Nguyện Vì Người

Chương 49



Hai người mới vừa đi đến cửa viện, nhìn thấy Thanh Mẫn từ bên trong chạy ra, trên mặt có ý cười. Thấy Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến ở cửa, cười hành lễ.

- Vương gia, Vương phi, Nhạc Khanh phu nhân tỉnh rồi.

Vương Nhất Bác vừa nghe, nhanh chóng bước nhanh vào. Tiêu Chiến nói với Thanh Mẫn.

- Phân phó xuống, về sau gọi là Nhạc Khanh quân.

Hiện giờ La Vân Hi đã ly hôn với Vọng Dương Bá, cũng không còn là tiểu thiếp, xưng hô cũng nên sửa lại.

- Vâng, tiểu nhân đi phân phó. - Thanh Mẫn cười đáp lời lui ra ngoài.

Tiêu Chiến cũng theo vào phòng.

Trong phòng, La Vân Hi nằm trên giường, Trương Bân Bân ngồi bên giường, từng muỗng từng muỗng đút hắn uống dược. Tuy rằng đã tỉnh, nhưng chưa tiện đứng dậy.

- Cha. Người cuối cùng cũng tỉnh, có chỗ nào không thoải mái không?

La Vân Hi lắc đầu, giọng khàn khàn nói:

- Không sao.

Sau đó nhìn Tiêu Chiến đang đứng sau lưng Vương Nhất Bác, thấp giọng nói.

- Phiền Vương gia.

- Cha không cần khách khí, là ta suy nghĩ không chu toàn, mới khiến cha bị thương. - Tiêu Chiến nói.

- Không phải Vương gia sơ suất, mà là Vọng Dương Bá sớm đã bất mãn với ta.

Lời này khiến Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đều rất bất ngờ, nhưng sự tình đã qua, cũng không cần gợi lại chỗ đau.

Trương Bân Bân múc một muỗng dược đút đến miệng hắn, La Vân Hi lại quay đầu không có ý uống dược, trên mặt cũng thản nhiên không có biểu cảm.

Vương Nhất Bác nghĩ cha ngượng ngùng, liền nhận chén thuốc trong tay Trương Bân Bân.

- Sư phụ, con làm cho.

Trương Bân Bân cũng không nói gì, trực tiếp cầm chén thuốc đưa cho Vương Nhất Bác, lúc này La Vân Hi không cự tuyệt nữa, từng chút từng chút uống dược. Vương Nhất Bác nói.

- Cha, Hoàng Thượng đã sai người lấy hộ tịch của người từ phủ Vọng Dương Bá ra, về sau chúng ta cùng phủ Vọng Dương Bá không còn quan hệ. Hơn nữa Hoàng Thượng còn sắc phong cho người làm Cáo Mệnh Khanh quân, nếu cha đồng ý, vẫn có thể ở lại trong vương phủ.

Nghe được lời Vương Nhất Bác nói, La Vân Hi có chút bất ngờ, nhíu mày.

- Vọng Dương Bá đồng ý?

- Dù sao cũng là hắn sai trước, cha là tiểu thiếp, ly hôn không sao cả. - Vương Nhất Bác cười nói.

Hiện giờ cha đã ra khỏi chỗ kia, hắn cũng gả tới Lân Vương phủ, có thể nói là không còn liên quan đến người nhà bên đó.

Trương Bân Bân ở một bên lắng nghe, trên mặt không lộ ra nửa phần kinh ngạc. Vương Nhất Bác cũng không cảm thấy có gì không đúng, dù sao sư phụ vẫn luôn chỉ có biểu cảm này.

Biết mình đã tự do, La Vân Hi cũng lộ ra một chút ý cười.

- Ta đã nghĩ mình cả kiếp này không rời khỏi chỗ đó.

- Tuy rằng Vọng Dương Bá tổn thương người, nhưng hài tử cũng muốn cảm ơn lỗ mãng đó, ngược lại thành toàn tự do cho người.

- Con nói đúng.

La Vân Hi gật đầu. Hắn cũng không sợ bị thương, nhưng bị thương cũng phải là vết thương có giá trị.

- Cha hiện tại an tâm là được, hảo hảo dưỡng tốt thân thể. Có sư phụ ở đây, người nhất định sẽ rất nhanh khỏi. Có chuyện gì, muốn cái gì cứ phân phó. Chờ thêm vài ngày nữa, con sai người thu dọn viện lớn một chút, chờ cha khỏi liền dọn đến. Về sau sẽ ở trong phủ.

