Âm thanh thanh thúy vừa vang lên, nguyên khí trong phạm vi xung quanh không ngừng vọt vào trong cơ thể Tô Ấu vi, đồng thời từ cơ thể cô cũng bộc phát ra một cỗ khí thế mạnh mẽ.
Mái tóc đen của cô lay động theo hướng gió, từng luồng nguyên khí trong cơ thể không ngừng di chuyển, cuối cùng tụ lại ở hai ngón tay, đầu ngón tay trong suốt như bạch ngọc lóe lên sự sắc bén, chấn động không khí.
-Phá Ngọc Chỉ!
Nhìn quả cầu phong nhận lao đến, mang theo ánh sáng xanh biếc sắc bén có thể xé rách cả mặt đất nhưng trên gương mặt của Tô Ấu Vi lại không hề sợ hãi chút nào, mà ngược lại, cô cất bước lao về phía trước, hai ngón tay như ngọc mạnh mẽ điểm về phía phong nhận.
Keng!
Khoảnh khắc hai thứ va vào nhau, âm thanh chát chúa vang lên, nhưng mà, tất cả mọi người đều nhìn thấy, quả cầu phong nhận đang run rẩy dữ dội, sau đó phịch một tiếng thì lập tức nổ tan tành, hóa thành muôn vàn điểm sáng nhỏ màu xanh.
Tuy Liễu Khê có thể sử dụng huyền nguyên thuật hạ phẩm nhưng thật ra có chút gượng ép bản thân, cho nên sau khi Tô Ấu Vi đả thông được đệ thất mạch thì chỉ dựa vào nguyên khí dồi dào của bản thân cô cũng có thể mạnh mẽ đánh tan phong nhận.
-Không thể nào!
Liễu Khê nhìn thấy một màn này, gương mặt bỗng chốc trở nên vặn vẹo, giọng nói rít gào tràn đầy sự khó tin.
Ả không thể nào tin được bản thân ả đã sử dụng huyền nguyên thuật lại bị Tô Ấu Vi dùng một nguyên thuật trung phẩm đánh tan.
Bá!
Có điều, Tô Ấu Vi cũng không để ả có thời gian khiếp sợ, thân thể mềm mại khẽ di chuyển, lập tức phóng tới chỗ ả. Liễu Khê thấy thế vội vàng thi triển Phong Linh Bộ né tránh.
Nếu trước đó Liễu Khê có thể dùng Phong Linh Bộ so tốc độ với Tô Ấu Vi thì hiện tại, sau khi mở được thất mạch, thực lực cũng tăng lên một bậc nên chỉ trong vài giây, Tô Ấu Vi đã đuổi kịp Liễu Khê.
-Tiện nha đầu, ngươi dám làm ta bị thương sao?!
Thấy nụ cười lạnh như băng trên mặt Tô Ấu Vi, nét mặt Liễu Khê chợt thay đổi, ả lạnh lùng hỏi.
Mà đáp lại câu hỏi của ả, ngón tay Tô Ấu Vi nhanh như chớp điểm đến, không khí xung quanh đều bị xé rách, cuối cùng chạm tới đầu vai Liễu Khê, bỗng chốc phun ra một tia máu sau đó chỉ nghe Liễu Khê hét thảm một tiếng, cả người bay thẳng ra ngoài mà trên mặt đất có một vệt kéo lê thật dài.
Tô Ấu Vi dừng lại đi về phía trước, nhìn bộ dạng chật vật không chịu nổi của Liễu Khê, nụ cười trên mặt lạnh lẽo như sương, ánh mắt nhìn xuống, trong mắt lại lóe lên tia sáng lạnh lẽo, khiến Liễu Khê rùng mình một cái.
-Ta thật sự không có gia thế như ngươi nhưng ta sẽ dùng thiên phú và nỗ lực để bù đắp lại mọi thứ, do đó, ngươi ở trong mắt ta cũng không có gì đặc biệt hơn người khác.
Tô Ấu Vi nhìn chằm chằm vào Liễu Khê, thản nhiên nói.
Nghe vậy, Liễu Khê nghiến chặt hàm răng.
-Ngoài ra ta còn có một câu nói, trước đây đã sớm muốn nói cho ngươi biết.
Đôi môi hồng nhuận nhỏ nhắn của cô khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười khinh miệt, cô nhẹ giọng nói:
-Ngươi từng nói điện hạ là một con cóc, có điều ta muốn nói cho ngươi biết, so với điện hạ, ngươi mới chính là ếch ngồi đáy giếng!
-Bởi vì ngươi tự cho bản thân là đúng nhưng lại không bằng một đứa con gái mà điện hạ tiện tay nhặt về.
Lúc này Liễu Khê tức giận đến điên rồi, ả không nghĩ đến sẽ có một ngày nghe người khác mắng ả chỉ là một con cóc, nhưng ả lại không thể phản bác lại, bởi vì ả đã bị Tô Ấu Vi đánh bại, thậm chí thua vô cùng thảm.
