Tiên Bối bị hôn đến mức run cả người, không còn sức lực, hai cánh tay mềm nhũn ôm cổ Trần Chước.
Lúc người đàn ông buông ra, đáy mắt Tiên Bối đã ngập nước, mặt đỏ hồng.
Thở hổn hển một lúc, Tiên Bối mới hậu tri hậu giác, cô vừa, vừa, vừa… vừa mới hôn.
Á!
Tay lập tức rụt lại, mặt chôn vào trong lòng, cuộn mình thành một con tôm chín.
Không dám nhìn, cũng không định nhìn người đàn ông trước mặt, dù cô đã nhạy cảm nhận ra, ánh mắt của anh đang rơi trên đỉnh đầu cô.
Tim đập thình thịch, nước ngập phòng như đang đi vào cơ thể, hơi thở cũng trở nên ẩm ướt.
“Tiểu Tiên Bối.”
Trần Chước gọi cô.
Mặt Tiên Bối nóng đến không thể nóng hơn, gật đầu, nhưng vẫn không dám nhìn qua.
“Bé sò nhỏ.”
Anh vẫn gọi cô, giọng như vẽ nên một nụ cười.
Tiên Bối gật đầu.
“Tiên Bối.”
“…”
Trần Chước gọi cô bằng đủ loại xưng hô, như đang thưởng thức một vật mình yêu thích không muốn rời tay bằng răng và môi vậy.
Tiên Bối bị anh gọi đến đắng miệng khô lưỡi, nuốt nước bọt liên tục, không dám ngẩng đầu lên.
Trần Chước không nói thêm gì, ngồi xuống bên cạnh cô.
Chân anh rất dài, duỗi ra thì đế giày dễ dàng chạm xuống đất, mà hai cái chân nhỏ trắng nõn của Tiên Bối thì vẫn lủng lẳng ở đó.
Cứ thế ngồi yên, cả gian phòng chỉ còn tiếng nước chảy rào rào.
Được một lúc, Trần Chước than nhẹ một tiếng, thò tay kéo bàn tay nhỏ bé đã cuộn lại một lúc lâu của cô gái nhỏ.
Cô chưa kịp phản ứng, hai tay anh đã đan lại, nhốt bàn tay cô vào lòng bàn tay, để trước người mình. Anh làm rất cường thế, nhưng sức áp lấy bàn tay cô lại cực dịu dàng.
Trong một tình huống hỏng bét như thế, nhưng Trần Chước lại sinh ra lòng cảm ơn mãnh liệt.
Bởi vì, ở đây, giây phút này, tất cả đều thật tốt đẹp, cái tốt đẹp đủ xứng để cảm ơn.
Không có hoa lửa lốp bốp văng khắp nơi, chỉ có ánh trăng dịu dàng đáp xuống mặt nước.
“Trên sàn… làm sao đây…?”
Sau một lúc lâu, một giọng nói nho nhỏ yếu ớt không nhịn được lo lắng.
“Suỵt.” Ai đó nghiêm trang nói hươu nói vượn: “Ngắm biển đi.”
Đáp thế là thế nào, Tiên Bối không khỏi mấp máy môi, nhưng rất nhanh đã mím lại.
Song cái gọi là vui sướng này, dù có mím chặt môi thì nó vẫn có thể chảy ra từ khóe mắt.
Vâng, cô đáp trong lòng, vậy ngắm biển đi, ngắm thêm một lúc, ngắm lâu hơn, ngắm suốt đêm, cũng không sao cả.
+++
Một tháng sang, loạt sản phẩm “Rainbow” thuận lợi lên sàn.
Phong cách vô cùng đáng yêu, hương vị ngọt mà không ngấy, không hề bất ngờ, nó đã đạt được một lượng tiêu thụ cực tốt.
Vừa Ý cũng không chủ động đi tiêu thụ trên mạng, nhưng rất nhanh đã có khách hàng sưu tập đủ bảy ly, đăng album ảnh của chúng lên weibo, biểu lộ sự yêu thích của mình.
Weibo đồ uống tràn ngập tim nhỏ của thiếu nữ ấy có số follow những hơn mười nghìn. Danh tiếng của Vừa Ý nhanh chóng tăng vọt, thậm chí có cả du khách từ nơi khác mộ danh tới xếp hàng, chỉ đế mua được một ly của loạt sản phẩm đó.
Các bạn gái trên mạng cũng không quên comment, “Anh chủ tiệm này đẹp trai cực”, còn kèm theo cả một tấm hình.
Comment này đạt tới hơn 30.000 lượt like, dung nhan của Trần Chước nghiễm nhiên đã lên đầu sóng ngọn gió.
Cũng vì thế, mà weibo fanpage của Vừa Ý đã thu hút được một đống “fan chị chủ”, ngày nào cũng chạy qua weibo kêu la hò hét.
