Tiên Bối lê dép về phòng, sau đó “phịch”, liệt thẳng xuống ghế.
Nhìn màn hình tối đen trước mặt, Tiên Bối nhíu chặt mi tâm, hơi khó chịu, cũng có phần hối hận.
Hành động vừa rồi của cô có phải hơi quá đáng không?
Trong chớp lát khi mặt nóng lên tới cực độ, cô bất giác kéo mạnh cửa lại, và cứ thế…
Đóng, đóng cửa lại…
Sầm một cái, cực nhanh, khiến người ta cảm nhận được cả một trận gió trong không khí.
Tiên Bối nhắm mắt lại, xòe tay ra, vẻ mặt tuyệt vọng.
…
Không biết cô lấy đâu ra sức lớn như vậy…
Càng không biết người ta có tức giận không…
Dù sao lúc cô vội đóng cửa lại, bên ngoài không hề có động tĩnh gì.
Rất lâu sau, đến lúc hơi nóng trên gò má lạnh bớt, cô mới đi ra, ghé vào mắt mèo, lén lút nhìn ra ngoài.
Hành lang trống không, như chưa từng có ai tới qua.
Nghĩ một lát, Tiên Bối gãi lông trên đầu.
Bó tay, hoàn toàn bó tay, cô rất sợ vấn đề này.
Một khi làm quen một người, chẳng khác nào đưa người đó một tấm thẻ thông hành, cũng có nghĩa là sắp hao phí rất nhiều thời gian sắp tới của mình.
Nếu…
Nếu muốn xây dựng một mối quan hệ, thì sau mối quan hệ này, nhất định sẽ có rất nhiều thứ to lớn, phức tạp, phiền toái và lắt nhắt cần cô phải xử lý.
Bước một chân vào một cánh rừng lạ, ai biết được con đường phía trước là trăm hoa hay hồ sâu?
Hoàn toàn không dám nghĩ nữa.
Nhưng, người nói trước rõ ràng là cô.
Vậy tại sao cô phải hỏi ra lời chứ.
Phản ứng trước sau của cô hoàn toàn không ăn khớp.
Người đó sẽ không thấy mình bị tinh thần phân liệt chứ?
Làm sao bây giờ?
Tiên Bối lo đến độ vành mắt phiếm đỏ, tim như bị ngâm trong nước chanh, chua lè.
Cô nghĩ trước suy sau, chỉ có thể tìm một người xin được giúp đỡ.
Tiên Bối di chuột, màn hình sáng lên, kéo thanh cuộn xuống, tìm thấy biên tập Viên Viên.
Cô lách cách gõ bàn phím, đánh chữ dễ hơn nói chuyện trực tiếp với nhau nhiều.
Tiên Bối: Viên Viên, có ở đây không…
Viên Viên: Có gì nói đi.
Tiên Bối: Hình như tớ làm một chuyện sai…
Viên Viên: Có phải chưa sửa tý bản thảo nào của “Kỳ Tà” không?
Tiên Bối: … Không phải…
Viên Viên: Vậy là gì? Tạm thời tớ chưa nghĩ ra sai lầm gì nghiêm trọng hơn.
Vậy nên, Tiên Bối sắp xếp lại từ ngữ gần mười phút, xóa xóa sửa sửa.
Mới kể hết đầu đuôi chuyện giữa trưa cho Viên Viên.
Cuối cùng kết thúc bằng một câu “Giờ tớ phải làm gì đây, giúp tớ TAT”.
Viên Viên: Tớ mơ màng sắp ngủ đến nơi rồi đấy.
Viên Viên: Cậu chờ tý, tớ xem đã.
Tiên Bối: Ừ.
Lúc này Tiên Bối mới thả lỏng một lát, chẳng biết từ lúc nào tay trái đã nắm lại thành nắm đấm, áp vào lòng bàn tay phải.
Ươn ướt, đầy mồ hôi.
Tiên Bối hoảng lên, thò tay lấy một tờ khăn giấy, gắng lau cho khô mới đụng lại chuột.
… Con chuột cũng trơn trườn trượt, nhất định là do dính mồ hôi trên tay…
Mặt bỗng lại nóng lên, Tiên Bối rút thêm một tờ khăn giấy nữa, lau nhẹ chuột…
Trên màn hình.
