Nguyện Vì Người

Chương 07



29 tháng chạp, khí trời trong lành, ngàn dặm không gió, là thời tiết tốt hiếm có vào mùa đông. Tiêu Chiến lấy cớ mang lễ vật tân niên tặng Hoàng nương để thuận lợi ôm Kiên Quả vào cung. Kiên Quả nằm trong lòng y sưởi ấm không buồn nhìn xem mình được đưa đến đâu.

Vào Nhã Khôn cung, Tam Hoàng tử Tiêu Hoàng cùng Lục Hoàng tử Tiêu Thanh đang cùng Hoàng hậu nói chuyện.

- Hoàng nương vạn an. - Tiêu Chiến hành lễ.

- Sao con lại tới đây? Cũng không nói trước một tiếng ta kêu người hầu chuẩn bị thêm chút đồ con thích ăn.

Theo thông lệ, nhóm Hoàng tử đều tiến cung yến ẩm (ăn tiệc và uống rượu) vào đêm 30. Hôm nay Tiêu Hoàng cùng Tiêu Thanh đến đây, nàng đã đủ bất ngờ rồi, không ngờ tiểu nhi tử cũng đến.

- Không sao, ngày mai cũng phải tới.

Tiêu Chiến nói xong, lại chào hỏi hai vị huynh trưởng.
- Tam ca, Lục ca.

- Lại đây ngồi đi. - Tiêu Hoàng dịch người sang bên cạnh chừa ra một chỗ bên tay trái Hoàng hậu cho Tiêu Chiến.

- Đệ ôm cái gì vậy? - Tiêu Thanh rót cho y chén trà nóng, khó hiểu nhìn bé con nằm cuộn tròn trong lòng Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhẹ đặt Kiên Quả lên bàn, còn y ngồi vào ghế uống trà. Kiên Quả phát hiện mình bị thả xuống liền ngẩng đầu nhìn xung quanh, cuối cùng nhảy vào lòng Hoàng hậu. Có lẽ trong bốn người ở đây chỉ có Hoàng hậu là nữ tử, hoặc là do trực giác động vật, Hoàng hậu là vô hại nhất.

Hoàng hậu không ngờ nhi tử của mình còn mang mèo vào cung, nàng bất đắc dĩ ôm Kiên Quả vào lòng.

- Người đã thành thân quả nhiên có khác a, cả thú cưng cũng nuôi rồi, đệ đây là tình yêu lan tràn sao?

Tiêu Thành mỉm cười trêu chọc. Trong ấn tượng của hắn, Tiêu Chiến đối với những loài sinh vật yếu nhược như này sẽ không liếc mắt nhìn bao giờ.

- Việc này nói ra rất dài dòng.

Tiêu Chiến phất tay, hạ lệnh cho toàn bộ người hầu trong điện lui hết ra ngoài.

- Sao lại thần thần bí bí như vậy. - Tiêu Hoàng khó hiểu trước hành động của y.

- Việc này người một nhà biết là tốt rồi, sự tình liên quan đến Hoàng nương. - Thấy cửa điện đã đóng, Tiêu Chiến mới nói.
- Bản cung?

- Việc này phải nói từ vân trúc hương...

Tiêu Chiến chầm chậm kể lại, từ chuyện Vương Nhất Bác phát hiện hương có vấn đề, đến thành phần giải trừ tương khắc, rồi đến việc sử dụng con mèo này.

Trong mấy ngày Hoàng hậu không biết, Tiêu Chiến vẫn luôn đưa giải dược tới bỏ vào hương, hiện tại lượng hương liệu lưu lại trên người đã bớt đi bảy tám phần, lúc này giải thích cho Hoàng hậu nghe cũng không sao.

Nghe Tiêu Chiến giải thích xong, Tiêu Hoàng mặt cũng trầm xuống, Tiêu Thanh nhìn về phía lư hương còn đang đốt kia, tuy rằng dược tính đã bị khắc trừ (khắc chế và giải trừ), vẫn khiến hắn theo bản năng mà cảnh giác.

Tiêu Chiến rót cho mình một chén trà đầy, uống một hơi cạn sạch.

- Về sau có cái gì mới được đem đến, tốt nhất để Kiên Quả ngửi qua một chút, nó sẽ phán đoán có hại không.