- Điều này sao được...

La Vân Hi hiển nhiên không đồng ý, nơi này là Lân Vương phủ, con của hắn chính là Vương phi, hắn làm nhạc phụ, không nên ở chỗ này lâu.

- Sao lại không được? Chờ cha khỏi rồi, con còn muốn phiền cha tới chiếu cố con cùng hài tử của con. - Vương Nhất Bác cười nói.

La Vân Hi bất ngờ nhìn bụng hắn.

- Con...

Vương Nhất Bác gật đầu. La Vân Hi mỉm cười nói.

- Đây là trời cao chiếu cố con, hảo hảo chăm sóc bản thân.

- Con biết. Vậy cha có ở lại không? - Vương Nhất Bác hỏi.

- Con lần đầu có thai, ta cũng chưa thể yên tâm cách con quá xa. Đợi hài tử sinh ra rồi tính.

- Thật tốt quá.

Vương Nhất Bác vui mừng gật đầu, lại nói với Trương Bân Bân.

- Sư phụ cũng ở lại đi, trong phủ còn có rất nhiều viện tử có thể ở.

- Ta có chỗ ở. - Trương Bân Bân nói.

- Đúng rồi, sư phụ có chỗ ở mà không nói cho con biết, nếu không phải Tiêu Chiến phái người đến tìm, con cũng không biết. - Vương Nhất Bác có chút oán giận nói.

Tiêu Chiến mỉm cười nhìn Vương Nhất Bác oán giận giống như đang làm nũng, cười mà không nói.

- Hiện tại không phải con đã biết rồi sao? - Trương Bân Bân cũng không định giải thích nhiều, câu đầu tiên đã đuổi Vương Nhất Bác đi rồi.

Tiêu Chiến cười giảng hòa.

- Nơi tiền bối ở vẫn nên càng ít người biết càng an toàn.

Vương Nhất Bác nghe cũng có vài phần hợp lý, liền gật đầu.

- Lần sau sư phụ nhất định phải nói cho con biết trước.

- Được. - Trương Bân Bân đáp ứng.

La Vân Hi tuy rằng đã tỉnh, nhưng còn cần nghỉ ngơi. Đợi cha uống xong canh gà nhân sâm mà Trương Bân Bân tối hôm qua lấy tới, hai người liền rời đi trước. Trương Bân Bân như trước ở lại trong phòng, La Vân Hi cũng chưa nói gì.

Hai người nhàn rỗi, liền đến thư phòng.

- Cha đối với tiền bối hình như rất lạnh nhạt.

Y trước đây đã nghe Vương Nhất Bác nói qua thái độ của La Vân Hi đối với sư phụ luôn thản nhiên, hôm nay tận mắt nhìn thấy, cũng thấy thật sự quá mức lạnh nhạt.

- Vẫn là như thế. Cũng may sư phụ chưa bao giờ tức giận.

- Tiền bối cũng là người tính tình cao ngạo, có thể nhân nhượng cha như thế, có lẽ cũng giống với câu nói "vỏ quýt dày có móng tay nhọn". - Tiêu Chiến cười nói.

- Nói lung tung. Cha tuy rằng lạnh nhạt, nhưng người không tệ.

- Ta biết, chỉ là tò mò mà thôi. Nhưng ta vẫn có chút nghi hoặc, với tính tình cùng tài văn chương của cha, sao lại ở cùng Vọng Dương Bá?

Vương Nhất Bác thật ra bản thân chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này.

- Ta cũng không biết. Chờ thương thế của cha khỏi hẳn, ta hỏi thử xem.

- Hay thôi đi, chờ đến lúc cha muốn nói tự nhiên sẽ nói cho ngươi.

Nếu là một đoạn ký ức không mấy tốt đẹp, vẫn không cần đề cập đến thì tốt hơn, để tránh ảnh hưởng đến tâm tình của cha, Vương Nhất Bác sẽ cảm thấy hối hận.

- Ừm, có lẽ có thể hỏi sư phụ xem?

Vương Nhất Bác nghĩ sư phụ là trưởng bối, hẳn là biết nhiều hơn so với hắn. Nhưng nghĩ lại, cảm thấy không ổn.

- Không thể nào, cha không để ý sư phụ lắm, sao lại nói cho người được?