Cho nên nộ khí công tâm (sự tức giận ảnh hưởng đến tim) khiến ả trợn mắt, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Trọng tài đang muốn tiến lên thấy cảnh này cũng cười khổ một tiếng rồi cất giọng hùng hồn nói:
-Tô Ấu Vi của Giáp Viện thắng!
Ầm!
Thời khắc này tất cả mọi người trong quảng trường đều bị cảnh tượng trước mắt chấn động rồi. Vô số giọng nói chứa đựng sự kinh sợ vang lên, đồng thời ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của bọn họ đều hướng về bóng dáng hiên ngang xinh đẹp trên thạch đài.
Không thể tưởng tượng được, Tô Ấu Vi có thể nghịch chuyển tình huống chiến đấu, đánh bại Liễu Khê đã sử dụng huyền nguyên thuật.
Toàn bộ học viên Giáp Viện đều đứng dậy vỗ tay, âm thanh hoan hô vang lên, mà sự yêu mến trong mắt họ khi nhìn Tô Ấu Vi càng tăng lên, một thiếu nữ không có gia thế hơn người nhưng kiên cường giống như hoa dâm bụt nở rộ trong bão tố.
-Tiểu cô nương này thật giỏi.
Chu Kình ngồi trên đài cao cũng không kìm được mà khen ngợi một tiếng.
Ông có thể nhận ra, lúc đó Tô Ấu Vi cưỡng ép bản thân mở mạch trong chiến đấu, mà làm như vậy thì độ nguy hiểm cực kỳ cao, nhưng biểu hiện của Tô Ấu Vi, dũng khí cũng như sự quyết đoán của cô đều khiến mọi người phải chú ý.
Ông cảm thán, với thiên phú cũng như tính cách của Tô Ấu Vi, nếu cô ấy được sinh ra trong một nhà tốt hơn thì đã sớm trở thành thiên chi kiều nữ được vô số thiên tài vây quanh.
Lúc này sự náo động, âm thanh ủng hộ không ngừng vang vọng khắp quảng trường.
Nhưng Tô Ấu Vi lại không quan tâm đến âm thanh cổ vũ kia, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn về phía Chu Nguyên mà hắn cũng hướng về phía cô giơ ngón tay cái lên. Thấy vậy, môi đỏ mọng của Tô Ấu Vi khẽ cong, trong mắt lại lộ vẻ kiên cường.
Sau đó dưới ánh mắt của vô số người, cô quay đầu nhìn thẳng Tề Nhạc, âm thanh trong trẻo vang lên:
-Giáp Viện, Tô Ấu Vi khiêu chiến với Ất Viện, Tề Nhạc!
Lặng im!
Bầu không khí đang tràn ngập âm thanh cổ vũ đột nhiên ngừng lại, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh này, trong mắt bọn họ tràn đầy vẻ khiếp sợ, không ai có thể nghĩ Tô Ấu Vi sẽ tiếp tục khiêu chiến với Tề Nhạc!
Hành động này của Tô Ấu Vi cũng làm Chu Nguyên giật mình, hắn trầm giọng nói:
-Cô ấy làm càn rồi!
Hai người Dương Tái, Tống Thu Thủy đứng ở bên cạnh cũng nhìn nhau không biết phải nói thế nào.
Tề Nhạc ngồi trên viện thủ đài, sắc mặt của hắn có chút âm u nhìn Tô Ấu Vi chằm chằm, hắn đứng dậy hờ hững nói:
-Ngươi không phải là đối thủ của ta, mau đi xuống đi.
-Có phải hay không thì phải động thủ mới biết được.
Tô Ấu Vi không chịu lùi bước mà nhìn Tề Nhạc chăm chú, trong mắt hiện lên một tia lãnh ý. Nếu các ngươi đã có ý muốn tiêu hao sức lực của Chu Nguyên điện hạ vậy thì ta sẽ lấy gậy ông đập lưng ông, cho dù ta đánh không lại ngươi, ta cũng phải khiến ngươi tiêu hao sức lực.
Cô biết phủ thí lần này rất quan trọng đối với Chu Nguyên, cho nên cô quyết định dốc hết toàn lực, dùng hết mọi khả năng để tranh thủ thêm một phần thắng cho Chu Nguyên.
Sắc mặt Tề Nhạc âm trầm, đương nhiên hắn biết rõ dự định của Tô Ấu Vi, trong lòng không nhịn được tức giận, thủ đoạn dùng để đối phó với Chu Nguyên nay lại bị Tô Ấu Vi sử dụng trên đầu hắn.
-Ngu xuẩn hổ đồ, không biết sống chết!
Giọng nói Tề Nhạc lạnh lẽo vang lên, hắn điểm mũi chân một cái nhảy lên thạch đài.
-Nếu ngươi đã quyết vậy, ta sẽ cho ngươi xem, thực lực chân chính của thất mạch!