- Trong Nhã Khôn cung đều là thân tín của chúng ta, người của Hoàng Quý phi không thể trà trộn vào liền đánh chủ ý lên Phụ Hoàng. Nàng là sủng phi của Phụ hoàng, nên chắc chắn Phụ hoàng sẽ không nghi ngờ. Chiêu này thật là cao minh. - Tiêu Hoàng cười lạnh một tiếng, biện pháp tranh đấu trong cung không ít, nhưng cách thức này thì hắn lần đầu tiên nhìn thấy.

- Vậy thân thể của Hoàng nương hiện nay sao rồi? - Tiêu Thanh lo lắng hỏi.

- Nhất Bác nói dùng giải dược liên tục mười ngày là sẽ giải trừ hết, chờ ngày mai hắn tiến cung dự tiệc, ta nói hắn bắt mạch cho Hoàng nương để chắc chắn hơn. - Tiêu Chiến nói.

Hoàng hậu ôm Kiên Quả ngẩn người, sau đó thở thật dài, nói với Tiêu Chiến.

- Nhi tử của ta có phúc, cưới được Vương Nhất Bác, Hoàng nương cũng được hưởng phúc, nếu không vẫn còn chẳng hay biết gì. Trước đây Phụ hoàng các con cứ ngủ lại Nhã Khôn cung thì liên tục gặp ác mộng hoặc là bóng đè, bản cung cũng từng hoài nghi nhưng cuối cùng cũng không điều tra được gì. Hoàng nương còn tưởng rằng có quỷ quái quấy phá nên đã thỉnh pháp sư đến làm phép, nhưng cũng không thấy tốt. Không ngờ hôm nay lại có đáp án.

Tiêu Chiến vỗ vỗ tay Hoàng hậu, trấn an nói.

- Nhi thần cũng là sau ngày thành thân mới biết được Nhất Bác biết y thuật. Sau này có hắn rồi cũng có thể bớt đi không ít phiền toái. Mẫu gia hắn bên kia tuy rằng dính dáng chút quan hệ thân cố với Hoàng Quý phi, nhưng Nhất Bác thiện tâm ngay thẳng, chắc chắn không cùng bọn họ một phe. Nếu không hắn cũng sẽ không nói cho nhi thần về chuyện hương này.

- Nói cũng đúng. Chỉ nhìn tâm đứa nhỏ kia đối với ngươi, cũng biết đứa nhỏ kia trong sạch, vô hại.

- Hoàng nương sau này có tính toán gì không? Có cần nói cho Phụ hoàng biết không? - Tiêu Hoàng hỏi.

- Tạm thời không cần nói cho Phụ hoàng con biết, việc này cứ ghi nhớ lại ngày sau nhất định làm chứng cứ ép Hoàng Quý phi. Nếu hiện tại báo sự tình cho Hoàng Thượng, thứ nhất trong cung không ai biết cách này, cho dù Nhất Bác đứng ra giải thích cũng chưa chắc sẽ được tin tưởng, nói đến y thuật, lão nhân của thái y viện làm lâu hơn Nhất Bác, tất nhiên là không phục. Cũng sẽ khiến Nhất Bác lâm vào nguy hiểm. Thứ hai mẫu gia của Hoàng Quý phi hiện đang phò tá Hoàng Thượng, hơn nữa mới vừa đánh thắng trận. Hoàng Thượng sẽ không trách tội, nàng chỉ cần đem trách nhiệm đẩy đi thì bản cung cũng không làm gì được nàng. - Hoàng hậu chậm rãi phân tích.

- Hoàng nương suy nghĩ chu đáo.

Thấy Hoàng nương cũng vì Vương Nhất Bác mà lo nghĩ, Tiêu Chiến không thể không bội phục. Hoàng nương là người thông minh kiên trì, lại có tấm lòng thiện lương, mà thiện lương này chỉ dành cho người một nhà.

- Hiện tại việc cấp bách là kéo tâm Phụ hoàng con về phía bản cung. Mấy năm này bởi vì chỗ hương kia mà Hoàng Thượng đã bất hòa với ta rất nhiều. - Hoàng hậu dù sao cũng ở trong cung nhiều năm, tự nhiên sẽ biết làm cái gì mới là có lợi nhất với mình.

