30 phút đã qua kể từ khi nhà vua tuyên bố nghỉ giải lao và bây giờ buổi lễ trao thưởng lại tiếp tục.
Đây là cô bé bán nhân tộc Ẩn Lang được nhận lời khen thưởng của cậu ta.
Tôi quan sát khung cảnh đó cùng với những người nhận giải khác.
- Hãy dùng tài năng của em vì lợi ích đất nước.
- V, vâng! Em hiểu rồi!
….. Cô bé nói lắp kìa, thật dễ thương.
Tôi tự hỏi rằng cô bé kia đã nói gì mà khiến “đức vua” thay đổi thái độ và tuyên bố giải lao. Cô bé còn là người duy nhất được gọi đi trong giờ nghỉ. Chắc chắn phải là một điều gì đó quan trọng, nhưng hiện tại tôi không tài nào biết được.
Từ khi đến đây tôi đã luôn quan sát “đức vua”.
Cậu ta trông giống như một người bình thường vậy. Có tin đồn nói rằng cậu ta được triệu hồi làm anh hùng, nhưng khí chất của cậu ta lại chỉ như những người bình thường ta có thể dễ dàng bắt gặp trên đường. Cậu ta thậm chí còn không đội vương miện, không cầm quyền trượng và mặc quần áo thông thường, dù họa tiết có hơi xa hoa một chút. Cậu ta trông chẳng có chút gì là giống một vị vua cả ngay cả khi ngồi trên ngai vàng. Nhưng đôi mắt cậu ta bỗng nhiên sáng lên đầy chất đế vương, quả là một người khó nắm bắt.
Nhưng hành động trước đó đến giờ đã chứng minh cậu là một nhà vua đạt chuẩn.
Cậu ta đã thể hiện được sự sáng suốt của mình khi nhận được yêu cầu của chiến binh Dark Elf và thậm chí còn tiết lộ cách giải quyết vấn đề mà cô ta đang gặp phải một cách vô tình. Đồng thời còn bày tỏ sự quan tâm đến mọi người khi mà Lorelei bỏ qua thái độ “bất cần đời” của tôi và hơn thế nữa là quan tâm tôi muốn gì rồi ban thưởng cho tôi. Nhìn vào tình huống của cô bé tộc Ẩn Lang, cậu ta có vẻ ứng biến khá tốt. Tuy có vài điểm vẫn chưa tốt nhưng cậu ta rất xứng đáng là một nhà vua.
Tuy nhiên, bài kiểm tra thực sự là bây giờ đây.
Tôi nhìn về hướng của anh chàng mập đang đứng cạnh tôi, anh ta đang không ngừng toát mồ hôi không biết vì sợ hoặc bị mồ hôi dầu nữa. Lần này đến lượt anh ta lên nhận thưởng. Tôi đã nghe anh ta nói về tài năng của mình. Từ đó tôi có thể khẳng định rằng, tài năng của anh ta là “thứ mà đất nước này cần nhất”.
Hãy xem vị vua trẻ này sẽ nhìn vào và đối xử với anh như thế nào đây.
Liệu cậu ta sẽ tỏ ra khinh thường anh ta vì vẻ bề ngoài cục mịch với cái bụng tròn với cái cằm chẻ.
Hay sẽ biến anh ta thành trò cười cho cả quốc gia đây.
Hoặc cũng có thể không đi xa đến mức đó nhưng vẫn bỏ qua tài năng quan trọng của anh ta.
Chỉ cần cậu ta làm một trong nhưng việc đó thì tôi chỉ còn cách đánh giá cậu ta không đủ tư cách làm vua. Tôi chẳng muốn làm việc đến chết cho một tên vua vô dụng. Nếu điều đó xảy ra tôi đoán mình sẽ nhốt mình trong thư viện như môt tên mọt sách như lời anh ta đề nghị.
- Vậy chúng ta tiếp tục, Roland Monahan từ làng Rotte, hãy bước lên trước!
- C…có thần!
Thủ tướng Arkus là người đã gọi anh ta, anh chàng mập tên Roland bước lạch bạch lên phía trước trong khi cái bụng của anh ta lắc lư. Đã có vài tiếng cười khúc khích từ khán giả khi nhìn vào cảnh hài hước này khiến mặt Roland thậm chí còn đỏ hơn. Rồi tôi nhìn vào nhà vua. Anh ta mang một bộ mặt ‘nghiêm trọng’, không cười hay khó chịu, chỉ nhìn một cách chăm chú vào mặt Roland.
