Bạch Nặc Ngôn chỉ uống một chút rượu chứ không nhiều. Thế nhưng triệu chứng của cô khi uống rượu rất rõ ràng, hai gò má cô sẽ ửng hồng, cô chỉ cảm thấy rất buồn nôn, miễn cưỡng rời khỏi quán bar, gọi xe về biệt thự Giang gia.
Cô vốn là kẻ dư thừa, chỉ đến thời khắc này mới thể hiện phát huy chút ít giá trị.
Lúc cô bước xiêu vẹo xuống xe, khắp người cô đều cảm thấy không thoải mái. Vì thế đến khi bước vào đại sảnh, giây phút đối diện với ánh mắt của mọi người, không hiểu sao, lại khiến cô vô cùng xấu hổ.
Bà Lý Tình chỉ lướt nhìn thoáng qua cô, mi tâm đã thể hiện rõ sự không vui.
Ánh mắt ông Giang Bác Nghi thanh cạn, nhưng ông vẫn ngồi an tọa đối diện hai vị khách, ông nói:
- Đây là Bạch Nặc Ngôn cô con gái lớn trong nhà tôi.
Ông Trình Chí Sơn và bà Từ Thanh thoáng kinh ngạc, từ khi nào nhà họ Giang xuất hiện thêm một cô con gái lớn vậy chứ, nhưng để ông Giang Bác Nghi giới thiệu một cách trấn định đến thế, họ cũng không dám thể hiện thái độ quá ngạc nhiên.
Hàng ngày, Bạch Nặc Ngôn có như thế nào, bà Lý Tình cũng không bao giờ cố hỏi nửa câu, nhưng hôm nay là ngày cha mẹ Trình Nghi Triết đến chào hỏi, Bạch Nặc Ngôn rõ ràng còn say rượu đến thế, điều này khiến bà càng thêm khó chịu.
Bà Từ Thanh nhìn đánh giá Bạch Nặc Ngôn vài lần, bà cười nói:
- Nhà anh chị thật may mắn, hai cô con gái đều vừa nhu thuận hơn người, là cha mẹ, hẳn rất an lòng.
Ông Giang Bác Nghi cũng cười:
- Hai đứa con gái đều là máu thịt trong lòng bàn tay, bất kể là đứa nào cũng chẳng thể khiến tôi an lòng.
Lời này càng khiến bà Từ Thanh nhìn lại đánh giá Bạch Nặc Ngôn thêm lần nữa.
Động vật quý hiếm trong sở thú đang được đánh giá là Bạch Nặc Ngôn trong tình huống này, chỉ có thể ngây người một lúc lâu, sau đó cô nói:
- Xin chào hai bác.
Lời chào của cô cứng nhắc, nhưng giọng nói vẫn ngọt ngào, từng từ từng chữ tuôn ra.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến tình huống này.
Nhưng cô cũng không thể thay đổi được, mà thật sự cũng không biết phải sửa như thế nào cho tốt?
Cha mẹ anh đều đích thân đến đây, chắc chắn không phải để nói chuyện phiếm chơi đùa, nhất định là họ đến để bàn chuyện đại sự cả đời của ai đó.
Chân Bạch Nặc Ngôn không khỏi run lên.
Cô cảm thấy mình cần phải làm gì đó, nhưng cô không thể làm bất kỳ chuyện gì.
Cảm giác lúc này, thật khó chấp nhận hơn bất kỳ thời điểm nào.
Họ đều đang cười, người này một câu, người kia một câu, khen con cháu nhà họ tốt ra sao.
Bạch Nặc Ngôn cắn môi, giờ cô mới nhận ra, Giang Tang Du đã ở đây, chẳng qua cô ấy vừa ở trong bếp pha trà tiếp khách.
Giang Tang Du cười với Bạch Nặc Ngôn:
- Chị.
Dường như ông Trình Chí Sơn và bà Từ Thanh vô cùng hài lòng với Giang Tang Du, nụ cười trên gương mặt họ vô cùng chói mắt.
Bạch Nặc Ngôn không biết biểu hiện của bản thân như thế nào, cô cũng không biết mình phải làm gì, nhưng cô khẳng định cô không thể tiếp tục ở chỗ này, nghe họ thao thao kể lể hạnh phúc thêm nữa.