- Chờ đệ khanh đến chẩn mạch, Hoàng nương vẫn là đổi một loại hương liệu khác đi. Nhi thần giúp Hoàng nương tìm nhiều loại hương tốt hơn cho người chọn. - Tiêu Thanh nói.

- Hoàng nương biết con có khả năng, nhưng để đề phòng mọi chuyện lặp lại, Hoàng nương về sau cũng không dùng hương nữa. Muốn đốt sẽ đốt chút đàn hương có thể tĩnh tâm ngưng thần. Qua mấy ngày nữa ta sẽ nói với Hoàng Thượng, tiền tuyến thường xuyên có chiến sự, quốc khố hạn hẹp. Bản cung tiết kiệm chút bạc, coi như là vì nước trích một phần tâm.

- Hoàng nương đúng là có tấm lòng nhân từ. - Tiêu Thanh đáp.

- Hoàng nhi cùng Chiến nhi đều phải ra chiến trường, Hoàng nương phải tích phúc cho các con nhiều hơn. Thanh nhi tuy rằng không thạo dùng binh, nhưng ở Hoàng thành cũng không sống khá giả gì hơn so với chiến trường, Hoàng nương cũng phải tích phúc cho con. Hoàng nương biết các con đều hiếu thuận, hôm nay các con đến cùng nương nói chuyện bản cung rất vui, các con cũng đừng nghiêm mặt quá. - Hoàng hậu gắp điểm tâm cho ba người vừa nói.

Nghĩ đến ngày mai là trừ tịch, vẫn là không cần làm đến mức khiến Hoàng hậu phiền lòng, sắc mặt ba người cũng tốt hơn rất nhiều, mọi chuyện đợi sang năm nói sau cũng không muộn.

Hoàng hậu vuốt lông Kiên Quả, vừa nói chuyện phiếm.
- Các con có biết vì sao trong cung lại thích tranh đấu không?

Không đợi bọn họ đáp lời, Hoàng hậu liền nói tiếp.

- Bởi vì sống không hạnh phúc, không hạnh phúc cho nên không thỏa mãn. Nữ tử tranh đấu vì muốn tranh giành tình cảm, họ cho rằng được Hoàng Thượng sủng ái sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của các nàng, sẽ cảm nhận được hạnh phúc. Nam tử tranh đấu là vì ngôi vị Hoàng đế, cảm thấy chỉ có ngồi vào cái vị trí kia mới có thể an bài thứ tự mình cho là hạnh phúc.

Ba người trầm mặc cân nhắc lời Hoàng hậu, cảm thấy rất có lý.

- Thực chất trong cung vốn không có cái gì gọi là hạnh phúc, hậu cung tiền triều là phải kiềm chế lẫn nhau, thê thiếp không vì lợi của người khác mà là vì ích lợi từ Hoàng Thượng. Nếu không có tầng quan hệ này, nữ tử vào cung hoặc là địa vị cực thấp, hoặc là thất sủng cũng sẽ chịu khổ.

- Hoàng nương... - Tiêu Hoàng nhíu mày không muốn Hoàng hậu tiếp tục nói.

- Ở đây chỉ có mấy người các con, không còn ai nghe được. Ta là nương của các con, có một số việc không giúp các con hiểu được thì giúp ai nữa đây? Cho dù trong cung này có người muốn bình an thanh thản, cũng luôn luôn có kẻ dã tâm vô hạn. Phàm là có người như thế tồn tại, tranh đấu sẽ không ngừng. Cho dù con không muốn tranh giành cũng sẽ bị kéo vào, không thể không đấu. Các con nhìn xem, hiện tại trong cung phi tần đã có hơn hai trăm người, Hoàng Thượng cứ nửa tháng đều phải ở lại hậu cung qua đêm, nhưng hài tử trong cung chỉ có bảy vị Hoàng tử, bốn vị Công chúa thôi. Có hài tử lại có phần địa vị, không khỏi khiến những hài tử không có gì phải ghen tị?

Hoàng hậu dừng lại một chút rồi sau đó nhìn ba người nhi tử trước mắt, tiếp lời.

- Trong lòng Hoàng nương cũng không hy vọng các con làm Hoàng đế. Người ngoài đều cảm thấy làm Hoàng đế là oai phong nhất, nhưng Hoàng đế mới là bất hạnh nhất, tất cả mọi người tính kế giành địa vị cùng vinh sủng của hắn, nhưng không ai quan tâm hắn rốt cuộc cần cái gì, mà làm Hoàng đế cũng phải cân nhắc mọi thứ, không thể muốn làm gì thì làm.

