Một tuần sau, Tiên Bối thu dọn hành lý, chuyển đến nhà Viên Viên.
Vì khó tìm ngay được phòng ở, biên tập lo cô sẽ phơi thây đường cái, nên tạm thời thu lưu cô vào căn phòng hai người của mình.
Mấy ngày trước có trà sữa “tăng lực”, Tiên Bối đã thuận lợi sửa xong tình tiết của Chu Viễn Sơn, cải tử hoàn sinh, cứu thoát anh ta từ trong cảnh tướng lĩnh thoi thóp, mở thêm một tuyến tình tiết nữa cho anh ta.
Viên Viên rất hài lòng, hôm đón Tiên Bối đã nói hùng hồn: “Cậu mà không đổi là tớ không cho cậu ở chỗ tớ đâu đấy!”
Cô gái kéo chiếc vali, lưng đeo balo, đầu đội mũ lưỡi trai, đi bên cô không nói tiếng nào.
Trong lòng lặng lẽ cảm ơn và nói thầm, sau này cậu càng dễ giục bản thảo hơn…
Đến lúc xách túi lớn túi nhỏ đến nhà Viên Viên, Tiên Bối giật nảy người.
Không phải vì mới đến, ngược lại, đây là lần thứ hai cô ở nhờ.
Hơn một năm trước đó, khi cô vừa tới thành phố Ninh, Viên Viên – biên tập của cô – đã từng chứa chấp Tiên Bối cô một lần.
Viên Viên là điển hình của loại người nói năng chua ngoa nhưng lòng như đậu hũ.
Từ lần đó, cô ấy đã hiểu sâu về tính cách khác hẳn với người thường của Tiên Bối, nên trong công việc và sinh hoạt cũng chăm sóc cô nhiều hơn.
Lần này, nguyên nhân khiến Tiên Bối kinh ngạc là vì thấy một cậu trai trẻ đứng ở cửa vào.
Vóc dáng cao gầy, gương mặt thanh tú.
Cô chưa từng thấy người này bao giờ.
Người thanh niên hết sức khách khí với cô, nhiệt tình cầm dép lê cho họ:
“Mời vào, mời vào.”
Ánh mắt vừa đụng nhau một cái, Tiên Bối đã lập tức cúi đầu, giấu hai mắt về trong bóng vành mũ.
Bỗng nhiên có thêm một người lạ…
Khiến cô không dám thở mạnh luôn.
“Bạn trai tớ.” Viên Viên vừa giới thiệu, vừa đẩy cô vào cửa: “Hiện tại đang ở cùng với tớ.”
Tiên Bối dưới vành mũ: “… … … …” Cô cũng không biết.
“Đây là Tiên Bối.” Viên Viên vỗ nhẹ lên vai cô.
“Phu nhân Tiên Bối, chào cô, tôi là fan của cô đó!” Cậu trai trẻ cố ý cúi đầu cười hì hì: “Tôi đang đọc Kỳ Tà.”
Tiên Bối đang cọ gót chân lên mặt thảm, định cởi giày thì dừng lại: Xong đời rồi, phải đáp như thế nào đây?
Cảm, cảm ơn?
Môi của cô gái mấp máy, cô nói, nhưng không ai nghe thấy.
Bạn trai của Viên Viên cũng không để ý, nhưng càng không có ý định im ngay: “Thì ra phu nhân Tiên Bối là một cô gái đáng yêu nha…”
Cậu gãi gãi mặt, thật sự không tài nào liên tưởng cô với phong cách vẽ thô bạo đầy điên cuồng ấy: “Trước kia tôi vẫn luôn cho cô là một họa sĩ nam, ha ha ha ha ha.”
Tiên Bối nhíu chặt mày, chẳng lẽ bề ngoài của cô… khiến độc giả thất vọng ư?
“Anh nói đủ chưa vậy?” Trong tầm mắt, Viên Viên đang đi đôi dép lê của cô ấy.
Hình như cô đấm bạn trai một phát: “Đừng có lởn vởn ở đây nữa, đi gọt hoa quả cho phu nhân của anh đi.”
Bạn trai vội nhảy tránh: “Em muốn ăn hoa quả à?”
Viên Viên: “Em nói là cho phu nhân Tiên Bối của anh.”
Bạn trai: “Đừng nói bừa chứ, phu nhân của anh chỉ có một vị Viên nữ sĩ thôi.”
Viên Viên cười ra tiếng: “Xì, còn chưa đi đi!”
