Đang định khóa cửa, Tiên Bối bỗng nghe thấy có người gọi mình.
Hai chữ rất rõ.
“Tiên Bối.”
Ai?
Như bị một bàn tay lạnh như băng sờ vào gáy, người Tiên Bối lập tức đờ ra.
Có thể ngửi thấy hương vị của người đó ngay gần.
Trên thân người đó có hương vị ngọt ngào quen thuộc, là trà sữa?
Phải đắm chìm trong một hoàn cảnh nào đó rất lâu, mới có thể lưu lại hương vị như thế trên người…
Quả nhiên, ngay sau đó, người đàn ông lên tiếng lần nữa, “Em muốn ra ngoài à?”
Giọng anh, đương nhiên là Tiên Bối nhớ, ô, tại sao lại là anh?
Sao hôm nay anh lại tới sớm vậy?
Tiên Bối đứng nguyên tại chỗ, vỗ trán trong lòng.
Là vì Viên Viên muốn đi chơi xuân, nên cậu ấy mới đặt trước sao…?
Tiên Bối nhanh chóng cụp đầu xuống, cúi người, bày tư thế phòng vệ.
Mất rất nhiều công sức, Tiên Bối mới ép được mình xoay người lại, nhưng cô thực sự không dám dùng ánh mắt tiếp xúc với người tới.
Chôn mặt xuống, Tiên Bối gật gật đầu.
Được phép để ý đến đồ trên đất, người đàn ông hỏi: “Muốn xuống tầng đổ rác sao?”
Tiên Bối tiếp tục gật đầu. Tay không biết để ở đâu, đành giấu vào túi áo.
Người đàn ông cười tươi, trêu chọc: “Hôm nay đặt sớm như thế, tôi còn tưởng là em muốn gặp tôi sớm, còn đặc biệt ra đón tôi cơ.”
Tai nóng lên, nhất định mặt cũng đỏ rực rồi, đầu Tiên Bối càng cúi sâu hơn, thấp hơn.
Trần Chước cúi đầu, thấy cô bé hận không thể chôn hẳn cái đầu nhỏ vào lòng.
Vai cô rụt lại, đúc nên một tấm chắn vô hình quanh mình.
Trần Chước nhìn cô hồi lâu, chẳng biết sao nụ cười ấy lại không dỡ xuống được.
Anh không khỏi hỏi nên lời: “Không phải là gặp mặt sao, chỉ cho tôi xem mỗi cái ót thôi à?”
Anh đứng rất gần, tông giọng trầm thấp, xen lẫn chút vui vẻ tự nhiên.
Tiên Bối nghe vậy, da đầu run lên, ngón chân cuộn lại. Cả người cũng vì thế mà bối rối, rụt lại chặt hơn.
Tim đập mạnh trong lồng ngực, hai tròng mắt trốn dưới cái mũ áo nho nhỏ cũng nhảy đi khắp nơi, không biết nên hướng về đâu.
Sau một giây, ánh mắt Tiên Bối cứng đờ.
Bởi vì, người đàn ông đột nhiên ngồi xổm xuống!
Sau đó giương mắt nhìn cô, nhíu mày, nghiêm túc quan sát.
Ánh mắt hai người đụng nhau được vài giây, anh lại cong môi, đuôi mắt cũng nhếch lên thành một nụ cười.
Aaaaaaaaaaa!
Tiên Bối ngơ xong mới phản ứng được!
Bị nhìn thấy rồi!!
Mặt đỏ lựng, như lăn trên chảo dầu.
Song anh đã đứng dậy, như gió nhẹ mây bay, trở về tư thế cũ.
Mắt nhìn…
Cái ót của cái đầu đã gục vào lòng, và đang không biết nên chuyển động như thế nào của cô gái nhỏ, vẫn thấy buồn cười.
Ngay sau đó, Tiên Bối nghe thấy anh, đang nhìn xuống từ trên cao, lại chính thức tự giới thiệu: “Lần đầu gặp mặt, tôi là Trần Chước, nhĩ đông Trần, chước thiêu Chước.”