Viên Viên đã rep tin nhắn, trọng điểm quan tâm của cô ấy lại bay ra khỏi hệ ngân hà ---
“Anh giao trà sữa có đẹp trai không?”
Tiên Bối: …
Tiên Bối: Sao lại hỏi thế?
Viên Viên: Điều này ảnh hướng đến câu trả lời tiếp theo của tớ dành cho cậu.
Tiên Bối nghĩ một lát: Rất có khí chất, rất dịu dàng, khác hẳn với những người bình thường. (đúng dồi, Chước ca khác hẳn với người bình thường nha ~)
Viên Viên: Cậu có thể nói thẳng ra là đẹp trai hay không đẹp trai không?
Tiên Bối gõ một ngón mổ cò: Đẹp trai…
Gửi xong, cô nhanh nhìn trái ngó phải, như thể người trong cuộc đang đứng ngay bên cạnh cô, câu trả lời này có thể bị anh nhìn thấy vậy, cảm thấy hổ thẹn đến khó tả.
Viên Viên: Thế tớ đây nói thẳng, cậu quá đáng rồi.
Viên Viên: Người ta đưa đồ uống miễn phí cho cậu, để cậu thẩm định đánh giá, cậu vẽ một bức phản hổi nhân cách hóa, không vấn đề gì.
Viên Viên: Nhưng sau đó cậu hỏi sau này người ta có luôn đi giao trà sữa không, thì có phần…
“Tỏ ý có hảo cảm với người ta đấy, biết không?”
“Sau này anh sẽ luôn đi giao trà sữa ư = rất mong sau này anh sẽ luôn đi giao.”
Những lời này như sấm sét hạ xuống đất bằng, giật đến Tiên Bối phát hoảng.
Viên Viên vẫn tiếp tục nhắn tin ồ ạt.
“Nếu như hoàn toàn không muốn người ta đi giao, vậy cậu sẽ không thèm hỏi.”
“Cậu sẽ chỉ không nhịn được mà ói mửa trong lòng, không phải sau này đều là người đó đi giao chứ.”
Thì ra là vậy sao?
Màn hình máy tính hẳn đã trở thành máy sưởi ấm, cả gương mặt Tiên Bối đều đỏ ửng lên, nhìn không chớp mắt vào khung chat với biên tập:
“Đây là chuyện tốt nha, cậu muốn kết bạn với người khác.”
Viên Viên vẫn đang thao thao bất tuyệt:
“Nhưng ngay sau đó cậu đã đóng cửa lại rồi??”
“Vẫn còn cơ hội cứu vãn, đó là chủ động nói xin lỗi.”
“Người ta giao chuyển phát nhanh cho cậu, cậu nên có cách liên lạc. Gửi một tin nhắn, chân thành nói xin lỗi với người ta.”
“Còn vì sao người ta không trực tiếp trả lời, mà lại đẩy vấn đề này về…”
“Tớ thấy hẳn là người ta xấu hổ, ngại nói mình cũng muốn đến.”
“Cậu thấy người ta kiên nhẫn với cậu biết bao, ai nguyện ý trao đổi bằng giấy qua một cánh cửa với một người rõ ràng có thể nói chuyện chứ, quá quái dị, hồi cậu học trung học cũng truyền giấy à?”
“Đúng rồi, người đó bao nhiêu rồi hả?”
Đến phiên cô nói chuyện rồi sao?
Tiên Bối vội sờ vào phím số: Hẳn là hơn 30 đi…
Nghĩ một lát, thêm ba chữ: Trông vẻ vậy.
Nhấn gửi.
Viên Viên vô cùng kinh ngạc:
“Già như vậy ư!”
“Tớ còn tưởng là một cậu trai chuyển phát nhanh trẻ tuổi xinh xắn, ai ngờ là một ông chú già?”
Tiên Bối mấp máy môi, không lên tiếng.
“Vậy tuyệt đối không phải là xấu hổ.”
Tiên Bối nhỏ giọng hỏi thầm trong lòng, vậy là cái gì.
“Là cố ý đùa cậu!!!” Viên Viên dùng ba dấu chấm than liên tiếp để biểu đạt cảm xúc.