Sau khi Giang Tang Du bê trà lên, đi đến bên cạnh Bạch Nặc Ngôn, ngữ điệu rất ân cần, cố gắng giảm âm lượng hết mức có thể:
- Uống rượu à? Có thấy khó chịu không? Chị có muốn uống gì không?
Bạch Nặc Ngôn nhìn đi nhìn lại khuôn mặt cô ta, cuối cùng cô nhắm chặt hai mắt:
- Hôm nay con có một bữa tiệc sinh nhật của một người bạn, con đã nhận lời sẽ đến chúc mừng sinh nhật bạn ấy, con về để để báo một tiếng để mọi người khỏi lo thôi, hôm nay con sẽ không về nhà.
Bạch Nặc Ngôn không nghe rõ Giang Tang Du nói gì thêm, có thể căn bản cô ấy chẳng nói gì. Bạch Nặc Ngôn cũng không biết mình có thể nghẹn lại mà nở nốt một nụ cười nữa hay không, cô chỉ biết cô đang thất bại thảm hại trước quân địch, cô chỉ còn cách bỏ chạy trối chết.
Không chiến mà bại.
Đó chính là cảm giác của cô lúc này.
Cô còn có thể làm gì ? Cô nên làm gì tiếp theo?
Cô lao ra khỏi biệt thự Giang gia.
Nơi này không thuộc về cô, cô cũng không thuộc về nơi đây.
Vì cái gì, mà cô nhất định phải ở đây tự giày vò bản thân.
Cô hận chính bản thân, đúng là cô chẳng có khả năng, nên không thể đưa ra giải pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề trước mắt này, cô chính là loại người ngu ngốc như thế.
Bước chân của cô mỗi lúc một nhanh hơn, ngực cô thở dốc phập phồng.
Cô không nhận ra, cô đã khóc từ bao giờ.
Cho đến khi một chiếc xe cách cô không xa phanh gấp lại, cô đứng nguyen tại chỗ, hai tay che kín mắt.
Sau đó, cô ngồi sụp xuống, đầu gục xuống đầu gối.
Cô đang khóc, nhưng không khóc thành tiếng.
Trình Nghi Triết ngồi trong xe do dự mất vài giây, sau đó anh đi xuống, nâng đầu cô lên, anh nhìn thấy một khuôn mặt giàn dụa nước mắt đến mức không thể tưởng tượng được.
Anh á khẩu.
- Sao lại thế này?
Cô nhìn anh, không nói lời nào.
Trình Nghi Triết hơi nheo mắt, định lôi cô đứng dậy, nhưng cô sống chết không chịu:
- Xảy ra chuyện gì?
Cô nhất định không chịu nói.
Trình Nghi Triết tiếp tục nhìn cô:
- Kể cả em có định tiếp tục khóc lóc đau khổ, thì cũng xin mời đi ra chỗ khác, để anh còn lái xe vào nhà.
Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt của cô vô cùng sâu thẳm.
Anh lại cười:
- Anh cứ tưởng em định sẽ cứ cúi mãi thế chứ.
Cô hơi nhếch môi, không nói một lời.
Trình Nghi Triết thở dài:
- Kể cả tuyến lệ có phát triển đến đâu, cũng không cần phải lúc nào cũng khóc như thế.
Anh đứng dậy, dường như anh cảm thấy hành động của cô ngây thơ đến mức anh không thể diễn đạt thành lời. Giờ phút này, cô lại càng cảm thấy đau khổ, trong khoảng khắc anh đứng lên, cô túm lấy chân anh:
- Đừng đi.
Ánh mắt Trình Nghi Triết bao quát cô, cô lại càng mở to đôi mắt đẫm lệ trên khuôn mặt mông lung, đối diện với cái nhìn của anh.
Anh không cử động, anh không thể xác định cô đang muốn làm gì.
Cuối cùng cô đứng thẳng người lên:
- Có thể đưa em đi được không?
Anh muốn mở miệng nói gì đó, hôm nay là ngày hai bên gia đình gặp mặt, để bàn về hôn nhân đại sự của anh và Giang tang Du, cha mẹ anh đang ngồi trong nhà đợi anh, Giang Tang Du đang ngây thơ ở đây đợi anh, mà ngay cả cha cô cũng đang ở đây đợi anh.
