Uông Đàn đứng bên cạnh, cô chợt cảm thấy hình như mình đã phạm một sai lầm nghiêm trọng, đáng lẽ cô không lên nhận cuộc điện thoại ông Giang Bác Nghi gọi đến, nếu không phải vì cô thuận miệng trả lời một câu là cô ấy đang ở trong bệnh viện, chắc cảnh tượng này cũng không xảy ra.
Ông Trình Chí Sơn cũng tìm tới, vì mấy ngày nay Trình Nghi Triết đều không đến công ty, nên ông cuống cuồng hết lên, lại nghe một người bạn tốt nói nhìn thấy Trình Nghi Triết ở trong bệnh viện, nên hai ông bà lập tức chạy đến đây.
Sau màn kịch đó, cuối cùng mọi thứ đều trở lại bình thường, toàn bộ thế giới lại trở nên yên tĩnh.
Giang Tang Du và Trình Nghi Triết ngồi trên dãy ghế xanh trên hành lang bệnh viện, trầm mặc thật lâu.
- Mẹ em vì muốn em không bị tổn thương nên hơi nóng nảy.
Cô nắm đi nắm lại ngón tay mình, lời muốn nói ra miệng, nhưng không biết nên nói thế nào, đành lựa chọn một câu tương đối an toàn.
- Anh hiểu.
Rồi lại thêm một câu:
- Vốn là lỗi của anh.
Trái tim Giang Tang Du đau nhói, không biết nên chọn chủ đề nào để tiếp tục.
Anh quá thản nhiên, khiến cô không biết phải làm sao.
Ánh mắt anh hơi ảm đạm, khóe mắt vằn lên những tia đỏ, trông rất mệt mỏi. Cô nhìn thấy anh như vậy, chỉ thở dài, cố tỏ ra vui vẻ:
- Bao lâu rồi anh chưa ngủ?
Đã bao lâu? Chính anh cũng quên mất, cứ mỗi khi nhắm mắt lại, cơn ác mộng đầy máu lại hiện ra khiến anh không sao ngủ được, anh lại trợn mắt nhìn trời sáng.
Dường như anh nhớ ra một chuyện:
- Chuyện hủy bỏ hôn lễ, em tuyên bố thì hơn, em có thể lấy bất cứ lý do gì cũng được.
Cô cắn môi, mặc dù là anh tôn trọng cô, nhưng nghe như thể cô đang ghét bỏ anh.
Thế nhưng thái độ của anh lại giống như, anh không hề quan tâm.
Môi cô trắng bệch, ngày này, sớm hay muộn rồi cũng sẽ đến, chẳng qua là cô đã mơ mộng quá mức tốt đẹp.
Cô đau đớn nhận ra, giữa hai người, đã chẳng còn gì để nói. Không thể chia xẻ hỉ nộ ái ố với anh, không thể tiếp cận cánh cửa tâm hồn anh, thế nhưng cô vẫn hoài niệm, anh đã từng cùng cô đến thăm các trường tiểu học, cùng chơi trò chơi, cùng lên chùa lễ phật. Phảng phất mọi chuyện như vừa chỉ xảy ra mới ngày hôm qua, nhưng sao lại xa xôi đến thế.
- Thật xin lỗi.
Giọng anh nhẹ như một chiếc lông vũ.
Thế nhưng cô vẫn có thể hiểu được, hàm nghĩa đằng sau ba chữ cái đó.
Thật xin lỗi, không phải vì anh đã phụ lòng cô, khiến cô bị tổn thương.
Đáng nhẽ bây giờ anh nên an ủi cô, nhưng chính anh cũng đang rất đau khổ, anh không còn sức để đi an ủi người khác.
- Cô ấy ngủ lâu rồi, chắc là đã đói lắm rồi.
Cô nhắc nhở anh.
Trình Nghi Triết nhanh chóng mở to mắt:
- Vậy để anh đi mua đồ ăn.
Vừa đi được vài bước, anh lại quay lại nhìn cô:
- Em…
- Em sẽ tự về.
Đến lúc ấy anh mới vội vã chạy đi.
Nhìn bóng anh đang chạy mỗi lúc một xa, ánh mắt cô mê man.
Cuối cũng, cũng không thuộc về cô.
Giang Tang Du đứng trước cửa phòng bệnh, cô do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định đẩy cửa bước vào, nhìn Bạch Nặc Ngôn đang nằm trên giường bệnh.
Bạch Nặc Ngôn xoay người nhìn Giang Tang Du đang đứng trước cửa, sắc mặt cô quá trấn định. Bạch Nặc Ngôn còn tưởng cô ấy sẽ như các bà vợ thông thường chạy đến bệnh viện náo loạn đánh ghen với ả đàn bà đoạt chồng chứ. Thế nên cô nhìn chằm chằm vào Giang Tang Du.
Giang Tang Du đi về phía BẠch Nặc Ngôn.
- Có đau lắm không?
Giang Tang Du nhỏ nhẹ hỏi thăm.
Bặc Nặc Ngôn khẽ cắn răng:
- Không đau.