+++
Tối đó, Trần Chước vừa tắm xong, lau mái tóc ướt sung, trực tiếp trùm khăn tắm lên đầu.
Đang định mở cửa ra phòng tắm, người đàn ông ngừng tay lại, hạ mắt, liếc tay nắm cửa.
Nhớ hồi trưa, anh cũng giữ tay người ta lại như vậy.
Bởi vì chút hứng thú tệ hại bỗng dấy lên, và một ít xúc động mà chính anh cũng không rõ.
Giống như tối đó ở siêu thị.
Bị cạch mặt, ăn chè bế môn, cũng là do gieo gió gặt bão.
Trần Chước cười khẽ một tiếng.
Kết thúc hồi tưởng, Trần Chước về phòng ngủ.
Anh rờ điện thoại trên bàn, lại thấy một thông báo tin nhắn như hồi sáng.
Ấn mở, Trần Chước hơi sửng sốt, người gửi là “Tiên nữ sĩ”.
Nội dung không dài, kiểu ba khúc*, liếc cái đã đọc hết:
“Thật xin lỗi, tôi không cố ý đóng cửa, vô cùng xin lỗi [quỳ].”
(*) kiểu ba khúc: ngắt câu làm ba đoạn
Bật cười, Trần Chước đọc lại tin nhắn một lần, khóe môi càng cong lên.
Anh tháo khăn tắm trên đầu xuống, khoanh tay, thầm thở dài.
Trần Chước ơi Trần Chước, mới có vài ngày, mi đã để khách hàng – tiểu Thượng đế của mi quỳ mi bao nhiêu lần rồi.
Người đàn ông tiện tay vắt khăn tắm lên thành ghế gỗ thô, đứng đến bên cửa sổ.
Sau rèm, là quảng trường lung linh đủ sắc ánh đèn.
Trầm ngâm mấy giây, Trần Chước giơ tay lên, trực tiếp mở khung trả lời tin nhắn.
+++
Cùng lúc đó, Tiên Bối hai tay kẹp điện thoại.
Vô cùng lo lắng đảo quanh phòng, một vòng, một vòng, lại một vòng.
Cô đang thi với một đối thủ mạnh mẽ là trái tim.
Xem nó đập nhanh hơn, hay là cô đi nhanh hơn.
Tay dán lên miệng, răng cửa gặm lấy đốt ngon tay, có phần hơi đau, kiểu như thế mới có thể bớt căng thẳng.
Một tin nhắn chưa đến hai mươi chữ, nhưng chỉ riêng quá trình nhúc nhích ngón cái, ấn nút gửi đi thôi đã tốn mất nửa giờ tâm sức của Tiên Bối.
Thật sự đó là một quyết định vĩ đại.
Rất nhanh, chiếc điện thoại mà cô đang nâng như cúng Phật reo lên.
Là thông báo trả lời tin nhắn!
Tiên Bối như trút được gánh nặng, nằm bò ra bàn.
Aaaaaa.
Chà chà tay để trút bớt cảm xúc, cô nghiêng đầu, nín thở ấn mở tin nhắn đó, nhìn từng chữ một:
“Thật xin lỗi.”
Hả?
Tiên Bối ngơ ngác, mở to mắt.
Vô thức nhấc mi mắt lên liếc góc trên bên phải, người nói xin lỗi là cô mà, chẳng lẽ không phải nên đáp là “không sao” ư…
Không không, Tiên Bối lập tức tự phản bác, cũng không nhất định phải tha thứ cô, không tha thứ cũng không sao…
Thật sự không sao…
Điện thoại lại reo lên tiếp, Tiên Bối hoảng sợ, suýt nữa đánh rơi.
“Dọa em rồi sao?”
Cái gì?
Là chỉ chuyện ban ngày, hay là lời xin lỗi vừa rồi của anh?
Sau lưng ướt mồ hôi, hoàn toàn không hiểu, giờ có kịp hỏi Viên Viên không?
Nhưng hình như hết giờ làm việc của cậu ấy rồi.
Song ngay sau đó, lại có một tin nhắn gửi tới, học giọng điệu xin lỗi của cô, trả lời rõ ràng:
“Vô cùng xin lỗi, tôi cố ý hỏi vậy, là vì mai vẫn muốn gặp em.”