- Được rồi, đừng nghĩ nữa. Ngươi chăm sóc chính ngươi cho tốt trước đã, đừng khiến cha cùng tiền bối lo lắng.

Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác ngồi lên đùi mình, vuốt cái bụng bằng phẳng của hắn, mới hai tháng, còn chưa đến thời điểm lộ rõ.

- Ừm, đã biết. - Vương Nhất Bác tựa đầu lên vai của Tiêu Chiến, cười gật đầu.

- Vương gia, thuốc dưỡng thai của Vương phi sắc xong rồi. - Trác Hồ đến cửa nói.

Vương Nhất Bác đứng dậy ngồi trở lại ghế bên cạnh, những chuyện thân mật thế này vẫn là hai người lén làm thì tốt hơn, bằng không hắn luôn cảm thấy xấu hổ.

- Vào đi. - Tiêu Chiến nói. Cho dù y không muốn buông Vương Nhất Bác ra, nhưng phải để hắn uống dược trước.

Trác Hồ mỉm cười đi vào, còn mang một cái đĩa mứt hoa quả. Sau khi Vương Nhất Bác uống cạn dược, cũng không dùng mứt hoa quả, chỉ nói.

- Ta muốn ăn chút ô mai.

- Vâng, tiểu nhân đi mua!

Vừa nghe Vương phi muốn ăn, Trác Hồ lập tức đáp.

- Mua thêm mấy thứ khác, để Vương phi đổi món.

- Vâng, tiểu nhân hiểu.

Trác Hồ thu chén thuốc, lui ra ngoài. Nhưng chưa bao lâu, lại đi ngược về.

- Vương gia, Dịch Vương gia cùng Sùng Vương gia đến.

- Mau mời vào.

Tiêu Chiến lập tức nói. Y vốn nghĩ ngày mai đến chỗ hai vị ca ca thăm hỏi, không ngờ bọn họ hôm nay đã tới rồi.

Trác Hồ mời người vào thư phòng, Tiêu Hoàng còn đưa Mộ Thần đến.

Tiêu Thanh vừa thấy hai người đến, liền cười nói.

- Chúc mừng chúc mừng. Vốn ngày hôm qua nên đến, nhưng nghĩ phủ đệ có việc, cho nên cùng Tam ca hẹn hôm nay lại.

- Đa tạ Lục ca. - Vương Nhất Bác cười nói.

- Hẳn là ta đến mới đúng. - Tiêu Chiến cười mời mọi người ngồi, sai người dâng trà.

Vương Nhất Bác nhìn Mộ Thần ngồi bên cạnh hỏi.

- Tay ngươi đã hoàn toàn hồi phục chưa?

- Đã khỏi toàn bộ. - Mộ Thần gật đầu đáp.

- Vậy là tốt rồi. Ngày khác mời ngươi đến đánh đàn phẩm trà. - Vương Nhất Bác cười nói.

- Được. Chúc mừng ngươi.

- Đợi hài tử ra đời, nhận ngươi làm thúc thúc được không?

Mộ Thần ý cười càng đậm, gật đầu nói.

- Được.

Vương Nhất Bác nhìn Mộ Thần cùng Tiêu Hoàng, lại nói với Tiêu Thanh.

- Tiểu Ảnh đâu?

- Hắn đi mua quà cho đệ, lát nữa đến. - Tiêu Thanh mỉm cười.

Vương Nhất Bác cũng chú ý tới đồng tâm kết cá chép cẩm của Tiêu Thanh, nghĩ Tiểu Ảnh hẳn là tiếp nhận rồi.

Uống trà, Tiêu Hoàng cùng Tiêu Thanh lại hỏi chút tình hình của Vương Nhất Bác, mới nói đến chuyện khác.

- Đệ lần này chiến thắng trở về, Phụ hoàng tuy rằng không phong vị, nhưng nghe nói đã nghĩ đến không ít phần thưởng, ít ngày nữa sẽ đưa đến. - Tiêu Thanh nói.

- Ta thật sự không để ý, hiện tại chỉ cần Nhất Bác có thể bình an sinh hạ hài tử là tốt rồi.

Bọn họ trước đó đã cùng Hoàng Thượng nói dùng quân công của mình đổi lấy tự do của La Vân Hi, hiện giờ đã đạt được mong muốn, cũng không cầu thêm.

- Ừ, Nhất Bác bên này phải gia tăng phòng bị, tuy rằng đệ khanh thông thạo y thuật, nhưng có đôi lúc cũng khó lòng phòng bị. - Tiêu Thanh nói.