Giang Tang du ngồi xuống một chỗ gần đấy, cô nhận thấy sắc mặt Bạch Nặc Ngôn cũng không tốt lắm:
- Chị còn rất yếu, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, không lên chạy nhảy lung tung, chị phải ăn nhiều vào, đừng kén ăn nữa.
- Tôi không phải trẻ con.
Tại sao lại dùng cái giọng điệu này để nói chuyện với tôi, cứ lăng mạ như bình thường ý.
Nghe thấy cô nói vậy, Giang Tang Du dường như nhớ lại một chuyện gì đó, cô nở nụ cười:
- Không phải trẻ con, tại sao lại tùy hứng thế này?
Bạch Nặc Ngôn thở gấp, tiếng thở khá lớn.
Giang Tang Du đứng lên, vỗ vỗ lưng cô.
Những động tác của Giang Tang Du khiến lòng Bạch Nặc Ngôn cảm thấy chua xót, cô hơi ngẩng đầu, rồi lại hoảng hốt cúi xuống, nếu không sợ không nhịn nổi sẽ òa khóc.
Nhìn thái độ của Bạch Nặc Ngôn, Giang Tang Du nghĩ, bản thân cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể thích làm gì thì làm như cô ấy. Cho dù chuyện lớn như vậy xảy ra, cô cũng không thể đổ tất cả mọi tội lỗi lên đầu người khác, cũng không thể khóc lóc nức nở náo loạn, lại càng không thể đóng vai oán phụ xông lên làm loạn. Không phải vì cô không thích, không phải vì cô coi thường, mà chỉ vì chính bản thân cô không làm được, cô không sao có thể làm được, đấy chính là sự nhu nhược của cô.
- Hãy chăm sóc bản thân thật tốt nhé.
Giang Tang Du nhận ra giọng cô chẳng mang chút dư vị nào, nhưng cô lại không nghĩ ra từ gì khác để nói.
Bạch Nặc Ngôn gật nhẹ đầu.
- Hãy…
Giang Tang Du dừng lại, cô muốn tìm một câu nói khác dễ nghe hơn để thay thế cho câu “Tự bảo trọng.”
- Em hi vọng chị sẽ trở lại như trước kia.
- Trước kia? Tôi?
Bạch Nặc Ngôn dường như khá vô cảm.
- Trước kia tôi như thế nào?
- Sẽ không tổn thương người khác.
Giang Tang Du đánh giá Bạch Nặc Ngôn rất lâu.
- Càng không tổn thương chính bản thân mình.
Bạch Nặc Ngôn sững sờ , lại càng chua xót.
Giang Tang Du lại tự cười:
- Nếu như không làm được, thì sau này làm được là tốt rồi.
Ích Kỷ cũng tốt, thẳng thắn cũng tốt, miễn sao đừng tổn thương chính bản thân là được.
Bạch Nặc Ngôn dựa vào đầu giường, tim đập thình thịch:
- Đã có một giây phút nào đó, cô cảm thấy hận tôi chưa?
- Không biết nữa. Em đã từng nghĩ rằng, nếu hoàn cảnh của chúng ta hoán đổi cho nhau, em đứng vào vị trí của chị thì sẽ ra sao? Em sẽ có còn là em của bây giờ không? Nhưng đến cuối cùng em không sao tìm được đáp án. Cho nên, không cần thiết phải oán hận, sẽ rất mệt mỏi. Hơn nữa, em cũng không có lý do để hận chị.
Bạch Nặc Ngôn suy nghĩ một lát:
- Mặc dù hoàn cảnh ảnh hưởng rất lớn đến con người, nhưng cho đến cùng quyết định của con người ta vẫn là quan trọng nhát, bất kể là sai lầm nào đều không thể đổ lỗi cho hoàn cảnh hay đổ lên đầu cha mẹ được, như vậy là không công bằng với bản thân. Cho nên dù hoàn cảnh của chúng ta có hoán đổi, tôi vẫn sẽ là tôi, cô vẫn là cô như bây giờ.
Cô nhớ đến nhân vật nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết.
- Nếu không sao có thể có nhiều người chán ghét thánh mẫu đến thế?
Những nữ chính thánh mẫu đó, không phải tất cả đều là thiên kim tiểu thư, cũng có rất nhiều người đều xuất thân từ gia cảnh bần hàn.
Mặc dù các nhân vật thánh mẫu đó đều sinh ra dưới ngòi bút của tác giả, nhưng để cho nữ nhân vật chính thánh mẫu đó trả giá hết lần này đến lần khác, thì mới có thể gõ ra từng đấy chữ chứ.
Giang Tang Du cười cười, lấy từ trong túi ra một bức tranh, đặt xuống trước mặt Bạch Nặc Ngôn:
- Em nghĩ rằng, nó thuộc về chị.
Bạch Nặc Ngôn nhận bức tranh, cô ngắm rất lâu, mắt cô dừng lại trên chiếc lắc chân, sợi dây rất xấu, nó chỉ còn một chiếc chuông nhỏ cô đơn.