Hoàng hậu giữ chặt tay Tiêu Thanh, đối diện hắn nói.

- Thanh nhi tuy không phải thân sinh của ta, nhưng từ khi sinh ra đã được ta nuôi bên người, ta cùng với mẫu phi con lại là tỷ muội song sinh, từ dáng vẻ đến tâm tính không khác nhau, nếu muội ấy còn sống, chắc hẳn cũng sẽ suy nghĩ giống ta.

- Nhi thần hiểu. - Tiêu Thanh cười đáp lời.

Mẫu thân của Tiêu Thanh là Hiền Quý phi, sau khi hạ sinh hắn vì mất máu mà tạ thế, trước khi lâm chung giao hắn cho tỷ tỷ sinh đôi của nàng, đương kim Hoàng hậu nuôi nấng. Từ trước đến nay Hoàng hậu luôn coi hắn như con ruột.

Hoàng hậu vỗ vỗ tay hắn an ủi, lại nhìn hai đứa con ruột của mình, tiếp tục nói.

- Hoàng nương không hy vọng các con làm Hoàng đế, nhưng lại không thể ngăn cản các con đi tranh giành vị trí đó. Hoàng nương hiểu, nếu vị trí đó bị người khác đoạt mất, ba người các con đều sẽ khó giữ tính mạng.

- Hoàng nương yên tâm, nhi thần sẽ không để vị trí kia rơi vào tay người ngoài. - Tiêu Hoàng nói.

- Ừ, chỉ cần huynh đệ các con đồng lòng thì đó là trợ lực lớn nhất. - Hoàng hậu gật đầu.

- Nhi thần hiểu, nhất định cùng huynh đệ đồng tâm hiệp lực. - Tiêu Thanh nói.

- Vâng, nhi thần cũng nhất định toàn lực tương trợ hai vị huynh trưởng. - Tiêu Chiến nói.
- Được, được. Không hổ là con ngoan của Hoàng nương.

Cũng không phải Hoàng hậu tự phụ, nhưng theo nàng thấy, ba đứa con của nàng người nào cũng đứng đầu, vị trí kia nếu phải tranh, chỉ cần nàng còn sống, vậy phần thắng cũng có bảy phần.

Cùng Hoàng hậu nói một hồi lâu, mãi đến giờ Thân một khắc, ba người mới rời khỏi Nhã Khôn cung chuẩn bị hồi phủ.

- Cùng Vương Nhất Bác ở chung tốt chứ? - Tiêu Hoàng lớn tuổi nhất trong ba người, nên phải quan tâm đệ đệ một chút.

- Vâng, hắn là một người đơn giản, mộc mạc. Ở cùng hắn, tâm cũng an tĩnh. - Tiêu Chiến nói.

- Tam ca đừng lo, ta có nghe nói người nào đó làm gấp cho Vương Nhất Bác hơn trăm bộ y phục đỏ, một vài chế y điếm nổi danh trong kinh thành không thể không mở rộng sản xuất, làm y phục cho y. - Tiêu Thanh cười nói.

- Còn có việc này? - Tiêu Hoàng cũng cười.

- Tin tức của Lục ca quả là nhanh nhạy, việc riêng tư thế mà cũng biết. - Tiêu Chiến không để ý, y làm gì cũng không sợ người khác biết.

- Đệ cho rằng Lục ca ta đang làm gì? Nếu chút chuyện vặt ấy cũng không biết, vậy làm sao còn có thể lăn lộn ở kinh thành? - Tiêu Thanh sửa sang lại áo khoác, cười tự tin.

Tiêu Chiến có chút bất đắc dĩ, Lục ca hỏi thăm cũng vì quan tâm y mà thôi.

Ba người đang nói chuyện vui vẻ, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Đại Hoàng tử Tiêu Quân một thân quân trang đi tới. Không giống ba người tuấn mỹ bọn họ, Tiêu Quân ngày thường hống hách, Ly phi từ nhỏ nuôi hắn béo tròn, sau này trưởng thành, thân hình mặc dù trở nên to tướng, nhưng trên mặt nét hung tàn vẫn không giảm đi. Dáng người như vậy mặc quân trang, mà cũng có thể áp trận.