- Ta hiểu. Cũng may sư phụ ta hiện tại ở phủ chiếu cố ta, cũng nhiều thêm một tầng bảo hộ.

Chuyện Y thánh theo quân Tiểu Ảnh trở về đã nói cho họ, bọn họ nhiều ít cũng đã nghe qua danh tiếng của Y thánh, Tiêu Thanh nói.

- Có tiền bối ở đây, thật có thể an tâm.

- Đệ sau này có tính toán gì không? Hiện tại đệ đang rất nổi bật, Nhất Bác lại có thai, bao nhiêu ánh mắt đang theo dõi đệ đấy. - Tiêu Hoàng nói.

- Ta biết. Bây giờ vẫn nên kín tiếng thì tốt hơn, Phụ hoàng không phong vị cho ta, nhưng như vậy lại cho Nhất Bác cùng hài tử được bảo hộ tốt nhất. Ta chuẩn bị điều Vương Nhất Thiên đến quân doanh của ta, nhiều người thân tín, về sau làm việc cũng tiện hơn. Vương Nhất Thiên tuy rằng là hài tử cả của Vọng Dương Bá, nhưng không giống cha hắn. Đối với Nhất Bác cũng vẫn có chút chiếu cố, tính cách cũng ổn trọng, là người khả dụng.

Tiêu Hoàng suy nghĩ một lát, gật đầu nói.

- Đệ biết là tốt rồi.

Hắn tin tưởng đệ đệ nhà mình nhìn người rất chuẩn, hơn nữa cá tính Tiêu Chiến cũng sẽ không dễ dàng tín nhiệm ai, trừ phi là y thật sự cẩn thận khảo nghiệm.

Nói xong quyết định của mình, Tiêu Chiến lại hỏi.

- Đại Hoàng huynh gần đây sao rồi?

- Đừng nói nữa, hắn hiện tại như bị thần kinh, nhìn ai cũng đều tưởng là muốn hại hắn. - Tiêu Hoàng mỉm cười bất lực.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ lắc đầu, người này nếu đa nghi, sẽ càng nghiêm trọng.

- Ta theo như lời đệ nói trong thư, cho hắn biết chút chuyện cổ sư. Hắn hiện tại đã theo dõi lão Ngũ. Bất quá triệu chứng của hắn từ lúc hồi kinh không còn phát tác, sợ là sẽ có hoài nghi? - Tiêu Thanh nói.

- Không sao cả. Chỉ cần hắn chống lại Ngũ Hoàng tử, lại hạ dược cho hắn, khiến hắn cảm thấy Ngũ Hoàng tử là chó cùng rứt giậu, lại không dám trắng trợn trực tiếp giết chết hắn, cho nên phải chậm rãi giày vò hắn. - Vương Nhất Bác mỉm cười đắc ý.

- Đệ khanh nói rất đúng. Trở về chúng ta lại đi châm hoả cho Đại Hoàng huynh, với tính tình của hắn không sợ nháo không nổi. - Tiêu Hoàng nói.

- Việc này giao cho ta làm. - Tiêu Thanh gật đầu nói.

- Được. - Tiêu Hoàng gật đầu.

Mộ Thần ngồi bên cạnh muốn nói lại thôi.

Vương Nhất Bác nhớ rõ lần đầu tiên bọn họ nói đến cổ sư, Mộ Thần cũng ngập ngừng. Hình như là biết cái gì, nhưng lại do dự có nên nói hay không, liền hỏi.

- Thanh Ca, ngươi muốn nói cái gì?

Mộ Thần cúi đầu không nói.

- Nơi này không có người ngoài, ngươi nếu biết cái gì cứ việc nói. - Vương Nhất Bác trấn an hắn.

Mộ Thần trầm mặc, mọi người cũng không giục hắn. Một lát sau, Mộ Thần mới mở miệng nói.

- Cổ sư các ngươi nói ta hẳn là gặp qua ở phủ Cung Liêm Hầu.

- Ngươi sao lại gặp được? - Tiêu Hoàng nhíu mày.