…
Thấy đề tài trò chuyện đã rời xa mình, Tiên Bối nhẹ cả người. Trộm nghe hai người họ đùa nhau, cô cũng không nhịn được mà cong cong khóe miệng.
Bỗng buồn buồn lại hâm mộ, đến khi nào cô mới có thể vượt qua chướng ngại, giao tiếp bình thường với người khác đây…
+++
Ở lại đó vài ngày, mong muốn tìm phòng ở của Tiên Bối càng thêm bức thiết hơn.
Ba người, một đôi tình nhân nói lắm, một con cẩu độc thân im hơi lặng tiếng, hơn nữa còn là nữ, dù sao cũng bất tiện.
Thực tế, người bạn trai này của Viên Viên…
Kém hơn Viên Viên bốn tuổi, vẫn còn đang đi học.
Tính cách rất cởi mở, còn có phần xấu xa vô lại.
Bình thường làm gì cũng không câu nệ tiểu tiết.
Tiên Bối vẫn giữ nguyên tác phong ngày trước, luôn nhốt mình trong phòng, đóng cửa lại, hoàn toàn khép kín, vẽ vẽ tô tô.
Thỉnh thoảng đi ra, cũng chỉ để đi phòng vệ sinh hoặc vào bếp rót nước.
Mấy lần, đều vừa vặn gặp phải bạn trai Viên Viên đi từ trong phòng tắm ra, cậu cởi trần, còn cười chào cô…
Hoặc là thấy hai người ngồi trên sofa, trắng trợn mà hôn môi một cách nồng nhiệt…
Mặt Tiên Bối nóng rực lên, lập quay đầu đi.
Về phòng, dưới ngọn đèn nhỏ màu quýt.
Tiên Bối càng lúc càng muốn mau chuyển đi hơn.
Cô mở phần mềm tìm phòng ở, tiếp tục xem những mẩu tin cho thuê.
Không phải không cố gắng, chỉ do khá là khó để giao tiếp qua điện thoại với người khác.
Có khi cô ấp úng hồi lâu mà vẫn chưa nói lên được trọng điểm, đầu kia đã mắng một câu “bị thần kinh à” rồi cúp máy.
Tiên Bối rất rầu.
Hoàn toàn không biết nên đối phó với các tình huống đột phát sẽ xuất hiện trong đời sống quần cư (?*) như thế nào…
(*) chấm hỏi của tác giả
Nhưng cô không thể không bước ra khỏi phòng một bước mãi được…
Nghĩ một lát, Tiên Bối nâng hai tay lên, vỗ vỗ hai bên mặt.
Lên tinh thần nào Tiên Bối!
Nhỏ giọng thở dài dưới đáy lòng, lưu số của mấy chủ thuê nhà.
Tiên Bối về danh bạ điện thoại, thấy tên của Trần Chước.
Ly trà sữa cuối cùng ấy của cô, quả nhiên không phải là anh đưa tới, chút xíu chờ mong ấy cũng tan vỡ trong nháy mắt.
Từ hồi chuyển đi đến giờ, Tiên Bối cũng ngại liên lạc với anh.
Trần Chước nhắn tin cho cô, cô cũng chỉ nhắn lại hai câu, không nhắn thêm.
Tiên Bối mở app chuyển phát nhanh, Vừa Ý vẫn xếp hạng đầu tiên, 4.4km, 40 phút*.
(*) tức là có thể giao hàng tối đa trong vòng 4.4km cách tiệm, mất 40 phút
Có lẽ mấy ngày nữa, khoảng cách này sẽ tăng lên, hoặc là cô nhấn vào, phần mềm sẽ chỉ nhắc nhở cô một câu lạnh như băng, đã vượt quá phạm vi giao chuyển phát nhanh…
Thứ dễ thay đổi quan hệ của con người nhất, trừ thời gian ra, đó là khoảng cách. Huống chi, thế giới của hai người vẫn quá khác nhau.
Xuất hiện cùng nhau lần nữa là chuyện rất khó…
Sau này còn có thể gặp lại anh ư…
Tiên Bối ấn tắt di động, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có đêm dài mênh mang thăm thẳm.
+++
Tình trạng không khỏe như đang bị gỡ mìn này, kéo dài đến ngày thứ mười.
Viên Viên bỗng phá cửa, xông vào phòng, dựng Tiên Bối trên giường dậy, dùng sức lay tỉnh cô:
“Bạn trai tớ tìm được chỗ ở tốt cho cậu rồi!”
Tiên Bối dụi dụi mắt: “Hả…?”
Viên Viên dừng động tác lại: “Chỗ ở tốt, cậu tuyệt đối sẽ thỏa mãn.”