Thế nhưng anh chẳng thể nói lên lời, bởi vì cô vẫn khóc, không phát ra một âm thanh tiếng động, nhưng nước mắt cô cứ chảy thành dòng không ngừng rơi xuống.
Ánh mắt cô, ngây ngô ai oán.
Anh vươn tay, lau những giọt nước mắt cô rơi.
Cô lại ôm lấy anh:
- Có được không anh? Chỉ cần nốt đêm nay thôi, sau này em sẽ không bao giờ quấy rầy anh nữa, hai người vẫn còn rất nhiều thời gian mà, em xin anh chỉ một đêm nay thôi, không được ư?
Cơ thể anh cứng đờ.
Anh luôn không bao giờ đột ngột thay đổi quyết định của mình, giống như khi quyết định sẽ chia tay với cô, anh luôn cho rằng giữa hai người sẽ không còn bất cứ liên quan nào đến nhau nữa.
Đề nghị của cô, đã vượt quá ranh giới cuối cùng của anh.
Thế nhưng cô vẫn khóc, khiến anh không thể từ chối.
Anh đứng bất động, cô nhón chân, hôn lên môi anh.
Trình Nghi Triết thở dài, ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, ném cô vào trong xe, sau đó anh tự chui vào xe, lái xe quay đầu, rời đi.
Không khí trong xe, vô cùng trầm mặc.
Mỗi người đuổi theo tâm sự của chính mình, nên không nhìn thấy, trên ban công biệt thự, để lên lấy thuốc, ông Giang Bác Nghi đã xa xa đứng đó, nhìn thấy họ, ánh mắt của ông vô cùng nghi hoặc, tay ông nắm chặt lấy thành lan can.
Ông Giang Bác Nghi đi xuống nhà, sắc mặt ông không tốt lắm, bà Lý Tình vô cùng ân cần, nhưng ông chỉ cười cười nói không có gì đáng ngại.
Ngay lúc đó, bà Từ Thanh nhận được điện thoại, rất áy náy nói:
- Nghi Triết vừa gọi điện , báo công ty có việc khẩn cấp, nên không thể đến được.
Đôi mắt Giang Bác Nghi lấp lóe sáng.
- Sao lại có chuyện đột xuất thế chứ.
Bà Lý Tình kéo ống tay áo ông Giang Bác Nghi, lời của ông khiến mọi người lúng túng, nên bà chỉ có thể tự mình cười xoa dịu không khí:
- Đúng là công việc vẫn quan trọng nhất.
Bà Lý Tình không hiểu sao đột nhiên ông Giang Bác Nghi lại thay đổi thái độ như vậy.
Giang Tang Du cười cười:
- Đấy là vì anh ấy không có lộc ăn, nên anh ấy sẽ tự phải thấy tiếc.
Mọi người đều cười, không khí đỡ bớt lúng túng không ít.
Ông Giang Bác Nghi lại không ngừng thở dài.
Trình Nghi Triết vừa lái xe, vừa quan sát sắc mặt của Bạch Nặc Ngôn, thấy cô cũng không có thay đổi gì quá lớn, nên anh lại càng trầm tĩnh hơn.
- Xảy ra chuyện gì thế?
Anh vẫn không hiểu tại sao cô lại khóc.
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
- Có thể đừng hỏi em câu này nữa được không?
Anh mím chặt môi, sao cô lại có thể mở miệng hỏi ngược lại anh chứ.
Về đến Vân Thành, Bạch Nặc Ngôn đi theo Trình Nghi Triết vào thang máy, trong đầu cô đặt ra vô số khả năng. Giang Tang Du nói rằng cô ta đã nhìn thấy cuốn sách đó, điều đó đã chứng minh Trình Nghi Triết đã từng đưa Giang tang Du đến nơi đây. Dù cô đã chia tay với Trình Nghi Triết, nhưng trong lòng cô vẫn luôn hi vọng, mình sẽ giữ một vị trí đặc biệt nào đó.
Cô không muốn hỏi, cô sợ đáp án sẽ nhận được giống với những suy nghĩ vô cùng mâu thuẫn trong lòng cô.