- Ngày ấy Hạ Nhất Phàm ép ta ở lại trong phủ, buổi tối ta vốn định đến nói cùng hắn, nếu phủ đã mất đồ, ta sẽ trực tiếp bồi thường, nói hắn thả ta đi. Nhưng mới vừa đi đến tiểu viện ngoài thư phòng hắn, từ xa thấy Hạ Nhất Phàm cùng Ngũ Hoàng tử, còn có một người bao bọc kín mít nói chuyện ở cửa thư phòng. Ta không nghe được bọn họ đang nói cái gì, nhưng chung quanh không có thị vệ trông coi, chắc là bị đuổi đi. Mà cái người bọc vô cùng kín kia trên thân có một mùi rất quái lạ, hình như rất thơm, nhưng lại giống như rất thối.

- Có những cổ sư trên người đúng là có mùi lạ, dù sao tiếp cận với thi thể, lại dùng chính mình nuôi cổ. Có mùi thối của tử thể là rất bình thường. Để che giấu mùi này, bọn họ tất nhiên cũng phải nghĩ biện pháp, cho nên mới sinh ra loại mùi lạ chẳng ra sao này. - Vương Nhất Bác nói thêm.

- Hạ Nhất Phàm không cho bọn họ tiến vào thư phòng, có lẽ cũng là sợ mùi này lưu lại trong thư phòng không tán, khiến người hoài nghi. - Tiêu Chiến nói.

- Ừm, như vậy có thể kết luận cổ sư kia đúng thật có liên quan đến lão Ngũ. Hơn nữa Hạ Nhất Phàm cũng tham dự trong đó, hợp tác như vậy đến khi nhổ ra cũng tiện. Chúng ta cứ mượn tay Đại Hoàng huynh, bớt việc. - Tiêu Thanh cười nói.

- Phủ Vọng Dương Bá cũng sắp kết thân gia cùng phủ Cung Liêm Hầu, đến lúc đó cũng thoát không được liên can.

Có thể cho Vọng Dương Bá thêm một cái tội thì cứ thêm một cái, tội có hơn mới không tính uổng mạng.

- Ta thật không ngờ, Hoàng Quý phi cư nhiên sẽ giật sợi dây này. - Tiêu Thanh cười nói.

- Giật dây càng nhiều, hiềm nghi kết đảng càng lớn. Phụ hoàng hận nhất chuyện kéo bè kết cánh. - Tiêu Hoàng nói.

- Cũng phải. - Tiêu Thanh gật đầu.

- Ngươi cùng muội muội ngươi quan hệ như thế nào? - Mộ Thần nghi ngại hỏi Vương Nhất Bác.

- Ngươi nếu nghe nói qua chuyện nàng đêm ấy vào phòng mà ta cùng Vương gia nghỉ ngơi, liền biết nàng cùng ta quan hệ như thế nào.

Vương Nhất Bác còn nhớ rõ chuyện xảy ra lần đầu tiên hắn đến thăm Dương Bá phủ sau khi thành thân. Mộ Thần hiểu rõ gật đầu.

- Một khi đã như vậy, cũng không còn cách nào.

- Làm sao vậy? - Vương Nhất Bác hỏi.

Mộ Thần suy nghĩ một chút, dù sao chuyện cổ sư cũng đã nói, cũng không cần giấu thêm, nhân tiện nói.

- Hạ Nhất Phàm, hắn... Có chút sở thích kỳ quái...

- Hả? - Vương Nhất Bác khó hiểu.

- Ta ngày ấy sợ bị bọn họ phát hiện, cũng không dám ở lâu, lặng lẽ từ cửa viện rời đi. Nhưng cảm thấy có chút vội vàng, nên đến nhầm chỗ. Ngẫu nhiên nhìn thấy... Thấy một gian phòng treo mấy nữ tử, đang bị một ma ma dạy dỗ. Miệng ma ma kia còn nói thế tử thích nhất là như thế, các nàng là nha hoàn thông phòng, nếu thỏa mãn ham mê của thế tử, nói không chừng có thể thăng lên thị thiếp. Thế tử tra tấn các nàng càng thảm, đánh càng lợi hại, chứng tỏ càng vui vẻ, khiến các nàng mau chóng thích ứng. Còn nói hiện tại thiếp thất của thế tử chính là bò lên như vậy. Muốn làm chủ tử, trên người phải lưu chút ký hiệu...

Mộ Thần ngượng đỏ mặt, càng nói giọng càng nhỏ, cuối cùng cũng nói không được nữa.

Nhưng ý của hắn mọi người đang lắng nghe đều hiểu, trong lòng khinh thường, cũng biết ngày sau muốn chuyện ồn ào còn nhiều. Bọn họ chỉ cần chờ xem kịch vui là được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.