- Ba người đệ đi thỉnh an mẫu hậu sao? - Tiêu Quân hất cằm, tự phụ trong mắt lộ rõ.

Tiêu Chiến hoàn toàn không muốn trả lời hắn, im lặng không nói gì.

- Đúng vậy, ngày mai là lễ mừng năm mới, bọn đệ đến xem Hoàng nương còn muốn mua thêm gì không, ngày mai cho người đưa đến. - Tiêu Thanh tao nhã cười nói.

Tiêu Hoàng là con trai trưởng, thân phận so với Tiêu Quân tôn quý hơn, tất nhiên là có thể không để ý tới hắn. Tiêu Quân đi đến ngay cả câu thăm hỏi lịch sự cũng không có, ngữ khí nói cứ như là chất vấn, tựa như trong cung này đã do hắn làm chủ.

- Mấy ngày ta không ở đây, nghe nói thất đệ đón dâu rồi? - Tiêu Quân nhìn về phía Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến khẽ gật đầu, vẫn giữ thái độ im lặng.

- Ngày mai cung yến, chắc hẳn có thể gặp đệ khanh rồi. - Tiêu Quân cười nói.

Lời này vốn không có gì, nhưng Tiêu Chiến không hiểu sao lại nổi giận. Vương phi của y, Tiêu Quân gặp cái gì!

Thấy sắc mặt y không tốt, Tiêu Thanh nhanh chóng thay đổi đề tài.

- Đại hoàng huynh muốn đi đâu?

- Lần này ta chiến thắng trở về, Phụ hoàng rất vui mừng, hỏi ta muốn thưởng gì. Thấy sắp đến lễ mừng năm mới, mẫu phi của ta còn đang bị cấm túc, cho nên ta cầu Phụ hoàng thả mẫu phi ra cho cả nhà đoàn viên. - Tiêu Quân cười nói.

Ly phi nửa năm trước vì bất kính với Hoàng hậu, bị Hoàng Thượng phạt cấm túc suy nghĩ, tất cả cung yến vẫn không được tham gia. Hiện giờ Đại Hoàng tử lấy chiến công đổi sự tự do cho Ly phi, nhìn rất đắc ý, không khỏi có chút lấy công hiệp đế gây hiềm khích.

- Đại Hoàng huynh quả nhiên hiếu thảo. - Tiêu Thanh cười thâm ý.

- Được rồi, ta cũng không ở đây cùng các đệ dài dòng nữa, dù sao ngày mai còn có thể gặp lại. Ta đến chỗ mẫu phi trước nói cho nàng tin tốt này.

Tiêu Quân nói xong cũng không nhiều lời liền từ biệt, vênh váo tự rời đi.

- Không ngờ hắn mà cũng có thể bình định chiến loạn phương Bắc được. - Tiêu Thanh lắc đầu, tiếp tục đi.

Tiêu Chiến nhíu mày, kiếp này quả nhiên không giống kiếp trước, y nhớ rõ năm y bình định chiến loạn ở phía Tây, phương Bắc rất yên bình. Nhưng khi nghĩ đến tộc Thát Mã phương Bắc, Tiêu Chiến liền cảm thấy như nghẹn ở cổ, diệt trừ bọn họ cũng không đủ để hả giận.

- Còn chưa biết có phải công thật hay không. Các đệ không thấy tộc Thát Mã lần này lui binh quá mức đột ngột sao? Chúng ta mừng năm mới, nhưng tân niên của tộc Thát Mã là lúc xuân sơ, nếu thật sự có chuẩn bị mà đến, không đến mức đạn tận lương tuyệt chứ, sao lại đột ngột trở về? - Tiêu Hoàng nghi ngờ.

Tiêu Chiến căn bản không rõ ràng lắm, cũng không có ý kiến gì chỉ có thể nói.

- Đến lúc đó rồi xem. Hy vọng có thể trải qua một năm tốt.
Đây là năm đầu tiên y cùng Vương Nhất Bác ở bên nhau, y không hy vọng có chuyện gì đột ngột xảy ra phá hư năm này.

- Ừm. - Tiêu Hoàng gật gật đầu.

Ba người ra khỏi cung, rồi tự rời đi, ngày mai gặp lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.