Mặt Ứng Nhan nghiêng nghiêng, tránh tầm mắt của Thọ Phương Phương, tôi ở đối diện thấy trong mắt hắn hiện ra một tia mất kiên nhẫn. Tôi bỗng
nhiên hiểu, thật ra Ứng Nhan biết hết, biết Thọ Phương Phương cố gắng
tiếp cận hắn, biết Thọ Phương Phương thích hắn, chẳng qua là hắn không
muốn thôi. Cho nên hắn thấy tôi ăn no rửng mỡ không có việc gì làm lại
chạy tới đây nên mở cờ trong bụng, trước mặt Thọ Phương Phương bày ra vẻ thân thiết với tôi. Đúng là ông chủ lớn, sao lại muốn đeo gánh nặng lên mình chứ, thế nên trực tiếp quăng qua cho nhân viên là tôi, nhẹ nợ.
Cứ coi như tôi hiểu dụng ý của Ứng Nhan đi, cơ mà hắn đã nói có việc, tôi
cũng chẳng có lý do gì để đòi đi. Tôi cụp đầu, khóe mắt liếc sang bên,
thấy Thọ Phương Phương mày lệ hàm lo liếc nhìn Ứng Nhan, vô cùng ai oán
rời đi, trước khi đi còn hung hăng trừng tôi một cái.
Aaaaa, ông lớn ơi là ông lớn, lần này lại bị ông hại cho thảm rồi!!!
"Nha Nha, vất vả cho cô rồi." Thọ Phương Phương vừa rời văn phòng, Ứng Nhan
đã khôi phục giọng điệu quan lớn, tôi đột nhiên cảm thấy so với vẻ thân
thiết rợn da gà ban nãy, thì cái loại giọng điệu này thật đáng yêu, rất
hợp dáng Ứng Nhan. Nói như thế mới chính là hắn. Nhưng tiếp theo hắn lại nói một câu làm toàn thân tôi toát mồ hôi lạnh.
"Nha Nha, khi nào cô lại đi giao hóa đơn cho công ty mỹ phẩm? Mang về thêm mấy hộp trang điểm giúp tôi được không?"
Tôi quay đầu, trợn mắt.
Ông lớn à, anh không để yên cho tôi được hay sao? Tôi muốn phản kháng! Lần
này có chết cũng phải chống! Tôi muốn thà chết chứ không theo!
Nhưng mà, giọng phát ra này do ai nói mà vâng lời trôi chảy thế kia?!
"Vâng, lần sau tôi lại đi lấy ạ."
Quả nhiên, tôi chính là cái thể loại con mẹ nó nhu nhược mà An An nói...
Sau khi đi xem mắt một ngày, Trình Gia Gia cũng không hề hẹn tôi ra ngoài chơi.
An An nói, đây chính là trò lạt mềm buộc chặt, chỉ dùng để gạt mấy cô bé
ngây thơ, làm cho tâm hồn thiếu nữ tràn ngập tò mò chờ đợi. Chỉ có những tên không não mới ngay sau ngày đầu xem mắt đã ào ào đi hẹn con gái nhà người ta. An An lại vô tình nói, nếu có ý, hẳn anh ta sẽ để lại tin
nhắn ân cần thăm hỏi. Tôi nhìn màn hình di động. Mười một giờ bốn mươi
lăm phút, điện thoại rung lên, có tin nhắn.
Ngày hôm sau nữa,
Trình Gia Gia vẫn không tới hẹn tôi, chỉ nhắn tin hỏi tôi đang làm gì
thôi, còn bảo mình đang ở thành phố A, ngày mai trở về.
An An
nói, cái này là thể hiện ưu thế bản thân, đàn ông bận rộn vì sự nghiệp
mà không lụy vì tình sẽ làm cho phụ nữ nảy sinh ý muốn chinh phục
[dục]*. Xong cô ấy còn phán thêm một câu, sang ngày thứ ba, chính là
ngày mai, nếu anh ta vẫn còn không hẹn tôi, chứngtỏ tôi đã vinh quang
thành đồ phế thải, cái này chỉ chứng minh được một điều, ngay từ đầu anh ta chỉ muốn đùa giỡn với tôi. Tôi nghe xong gật đầu, vốn Trình Gia Gia
luôn khiến cho tôi có cảm giác không thực, nếu đúng như thế này thì tôi
còn có thể tin được.
[bản gốc có chữ dục, chuyển ngữ mình không biết đặt vào đâu nên đành giữ nguyên vậy.]
Sáng sớm, An An đã bị lãnh đạo đem đi giáo huấn, nguyên nhân là tôi đã làm
sai một danh sách phiếu xuất khẩu nghiệp vụ, tôi biết, việc này nhất
định là do Thọ Phương Phương, vì vụ hôm trước với Ứng Nhan mà trả đũa
tôi. Trời đất đều biết, hôm đó tôi với Ứng Nhan chỉ ở căn tin công ty
lĩnh cơm nguội mà ăn thôi. Tên Ứng Nhan này đúng là quỷ hẹp hòi, qua
sông đoạn cầu, làm sao dám trông hắn ta mời tôi một bữa yến tiệc được.
Nhưng mà Thọ Phương Phương hẳn chẳng nghĩ vậy, cô ta nghĩ chúng tôi ăn
đại tiệc dưới hoa cùng trăng cơ.
An An nói quả không sai, dựa vào bản thân là nhân viên dày dặn nòng cốt trong bộ phận nghiệp vụ, cô ấy
dốc hết sức chống chuyện này, Thọ Phương Phương dù có muốn khai tử cô ấy thì cũng vô kế khả thi.
Cả ngày, tôi đều nơm nớp lo sợ, làm việc thật cẩn thận, trong lòng tràn ngập áy náy với An đại tỷ, bởi vì tôi mà cô ấy mới phải chịu liên lụy. Nhìn thấy tên Ứng Nhan đầu sỏ của chuyện
đi qua đi lại trước mắt, tôi lần đầu tiên nghiêng đầu sang bên, tới liếc cũng không thèm liếc hắn ta.
Việc tốt duy nhất chính là, cuối
cùng thì chút ít lương thiện của Ứng Nhan cũng được phát hiện. Hắn ta
chủ động gọi điện thoại cho tôi, nói mấy hộp quà tặng kia không cần phải đi lấy nữa.
Trong tâm trạng run sợ, tôi quên mất Trình Gia Gia. Đến khi tan tầm thì tôi nhận được một cuộc điện thoại.
Trình Gia Gia, đến ngày thứ ba, rốt cục cũng đã hẹn tôi.