Vào một thời điểm nào đó, cô lựa chọn được tự lừa dối bản thân.
- Đi tắm đi.
Anh liếc nhìn cô.
Người cô nồng nặc mùi rượu và thuốc lá.
Thời điểm cô tiến vào phòng tắm, anh rất muốn gọi cô, anh định nói với cô là trong phòng còn một cái váy ngủ mới tinh anh vẫn cất trong tủ quần áo. Cái váy ngủ đó là do anh mua, nhưng nếu cô hỏi, anh không biết phải trả lời cô như thế nào. Thật ra, chính anh cũng không thể giải thích rõ tại sao anh lại mua cái váy ngủ đó, đơn giản chỉ là anh nghĩ rằng cô sẽ thích kiểu dáng thiết kế của cái váy với kiểu hoa văn nho nhỏ ấy.
Thế nhưng cô không dừng lại chút nào.
Lúc cô đi ra, anh đã tắm rửa bước ra từ một phòng tắm khác.
Lần đầu tiên cô quấn khăn tắm bước ra, gương mặt của cô vẫn mờ ảo vì hơi nước, giống như một đóa hồng lẩn khuất trong sương.
Anh lại càng á khẩu, anh ngồi trên ghế sofa không nói một lời.
Cô cũng không nói, nhưng hành động của cô đã thay thế tất cả.
Cô bước đến trước mặt anh, tay cô trực tiếp tháo sợi đai áo choàng tắm, anh giơ tay lên, không hề kháng cự. Ngay giây phút ôm cô lên xe, anh đã dự liệu những chuyện này xảy ra.
Nên không cần ngăn cản, không cần kiêu kỳ phản kháng.
Cô tách hai chân, ngồi trên đùi anh.
Tay anh vịn vào eo cô, đôi môi anh hôn lên cằm cô, từ từ tiến lên.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, cô cởi khăn tắm, áp ngực mình lên ngực anh, cảm nhận nhịp tim của hai người.
Nhiệt độ, tại thời điểm này, đã đạt đến đỉnh điểm.
Cô vốn không phải một cô gái tốt đẹp, đúng là Giang Tang Du đã nói không sai, cô đã thật sự dụ dỗ Trình Nghi Triết.
Khăn tắm trên người cô cùng áo choàng anh mặc rơi xuống đất, anh nghiêng người, đè cô xuống dưới cơ thể anh.
Đôi mắt mê ly của cô tràn ngập hình bóng anh, khuôn mặt ửng hồng của cô trở nên vô cùng quyến rũ.
Anh nở nụ cười, song tay anh vẫn nắm lấy đôi chân trắng nõn của cô, tách hai chân kéo lên ngang hông, mạnh mẽ tiến vào.
Cứ như vậy, như đã bao lần diễn ra trong quá khứ.
Ánh mắt cô càng mê ly, tay cô nắm chặt góc sofa, cơ thể không ngừng lắc lư theo động tác của anh theo một tiết tấu cố định.
Sau đó anh ôm lấy cô, bước vào phòng ngủ, vừa đi, vừa dán chặt lấy eo cô, không ngừng ra vào.
Em đẩy cô lên giường, lao thẳng vào cô, tay anh mân mê ngực cô, động tác vừa mạnh mẽ vừa vội vàng.
Hai chân cô quấn chặt lấy eo anh, cố gắng hơn bất kỳ lúc nào khác, để hai người cùng lên đỉnh.
Mồ hôi anh, rơi xuống người cô, hóa thành nước mắt của cô.
Bạch Nặc Ngôn không nhớ chính xác ngày hôm đó họ đã “làm” mấy lần, hình như họ không buông tha bất kỳ chỗ nào, từ trên giường, cho đến phòng tắm, bếp, ban công, cô như một cánh diều bay lạc, cứ trôi dạt theo anh.
Cuối cùng, rơi xuống một hồ nước.
Anh biết bơi, còn cô thì không biết.
Cuối cùng, chỉ còn lại một căn phòng yên lặng.
Cô nghe thấy tiếng thở trầm ổn của anh, cô nhìn thấy một đám sương mù màu đen bám trên trần nhà.