Bàn chân Tề Nhạc giẫm một cái, nguyên khí chung quanh lập tức ồ ạt tiến vào cơ thể hắn, từng luồng sáng quấn quanh thân thể, mà mặt đá dưới chân hắn cũng bị nứt vỡ, phát ra khí thế kinh người, so với Tô Ấu Vi trước đó mạnh hơn rất nhiều.
Dù sao thì Tề Nhạc mở thất mạch sớm hơn Tô Ấu Vi, trong khi cô chỉ vừa đột phá, sự chênh lệch giữa hai người không hề nhỏ.
-Nếu ngươi có thế tiếp được một đấm của ta thì có thể xem như ngươi thắng!
Tề Nhạc cao ngạo giễu cợt, nói xong hắn lập tức bước lên một bước, bàn tay nắm chặt, nguyên khí trong cơ thể dâng trào lên như thủy triều, sau đó di chuyển theo kinh mạch ồ ạt tiến vào nắm đấm, bỗng chốc nắm đấm của hắn lóe lên ánh sáng rực rỡ giống ẩn chứa một nguồn năng lượng có thể nổ tung mọi thứ.
-Huyền nguyên thuật hạ phẩm, Bôn Lôi Quyền!
Tề Nhạc quát to một tiếng rồi tung nắm đấm về phía trước. Trong chớp mắt, âm thanh sét đánh liên tục vang lên, đồng thời một cú đấm như sấm sét nổ vang, hung hãn tấn công Tô Ấu Vi.
Tên Tề Nhạc vừa ra tay thì đã sử dụng huyền nguyên thuật, quả nhiên hắn muốn dùng thủ đoạn lôi đình để lấy lại lợi thế mà Ất Viện đã đánh mất.
Trên mặt Tô Ấu Vi cũng trở nên nghiêm túc, nguyên khí trong người cô bắt đầu khởi động, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào nắm đấm mang theo ánh sáng đang lao đến. Trong chớp mắt, cô vội vàng lùi lại.
Thấy khí thế của một đấm này thì cô biết rõ bản thân không thể liều mạng được cho nên ngay lập tức thay đổi kế hoạch, quyết định phát huy thân pháp, cố gắng hết sức kéo dài thời gian.
-Muốn chạy sao?
Nhưng Tề Nhạc vừa thấy cảnh này thì hằn cười mỉa mai một tiếng, trong mắt chợt lóe sáng thì tốc độ nắm đấm kia cũng tăng vọt lên tựa như sấm sét, trong phút chốc thì đã tới trước mặt Tô Ấu Vi sau đó nặng nề đánh xuống.
Ầm!
Vào lúc này, không khí giống như phát nổ, trên mặt thạch đá không ngừng rạn nứt.
Bản thân Tô Ấu Vi cảm giác cô không có cách nào để chống lại lực lượng bá đạo đang cuộn trào mãnh liệt trước mặt, sau vài phút, thân thể cô chợt chấn động mạnh, cô chỉ kịp than đau một tiếng, từ khóe miệng trào ra một chút máu sau đó thân thể lập tức ngã bay ra ngoài.
Khắp quảng trưởng đều vang lên tiếng thở dài tiếc nuối. Quả nhiên Tề Nhạc vẫn là bá vương của Đại Chu phủ, cho dù Tô Ấu Vi đã đột phá đến thất mạch cũng không thể chống đỡ.
Lúc thân thể Tô Ấu Vi bị hất bay ra khỏi thạch đài thì ngay lúc đó, có một bóng người chợt xuất hiện giữa không trung, sau đó giơ hai cánh tay giữa ra ôm chặt lấy cô rồi từ từ đáp xuống.
Tô Ấu Vi thấy khuôn mặt quen thuộc trước mắt, cô mỉm cười, giọng nói có chút lúng túng:
-Thật sự đánh không lại, quả thật ta lại cậy mạnh rồi.
Chu Nguyên lao đến đón lấy Tô Ấu Vi nhưng khi nhìn thấy vệt máu bên khóe miệng cô, trong mắt tràn đầy sát khí, hắn dịu dàng nói:
-Ngươi đã làm rất tốt rồi, chuyện kế tiếp cứ giao cho ta đi. Ngươi không cần lo lắng, chúng ta sẽ không thua.
Toàn thân Tô Ấu Vi vô lực nằm trong lòng Chu Nguyên, đôi mắt đẹp khẽ híp lại giống như một con mèo lười biếng, tư thế hiên ngang lúc trước biến mất không còn.
Thân hình Chu Nguyên hạ xuống mặt đất, giao Tô Ấu Vi không còn chút sức lực cho Tống Thu Thủy sau đó hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén như dao nhìn Tề Nhạc cao ngạo đứng trên thạch đài.
Chân hắn giẫm một cái, sau đó dưới ánh nhìn của mọi người xung quanh, thân hình giống như đại bàng lập tức nhảy lên thạch đài.
Đồng thời, thanh âm lạnh lẽo của Chu Nguyên vang lên.
-Giáp Viện Chu Nguyên khiêu chiến với Ất Viện Tề Nhạc!