hiểm, vì số người bị truy sát đã còn chưa đầy hai mươi, Vua hắc ngục ngô công bất cứ lúc nào cũng có thể phát hiện được sự mất tích của những quả Tử Quỳnh. Nếu không rời khỏi ngay, vậy đợi lát nữa muốn đi cũng đi không nổi nữa!
* * * * * *
Hiện giờ thị trấn Bạch Thủy đã chen chúc đầy người.
Cả trên đường đi lẫn bên ngoài thị trấn, chỗ nào cũng có nhân mã của các gia tộc lớn, ai nấy đều vũ trang đến tận răng, điệu bộ như chuẩn bị nghênh đón một trận đại chiến vậy, thậm chí còn có không ít người có lẽ chưa nhận được tin tức, nên trên trận pháp dịch chuyển, vẫn không ngừng có người bước ra.
Nhìn từng lượt từng lượt người tạo thành một dòng chảy đồ sộ chảy về phía Tây, Tần Nhược không khỏi toát mồ hôi hột vì xấu hổ. Chậc chậc, sao trước kia mình không phát hiện ra thị trấn này có nhiều người tới lui như thế nhỉ? Dọc đường hắn đi, đã có không dưới hai mươi đoàn đội đi ngang qua hắn rồi.
Hơn nữa, so với trung đội Tần Nhược gặp trong hang rết, những đội này xem như qua đây quá chậm, bởi vậy có thể thấy, lực ngưng tụ của BOSS cấp vương giả là mạnh mẽ cỡ nào!
Có điều Tần Nhược cũng nhận thấy rằng đại đa số đội trong đó đều là những đội chưa từng thực sự đụng độ với các con BOSS cấp vương giả, đặc biệt là những con BOSS vương giả bậc bốn, cho nên hẳn mục đích của họ chỉ là đến xem mà thôi - nghe đồn rằng những con BOSS cỡ này có thể rớt ra những món đồ cam cực kỳ hiếm lạ, thậm chí còn là trang bị cấp truyền thuyết nữa, nên dĩ nhiên phải có nhiều gia tộc săn đuổi rồi.
Chỉ tiếc là, cho dù là đoàn đội của các gia tộc, cũng giỏi dở không đều, phần lớn các đoàn đội ở đây so với trung đội Tần Nhược gặp ở trong hang rết thì kém xa lắm... Có vài đội thậm chí chỉ có lác đác mấy món đồ vàng nữa! Ngay cả loại thực lực như thế mà cũng định đi tìm Vua hắc ngục ngô công gây phiền hà thì...
Nói khó nghe một chút thì đó là mấy người này quả thực không biết chết sống là gì cả!
Sau khi nhận xét rồi, Tần Nhược rất nhanh chóng rời khỏi thị trấn Bạch Thủy.
Ngay sau đó không lâu, thị trấn Bạch Thủy nổi lên một trận phong ba không nhỏ.
Tên cuồng chiến tàn bạo trong hang rết vừa rồi với sát khí đằng đằng dẫn theo mấy trăm thành viên trong gia tộc tìm được cung tiễn thủ thuê đạo tặc và đồng đội của người này, yêu cầu họ giao ra những quả Tử Quỳnh cướp được trong hang rết!
Nhưng tên cung tiễn thủ ấy lại cũng có gia tộc làm chỗ dựa sau lưng, sau khi bị trung đội của cuồng chiến tàn bạo nọ càn quét khỏi hang rết vốn đã đầy bụng ấm ức, không có chỗ phát tiết, bây giờ thấy chính chủ đến đây, y bùng phát ngay, một tràng ác chiến kéo dài mấy tiếng đồng hồ được diễn ra bên ngoài thị trấn. Còn phần số phận Vua hắc ngục ngô công thì nghe nói cuối cùng là do một gia tộc của chiến minh Tử Kinh Hoa kết liễu, mà còn là kết liễu sau khi đã có không ít gia tộc táng thân dưới hàm của nó nữa; còn nghe nói rằng khi đó họ đã lấy được vô số kể những trang bị cho người chơi...
Người của bảy chiến minh trở thành người thắng cuối cùng, dĩ nhiên là không có ai đi quan tâm tới mấy quả Tử Quỳnh bị biến mất một cách khó hiểu ấy nữa rồi. So với những thứ ngang bằng với trang bị chữ cam, loại dược liệu như thế không bắt mắt cho lắm...
Bên Tần Nhược, sau khi rời khỏi thị trấn Bạch Thủy, hắn dựa theo lệ thường, mang tám cây cỏ hắc diên và bốn khối thổ linh ma tinh, cộng với những quả Tử Quỳnh chưa biết tác dụng kia tới trạm tiêu thụ cố định của mình - cửa hàng mà ông già thương nhân mở.
Ông chủ cửa hàng quả nhiên vẫn còn thủ vững ở đó, trước quầy còn có mấy người chơi bậc cao có trang bị kha khá đang đánh giá những thứ ở trong khu trang bị nữa.
Thấy Tần Nhược đi thẳng tới quầy, ánh mắt ông chủ chợt sáng lên, sau đó cười híp mắt hỏi: “Hôm nay đến chậm nửa tiếng đồng hồ, có phải lại đánh ra thứ tốt rồi hay không?”
Nghe tới ‘thứ tốt’, mấy người chơi nam nữ cạnh đó lập tức đưa mắt qua nhìn.
Tần Nhược sững sờ, hơi khó hiểu vì hành vi nhiệt tình này của ông chủ cửa hàng. Nhưng sau đó, hắn rất nhanh đã nhớ lại bộ dạng thèm thuồng khi lão đòi mình bán cho mấy khối thịt sói...
Hắn bèn trầm ngâm một chốc, rồi với vẻ mặt quái lạ, hắn lấy từ trong ba lô ra mấy khối thịt chân phong linh hồ, đặt đánh “bạch” lên quầy!