- Có thể dễ dàng nhìn ra anh ta chỉ có tài năng về việc ‘ăn uống’. Trong suốt buổi tuyển nhân tài đã có nhiều kẻ thể hiện tài [Phàm ăn] nhưng chẳng ai đấu lại được người này. Thêm vào đó, tình yêu anh ta dành cho đồ ăn quả là phi thường. Anh ta đã chu du khắp bốn phương chỉ để thử các đặc sản địa phương, anh ta còn nói rằng [đã ăn gần hết tất cả những gì ăn được trên thế giới này]. Sự thật là anh ta có vẻ đã tiêu toàn bộ tiền của mình cho việc đi chu du…. ahem. Bất kể thế nào, tài năng của anh ta là vô địch trong đất nước này….
- Tôi đã luôn mong chờ điều này!
Nhà vua bước lên trước cả khi Arkus kịp giới thiệu.
Cậu ta đến trước mặt Roland và đưa bàn tay cùng cái nhìn vui vẻ cho anh ta.
- Tôi mừng vì anh đã nghe lời kêu gọi của tôi! Tôi đã luôn mong được gặp được một người như anh!
- Ể…. a….. ể?
Roland trở nên luống cuống. Đầu anh ta có vẻ không thể bắt kịp những gì nhà vua nói.
Cuối cùng khi hiểu ra, mặt anh ta trở nên kinh ngạc.
- B…bệ hạ, người đã luôn mong chờ thần ư!?
- Đúng vậy! Cuộc thi tìm kiếm tài năng này vốn là để tìm kiếm những người như anh! Anh là người sẽ cứu đất nước này! Khác với những tài năng khác, tôi vô cùng vui khi anh đã đến. Tôi mừng vì đã thông báo chính thức cho cả nước rằng hãy tiến cử những người như anh.
- Tài… tài năng của thần quan trọng đến vậy sao?
- Phải, kiến thức từ việc thưởng thức sản vật địa phương và độ phàm ăn của anh sẽ cứu đất nước này khỏi nạn đói.
Được nhà vua nói vậy, Roland trở nên giàn dụa nước mắt và cả mồ hôi.
- Mọi người… ai cũng gọi thần là đồ con lợn … họ nói rằng thần chỉ đang phí tiền vào đồ ăn… Thần chỉ đi du hành vì thần muốn thưởng tức đồ ăn, và thần biết rằng họ đã đúng… liệu kẻ phàm ăn như thần có thể giúp ích cho đất nước?
Nhà vua vỗ vai Roland.
- Hãy để nhưng kẻ ganh ghét muốn nói gì thì nói. Kể cả những việc ngu ngốc cũng có thể trở thành tài năng nếu sử dụng đúng cách! Tài phàm ăn của anh nhất định sẽ cứu đất nước này! Vì vậy hãy cho tôi mượn khả năng của anh!
Được an ủi thật lòng bởi nhà vua, Roland quệt nước mắt bằng tay áo của mình.
- V, vâng! Nếu… nếu khả năng của thần hữu dụng xin hay tùy ý sử dụng thần.
Anh ta đáp lại một cách phấn chấn.
Nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều không thể nắm bắt được tình hình và sửng sốt. Người duy nhất còn bình tĩnh là Arkus, người đang kiềm chế để hoàn thành nghĩa vụ của mình và cả Price vì lí do nào đó đang đánh giá nhà vua qua đôi mắt mình.
Sau đó nhà vua quay lại ngai vàng rồi nói với Arkus.
- Ngài thủ tướng! Có truyền thống một vị vua có thể ban tước cho cận thần để giữ lời thề của mình không?
- …. À, vâng. Có luật lệ đó, nhưng mà …
- Vậy Poncho, ta sẽ ban cho anh cái tên Jason. Đó là danh hiệu của một ‘Người truyền bá và tìm kiếm thực phẩm’. Hãy tự hào về cái tên đó.
- V…. vâng thưa đức vua! Xin đội ơn người!
Đó là thời khắc cái tên Roland Jason Monahand được sinh ra.
Hầu cận đầu tiên của vua Mozart là một kẻ mập phàm ăn tên Roland.
Tôi chỉ muốn hét lên trong sung sướng.
Tuyệt vời! Vị vua này luôn biết đặt vị trí của cậu ta ở đâu!
Đó là một bài kiểm tra cho vị vua để xem có tuyển mộ Roland hay không. Kể cả khi cậu ta không nhận ra nhưng vẫn tuyển anh vì nghĩ anh ta có thể hữu dụng trong tương lai thì vẫn có thể chấp nhận được, còn tôi thì đã nghĩ cậu ta sẽ trượt nếu từ chối anh ta chỉ vì vẻ bề ngoài. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ta sẽ chào đón đến mức này. Đó quả là một sự sai lầm tuyệt vời.
Có lẽ cậu ta có thể cứu được đất nước này.
Hoặc ít nhất là một vị vua xứng đáng để phục tùng.
Tôi cảm thấy vui đến phát điên từ tận sâu trong tim.
…Có vẻ tôi không thể để mình trở thành mọt sách được.
- Thưa bệ hạ, người có thể lắng nghe thần nói không?