“Tôi nổ mất thôi ~~, quả thực là Joe Odagiri* trà sữa mà ~”
(*) Joe Odagiri (16/2/1976): diễn viên nổi tiếng người Nhật về cả ngoại hình lẫn kỹ thuật diễn xuất. Được Nhật báo miền Nam Trung Quốc miêu tả là “một kẻ nổi loạn, một phong cách kỳ dị đầy lãng mạn rất riêng”. Ông để râu quai nón, và tóc cắt ngang vai. (ai nhớ là anh Trần Chước để kiểu râu gì không nào )
“Bị ánh mắt của ông xã quyến rũ chết mất…”
“Mỗi ngày đều được nhìn gương mặt này và uống trà sữa, có béo lên một tạ cũng chẳng sao.”
“Đừng hỏi anh chủ có độc thân không, bạn gái của anh ấy là tôi.”
…
Phó chủ tiệm Chu chịu trách nhiệm quản lý weibo rất nhức đầu, mỗi ngày đều phải chịu sự tấn công của làn sóng tim hồng.
Ngược lại, Trần Chước chẳng để ý mấy thứ này mấy.
Một chiều nào đó, Trần Chước đang nghiên cứu sản phẩm mới trong gian làm việc.
Phó chủ tiệm Chu dùng vẻ mặt “không thể nhịn lại cũng không thể mặc kệ”, “tôi tuyệt đối không hâm mộ ghen tỵ hậm hực” lướt weibo, duyệt xong hết những tin nhắn tỏ tình riêng và những comment của hội mê trai, sau đó ngó qua Trần Chước:
“Weibo mỹ thực mà lần trước tới đây phỏng vấn đã đăng bài rồi, thiên văn “Ai nói trà sữa không độc đáo” ấy, đã ra lò rồi, bên mình có đăng không?”
“Đăng đi.” Người đàn ông cẩn thận đổ đá viên vào trong ly, đáp mà không thèm ngẩng đầu lên lấy một cái.
“Nhưng…” Phó chủ tiệm Chu nhíu mày, hơi do dự, “… Có sợ ảnh hưởng không…”
“Đăng.” Một chữ định càn khôn*.
(*) định càn khôn: tức là quyết định dứt khoát, không cho phép thay đổi, vững như trời đất (càn khôn)
“Rồi rồi rồi.” Chu Thanh Thụ mở điện thoại ra lần nữa, thành thật đăng lên.
+++
Cùng ngày, Tiên Bối đã lén lướt fanpage của Vừa Ý.
Danh tiếng của tiệm nhà bạn trai tăng vọt, lòng cô cũng vui cho anh, nhưng mà…
Trên weibo có nhiều chị gái trẻ xinh đẹp cởi mở thổ lộ mỗi ngày như thế, ăn nói tự nhiên đáng yêu như vậy, cô còn thích nữa là người kia…
Vừa so sánh, có phải sẽ thấy mình đúng là kẻ nhàm chán siêu cấp khắp vũ trụ không.
Phồng má bĩu môi tức giận, tiếp tục lướt weibo.
Cô quăng di động qua một bên, ép mình tập trung vẽ, ừ, vẽ đi!
Sau ba giây, điện thoại kêu, tiếng nhắc nhở của trang đặc biệt vang lên, Tiên Bối quay đầu chộp lấy điện thoại nhanh như chớp, mắt sáng ngời nhìn chằm chằm ---
Ồ…
Mới đăng một thiên văn.
Tiên Bối mở ra, nghiêm túc đọc từng chữ.
Người viết có hành văn cực tốt, rất nhiều lời miêu tả và giải thích về sản phẩm gần đây của Vừa Ý đều đi vào trong lòng cô.
Đọc hết thiên văn, Tiên Bối không khỏi cảm khái, thật khâm phục những người có thể biểu đạt bằng chữ viết và lời nói mà.
Lướt xuống một đoạn nữa, Tiên Bối phát hiện, thì ra bên dưới còn có cả phỏng vấn…
Đều do người kia… trả lời sao…
Một hỏi một đáp, kiên nhẫn lướt xuống, Tiên Bối chống má, ngây ngô cười.
Là anh.
Đó là anh.
Bạn trai cô thật lợi hại, một nghệ nhân sáng tạo ra nhiều món đồ uống tuyệt vời như vậy.
Gần cuối bài phỏng vấn, người viết hỏi một câu:
Anh có từng nghĩ tới Rainbow sẽ nổi tiếng như vậy không?
Trần Chước trả lời rất chắc chắn: Có.
Người viết: Tôi rất muốn biết, có phải sự tự tin này đến từ những kinh nghiệm tích lũy qua ngày này tháng khác theo nghề không?
Đọc đến đây, Tiên Bối hơi giật mình, sau đó càng khó dời mắt đi.
Chỉ vì câu trả lời nền trắng chữ đen rõ ràng của người đàn ông đã đập vào mắt: Không phải, là vì tôi có vợ hiền (cười).