- Bức tranh này, hình như không giống mối quan hệ giữa chị và anh ấy?
Bạch Nặc Ngôn cất bức tranh đi:
- Tôi cho rằng, ít nhất những lời này cũng không nên là do cô nói.
- Đột nhiên em nhận ra, bản thân cứ mặc nhiên đối đãi với tất cả mà không cần quan tâm đến thái độ của người khác, cũng rất tốt nhé. Tại sao con người ta cứ phải ân ân oán oán mãi như vậy, bình thản một chút, có gì không tốt đâu. Khi oán giận người khác, đồng thời cũng đang tự đẩy bản thân xuống vực sâu, em không muốn mình sẽ như vậy.
Rất lâu sau, Giang Tang Du mới đứng đậy, đã đến lúc cô thật sự nên chào tạm biệt, hôm nay cô đã lảm nhảm quá nhiều.
Bạch Nặc Ngôn trầm mặc nhìn theo bóng Giang Tang Du đang chuẩn bị rời đi.
Khi ra đến cửa, Giang Tang Du rốt cuộc không cam lòng đẩy cửa ra, quay đầu nói:
- Vì sao cứ luôn không thích em?
Tận đáy lòng cô, đây là chuyện cô muốn biết nhất.
Bạch Nặc Ngôn cho rằng, cô ấy sẽ hỏi vấn đề cuối cùng liên quan đến Trình Nghi Triết cơ, không ngờ cô lại hỏi về chuyện này.
Chưa bao giờ cô nghĩ cảnh tượng này sẽ xảy ra, nên đành phải thú thật:
- Vì tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể trở thành một người như cô, nên tôi muốn tránh xa cô, cứ coi như là do tôi tự ti đi.
Không bao giờ có thể được như người đó, nhưng lại không thể phủ nhận sự tồn tại của người đó, nên mới trốn tránh. Bởi vì luôn cảm thấy thua kém, nên không đành lòng, mắt không thấy ít nhất tâm sẽ không phiền.
Nếu đã cảm thấy ghen tị, luôn cảm thấy bản thân thua kém, thì không nên tham lam, coi như không có sẽ sống thoải mái hơn.
Cánh cửa phòng bệnh cuối cùng đã đóng lại, không gian trong phòng trở nên yên tĩnh chưa từng thấy.
Trình Nghi Triết phải chạy đi rất xa mới mua được cháo về, đã qua giờ ăn sáng từ lâu, nên các quán ăn đều đã hết hàng, ở thành phố này, bữa trưa và bữa tối, các quán đều không bán cháo. Đến khi trở lại phòng, anh mới phát hiện ra, phòng của Bạch Nặc Ngôn trống không, không còn lưu lại bất kỳ thứ gì.
Anh chưa kịp đặt hộp cháo xuống, hộp cháo cứ thế đổ ra ngoài, chất lỏng lênh láng rơi xuống ghế, để mặc hộp cháo, anh lao ra ngoài.
Trình Nghi Triết càng không dám tin, anh cho rằng mình lên nhầm tầng, vào nhầm phòng.
Anh bắt một y tá lại hỏi, tại sao trong phòng bệnh lại không có người, nhưng mỗi ngày đều có rất nhiều bệnh nhân đến khám, cũng có rất nhiều người xuất viện, sao ai có thể nhớ kỹ.
Khi anh chạy đến quầy đăng ký thủ tục xuất viện, may ra ở đấy anh sẽ tìm được manh mối.
- Thời nay thật sự có lắm kẻ thừa tiền, trực tiếp bỏ một đống tiền để yêu cầu được xuất viện luôn.
- Ai thế?
- Ai mà biết được. Người ta muốn xuất viện, chẳng lẽ bắt cô ấy ở lại à?
- Thế nhưng chắc chắn là gia thế không tồi.
- Cái này mà cô cũng nhận ra ư?
- Có tiền mà.
- Ai nói có tiền là có thế chứ?
- ….
Anh chạy tới, hỏi hai cô lễ tân đang vui vẻ tán gẫu:
- Các cô nói ai thê? Có phải là một cô gái dáng vẻ rất dễ thương, tóc dài…
Sau khi được xác nhận, anh lao ra khỏi bệnh viện, ngoài đường xe cộ nườm nượp qua lại, nhưng ở đâu anh có thể tìm được bóng dáng người anh muốn tìm đây?
Cô đã ra đi, không nói một lời.
Không một lời từ biệt, không để lại dù chỉ một câu nói, cứ vậy ra đi.
Cô cố tình, không nhắn với anh dù chỉ một lời.
Cô rất thích làm những chuyện như thế, với một thái độ quyết tuyệt, không để lại bất cứ cái gì.
Khuấy đảo mặt hồ đang yên ả, nhưng dù chỉ dấu vết một chiếc lá cũng không còn, cô cứ như vậy biến mất trước mắt anh.
Để lại cho anh một cục diện rối tung rối mù, nhưng cô lại chẳng thèm quan tâm.