Tiên Bối nháy mắt mấy cái: “Gì cơ?”
Viên Viên vỗ tay ra tiếng: “Anh ấy nói là phòng của bạn anh ấy, vốn không ôm mấy hy vọng, bởi vì người bạn này vốn không cho thuê, nên chỉ hỏi thử, nói rõ tình huống của cậu, anh ta tự dưng lại đồng ý.”
Tiên Bối: “??”
Viên Viên nắm vai cô, như đang vui vẻ vì cô: “Ngay gần nhà trọ trước kia của cậu! Ở trung tâm thành phố! Nơi tập trung của trà sữa! Tiền thuê nhà tiêu chuẩn ngoại thành! Có phải bánh từ trên trời rớt xuống không, cậu nói xem!”
Tiên Bối vẫn còn mơ màng.
Chưa đợi cô từ từ tiêu hóa, Viên Viên đã buông tay ra: “Cậu thu dọn đi, mai chuyển luôn.”
+++
Chưa xem phòng, chưa liên lạc, cứ thế là chuyển đi luôn??
Tiên Bối đóng gói mọi thứ xong, ôm đầu gối ngồi trong phòng, kiên nhẫn chờ.
Song… vẫn cứ như lọt vào trong sương mù, choáng đầu váng óc.
… Được rồi, cũng không phải lần đầu tiên được sắp xếp cho, đẩy ra trước như vậy.
Đang giờ làm việc, Viên Viên đi phòng manga.
Tới gần trưa, bạn trai Viên Viên về, vừa mở cửa đã trực tiếp đến phòng Tiên Bối, xách hành lý giúp cô.
Tiên Bối vội mò lấy mũ lưỡi trai trên tủ đầu giường, đội lên.
A, tóc mái cắt ngang trán hình như dài hơn rồi.
Bị áp sụp xuống, hơi đâm vào mắt.
Tiên Bối gạt mũ lên một chút, vẫn rũ đầu xuống như bình thường, đút tay vào túi áo, theo bạn trai Viên Viên xuống tầng.
Chàng trai đi trước lải nhải: “Cô yên tâm, bạn tôi rất tốt tính, nói nếu cô nhiều hành lý, anh ấy sẽ tới đón. Viên Viên giao chuyện của cô cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ hết lòng làm tròn phận sự…”
Một trước một sau, đi ra hành lang, một con Land Rover đỗ ở đó.
Nắng chói, Tiên Bối rụt cằm lại, cố gắng để hơn nửa mặt mình trốn vào trong vành mũ.
Kịch, là tiếng mở khóa xe.
Bạn trai Viên Viên để vali xuống dưới chân Tiên Bối, đang định nắm tay mở cửa xe ---
Một bàn tay đã nhanh hơn, để ở đó.
Bàn tay ấy có khớp xương rõ ràng, gân xanh vắt qua mu bàn tay, toát lên hương vị đàn ông.
Chủ nhà nam?!
Một cái chớp mắt kinh ngạc thôi, cô đã nghe được anh gọi tên cô:
“Tiên Bối.”
Quen thuộc như đã từ lâu lắm rồi.
Ế?
Ế ế?!
Tiên Bối ngơ luôn, bất giác nhấc mắt lên.
!
Một cái liếc cực nhanh thôi, đã đủ để xác nhận hết thảy.
Gương mặt này khắc trong lòng cô như in. Cô đã buồn bã nghĩ, sau này cũng sẽ không thể gặp lại anh được nữa.
“Hai người biết nhau à?! Ôi?” Lúc này đến phiên bạn trai Viên Viên ở một bên kinh ngạc không thôi: “Anh vốn đã biết là cô ấy ư?!”
Trên đầu, là tiếng cười vô cùng nhẹ của người đàn ông, không hề phủ định.
Mỗi ngày, mỗi ngày, trời ạ…
Gai ốc của Tiên Bối nổi lên tập thể.
Làm sao bây giờ?
Đây là mơ ư?
Không đúng, sao lại nói là mơ chứ, cô đang nghĩ vớ vẩn gì vậy?
Ai có thể nói cho cô biết, tại sao lại là anh không?
Ngón tay Tiên Bối cuộn tròn hết làm, khó xử bấm chặt vào lòng bàn tay.
Tim đập quá nhanh, đinh tai nhức óc.
Dù thế, cô vẫn nghe thấy tiếng người đàn ông.
Anh dùng chất giọng trầm nhẹ, như cố gắng chỉ để hai người nghe thấy, lại mang theo chút ý cười, hỏi cô: