Nguyên Tôn

Chương 77: Đi tìm Ngọc Anh Quả



Dịch giả: Oa la la
Biên: Xiaooo

Di tích Chiến Khôi Tông cách Tù Ma thành khoảng hai trăm dặm cho nên đoàn người Chu Nguyên chỉ tốn gần hai tiếng đồng hồ thì đã đến nơi.

Lúc này, đoàn người đang đứng trên một đỉnh núi cách di tích không xa nhìn về mảnh rừng rậm ở đằng trước. Bọn họ chỉ thấy trong rừng tràn ngập sương mù đang bao phủ, dường như có thể nhìn thấy được phế tích ẩn sâu bên trong màn sương.

Sau đó bọn họ lại nhìn bầu trời phía trên chỗ đó thì phãi hiện trên không dường như có một tầng sáng lập lòe bao phủ, hơn nữa màn sáng này còn khiến bọn họ cảm thấy có chút nguy hiểm.

-Phía trên di tích có kết giới được tạo ra từ nguyên văn.

Yêu Yêu nhìn những tia sáng lập lòe kia một hồi rồi lên tiếng.

Kết giới được tạo ra từ nguyên văn chính là một trận pháp sử dụng một lượng lớn nguyên văn vô cùng phức tạp.

Có thể lúc bộ tộc Chiến Khôi Tông còn tồn tại thì bọn họ đã tạo ra một kết giới bảo vệ nơi này. Sau khi người trong tộc biến mất thì cũng không ai duy trì kết giới nữa khiến nó cạn kiệt nguyên khí mà tan biến nhưng hiện tại, có thể thấy kết giới không biến mất hoàn toàn, vẫn còn một ít mảnh vỡ còn sót lại trên bầu trời di tích. Nếu không quan sát kĩ mà hấp tấp bay tới, có khả năng sẽ đụng phải những mảnh kết giới này. Tuy sức mạnh của nó không còn nguyên vẹn như trước nhưng cũng không thể xem thường, dù sao bản thân nó cũng là một kết giới dùng để bảo hộ di tích, ngay cả cường giả Thái Sơ cảnh nếu chạm phải cũng chưa chắc gì có thể chịu đựng được.

-Xem ra chúng ta chỉ có thể đi bộ tiến vào bên trong mà thôi.

Vệ Thương Lan nhìn Chu Nguyên nói:

-Điện hạ, theo như những gì mà người của ta thăm dò được thì bên trong di tích còn có rất nhiều phế tích khác, trong đó có lẽ sẽ có một ít bảo bối khác, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Chu Nguyên không do dự quyết định:

-Chúng ta đi đến chỗ Ngọc Anh Quả trước đã.

Hỏa Linh Tuệ và Ngọc Anh Quả chính là mục đích chuyến đi lần này của hắn. Hơn nữa vị trí của Hỏa Linh Tuệ lại là nơi sâu nhất bên trong di tích, cho nên đầu tiên hắn phải đi lấy Ngọc Anh Quả mới được.

-Ngọc Anh Quả nằm ở hướng tây nam của Chiến Khôi Tông, ta còn nghe nói đã có rất nhiều người đi đến đó để hái nó nhưng không một ai có thể làm được.

Vệ Thanh Thanh nắm chặt thanh trường kiếm đeo bên hông, cô dịu dàng nói.

-Dù thế nào chúng ta cũng phải có được nó.

Giọng nói Chu Nguyên tràn đầy sự quyết tâm, nghĩ đến chuyện mẫu hậu đã vì hắn mà hao tổn rất nhiều tuổi thọ, nếu không thể tìm được bảo vật giúp bà tăng thêm tuổi thọ, lỡ bà xảy ra chuyện gì, hắn làm sao có thể an tâm cho được?

-Đầu tiên chúng ta đi tìm Ngọc Anh Quả, sau đó mới đi lấy Hỏa Linh Tuệ, còn những thứ khác, chúng ta tạm thời đừng để ý đến nó!

Chu Nguyên quyết đoán nói, tuy mấy món khác bên trong di tích cũng rất quý giá hiếm có nhưng hắn biết rõ, làm người không thể tham lam quá nhiều, phải hiểu được nên bỏ bớt vài thứ mới có thể lấy được thứ bản thân cần.

-Chúng ta đi thôi.

Chu Nguyên nói với Vệ Thương Lan, ông cũng gật đầu đáp lại rồi vung tay một cái, cả đoàn một trăm người giống như một cơn sóng tiến vào bên trong di tích dưới ánh mắt e ngại của những người xung quanh.

Sau khi nhóm người Chu Nguyên tiến vào di tích chưa được bao lâu thì bên ngoài di tích cũng xuất hiện một đám người đang chạy đến, đội ngũ này không ai khác chính là bọn người Tề Hạo, Hắc Độc vương.

Lúc bọn chúng vừa đến thì một bóng người cũng lao đến trước mặt Tề Hạo.

-Bọn chúng đã đi vào rồi sao?

Tề Hạo bình thản hỏi, bản thân hắn đã sớm cho người đợi ở đây theo dõi hành động cũng như hướng đi của nhóm Chu Nguyên.

-Vâng, thuộc hạ đã sai người theo sau bọn chúng, hiện tại bọn chúng đang đi đến chỗ Ngọc Anh Quả.

Kẻ kia lập tức trả lời.

-Ngọc Anh Quả ư?

Tề Hạo híp hai mắt.

-Ngọc Anh Quả cũng là một bảo bối hiếm có, nó có thể gia tăng tuổi thọ cho người khác, vì vậy giá trị của nó rất lớn.

Trong mắt Hắc Độc vương lộ ra vẻ tham lam khi nhắc đến Ngọc Anh Quả.

-Hừ, tên Chu Nguyên này chắc chắn muốn dùng Ngọc Anh Quả để tăng tuổi thọ cho mẫu hậu của hắn.

Nghe Hắc Độc vương nói đến công dụng của Ngọc Anh Quả, Tề Hạo cười khẩy một tiếng, dù sao chuyện xảy ra trong hoàng thất, hắn cũng biết rất rõ.

-Hừ, Chu Nguyên ngươi năm lần bảy lượt làm hỏng chuyện tốt của ta. Lần này ta cũng phải khiến ngươi không được toại nguyện! Ta càng muốn nhìn thấy biểu cảm của ngươi khi Ngọc Anh Quả rơi vào trong tay của ta.

Trong mắt Tề Hạo xuất hiện một tia độc ác tàn nhẫn, sau đó hắn phất tay ra hiệu:

-Chúng ta đuổi theo bọn chúng thôi.

Cùng lúc này, bên trong di tích, đâu đâu cũng có sương mù bao phủ, đôi lúc có thể nhìn thấy những bức tường đổ nát, tràn ngập vẻ thê lương hoang vu.

Kể từ khi tiến vào, đám người Chu Nguyên không dám lơ là một giây nào, bọn họ luôn giữ vững đội hình từ từ đi về phía trước. Càng tiến về phía trước thì sương mù càng dày, ngay cả dùng thần hồn để cảnh giác cũng bị nó quấy nhiễu.

Đột nhiên Chu Nguyên dừng bước, hắn lên tiếng:

-Mọi người cẩn thận một chút, có thứ gì đó đang đến gần chúng ta.

Tuy thần hồn bị sương mù làm nhiễu loãng nhưng về mặt cảm giác thì Chu Nguyên vẫn nhạy cảm hơn người bình thường.

Lúc Chu Nguyên vừa dứt lời, Vệ Thương Lan đi bên cạnh cũng gật đầu một cái, ông cũng cảm giác được giống như Chu Nguyên.

Ông giơ tay ra hiệu, tất cả thị vệ phía sau đều khởi động nguyên khí, sẵn sàng đề phòng.

Màn sương trước mặt bọn họ đột nhiên chuyển động.

Dường như có ánh sáng màu đỏ lóe lên trong màn sương trắng, hơn nữa còn phát ra âm thanh rất nhỏ. Sau đó phía trước đột nhiên có mười bóng đen nhảy ra chặn đường bọn họ.

Ánh mắt của mọi người lập tức trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Nhìn sơ qua thì mười bóng đen vừa lao đến chính là mười con dã thú toàn thân đen thui, nhưng cẩn thận nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, thân thể bọn nó giống như được làm từ hắc thiết, mà cặp mắt thì hiện lên tia sáng màu đỏ, không hề có một chút linh trí. Bọn chúng chính là chiến khôi có hình dạng dã thú.

-Đây là... chiến khôi mà mọi người nói ư?

Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào đám chiến khôi trước mặt hắn, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên. Hắn còn phát hiện nguyên khí trên người đám chiến khôi này có thể sáng ngang với cao thủ Dưỡng Khí kỳ.

-Nghe đồn lúc Chiến Khôi Tông còn hưng thịnh, bọn họ đã tạo ra mười vạn chiến khôi, hơn nữa đội quân chiến khôi của bọn họ đánh đâu thắng đó, không gì cản được.

Vệ Thương Lan nói những gì ông biết được cho Chu Nguyên nghe.

Nghe xong, Chu Nguyện chậc lưỡi vài cái, hắn thầm nghĩ, năm đó tộc Chiến Khôi Tông tạo ra mười vạn con chiến khôi mà sức mạnh mỗi con lại có thể sánh ngang với cao thủ Dưỡng Khí kỳ... chỉ sợ rằng rất ít quốc gia có thể đánh bại họ. Nhưng không biết vì lý do gì mà tất cả thế lực cổ xưa ở trong Hắc Uyên đều lần lượt biến mất không còn chút tung tích.

Vệ Thương Lan phất tay, ngay lập tức có hai mươi người từ sau lưng ông lao đến chỗ mười con chiến khôi.

Ầm ầm!

Tuy những người mà Vệ Thương Lan phái ra ứng chiến đều đã đạt đến Dưỡng Khí kỳ nhưng những con rối này không hề có suy nghĩ cũng như không sợ chết cho nên cuộc chiến diễn ra vô cùng khốc liệt.

Sau vài phút thì cuối cùng trận chiến cũng kết thúc.

Mặc dù mười con chiến khôi thú bị đánh cho tan nát nằm dưới đất nhưng năm người trong số hai mươi hộ vệ chiến đấu khi nãy đã bị thương. Có thể thấy những con rối này khó chơi cỡ nào.

Trong khi đó, Yêu Yêu có chút hứng thú ôm Thôn Thôn đi kiểm tra xác của những con rối kia, cô dùng tay vuốt nhẹ lên những đạo nguyên văn mờ nhạt được khắc ở bên trên, rồi nhỏ giọng tự hỏi:

-Mấy con rối này có thể cử động được là nhờ vào những nguyên văn này sao?

Sau khi kiểm tra qua một lượt, cô mới đứng dậy trở về đội ngũ.

Lúc này Chu Nguyên nhìn Vệ Thương Lan gật đầu ra hiệu, đoàn người lại tiếp tục hành trình tiến về phía trước.

Trên đường đi, bọn họ cũng gặp phải một ít chiến khôi thú cản đường, may mắn một điều, đoàn người của Chu Nguyên thực lực rất cao cho nên đều dễ dàng vượt qua đám rối này mà đi tiếp.

Rốt cuộc trải qua nửa canh giờ, bọn họ cũng đã đến được hồ nước.

Thời điểm vừa đặt chân đến bờ hồ, đoàn người Chu Nguyên phát hiện chung quanh cũng có vài người đang chạy tới nơi này. Có thể thấy nhóm người này không kém họ một chút nào.

Mà những người này cũng thấy được đoàn người Chu Nguyên cho nên trong mắt đều tràn đầy sự đề phòng dè chừng.

Vệ Thương Lan quan sát tình hình xung quanh một lát rồi mới chỉ tay về hòn đảo ở giữa hồ, ông nói:

-Điện hạ, Ngọc Anh Quả đang ở chính giữa hồ nước này.

Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn theo hướng chỉ của Vệ Thương Lan thì thấy ở giữa hồ nước mọc lên một hòn đảo nhỏ, xung quanh đảo còn có một lớp sương mờ che phủ. Đáng chú ý nhất là cây đại thụ có bề ngoài giống hệt như ngọc phỉ thúy ở giữa đảo.

Trên cây lại mọc ra hai quả to trong suốt, vỏ ngoài sáng lấp lánh rất hấp dẫn ánh mắt người khác. Quả này có hình dáng giống như em bé, gương mặt ngây thơ đáng yêu hơn nữa còn tản ra mùi hương thơm ngát dụ dỗ người khác đến hái chúng.

Ngay khi nhìn thấy quả trên cây, trái tim Chu Nguyên đột nhiên đập nhanh hơn một chút.

-Cuối cùng chúng ta cũng tìm thấy Ngọc Anh Quả.

Đoàn người Chu Nguyên vừa đến không bao lâu thì rừng cây gần đó cũng phát ra tiếng động xào xạc, sau đó lại có thêm một nhóm người từ bên trong màn sương chạy đến bờ hồ.

-Tề Hạo.

Lúc Chu Nguyên nhìn rõ nhóm người mới đến là ai thì trong mắt hắn cũng xuất hiện một tia lạnh lẽo.

Cùng lúc ấy, hai người Tề Hạo, Hắc Độc vương đã đứng trên bờ. Tề Hạo liếc nhìn Chu Nguyên, hắn chỉ tay về trung tâm hồ nước mà nở nụ cười trêu ghẹo Chu Nguyên.

-Chu Nguyên, nếu ngươi muốn có được Ngọc Anh Quả thì cũng phải hỏi xem ta có đồng ý nhường cho ngươi hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.