Tôi hoảng hồn nhìn đôi mắt lấp lánh của con chim cánh cụt, móng vuốt
trên tay tôi có cảm giác mất kiểm soát, tôi rất muốn lâp tức bay lại
trước xem thử, nhưng Tiểu Lí theo sát tôi tới từng centimet, đi ăn cơm
cũng cùng tiến cùng lùi. Quá đáng nhất là, ba giờ liền mà anh ta vẫn
không đi WC, ba giờ luôn, Tiểu Lí ca thật chẳng phải người phàm rồi!
Tôi nghĩ rất nhiều biện pháp để đánh lạc hướng Tiểu Lí.
Tôi tràn ngập hi vọng đề nghị: "Aii, giữa trưa thế này, Tiểu Lí ca anh không đi chơi bài sao?"
Tiểu Lí ca thân thiết dị thường, nói: "Chân cô bị thương, một mình ở trong này nhàm chán lắm, tôi ngồi đây với cô cho vui."
Tôi lập tức lắc đầu: "Không cần, không cần nói chuyện với tôi đâu, tôi úp sấp lên bàn ngủ một lát là được."
Tiểu Lí vỗ vỗ đầu tôi: "Khách khí với tôi làm cái gì. Dù sao bên ngoài cũng đủ chân đánh hết rồi, có ra cũng chẳng được chơi."
Tôi lệ chảy ròng ròng, ca ca, anh cũng thật tốt với tôi quá đi...
Rơi vào đường cùng, tôi đành dùng phương pháp khác: "Tôi thèm uống trà sữa
quá, Tiểu Lí, anh có muốn uống không? Tiếc cái chân tôi đi không tiện,
hay là anh mua lên giúp tôi nhé?"
Tiểu Lí nhanh chóng phản ứng,
nhấc điện thoại trên bàn lên, bắt đầu quay số: "Có gì khó khăn đâu, tôi
gọi điện cho họ giao hàng tới đây là được rồi."
Tôi tiếp tục lệ chảy ròng ròng, ca ca à, sao đến số điện thoại quán trà sữa mà anh cũng nhớ thế?
Tiểu Lí còn chiếm cứ máy vi tính, chơi cái trò mà nghe nói chỉ nữ sinh mới
thích, gà như tôi mà còn qua cửa ầm ầm, trò Zuma! Tiếng pháo bom nổ đùng đùng, con chim cánh cụt kia vẫn đang quyến rũ nháy mắt với tôi.
Thiệt là bi kịch, lệ rơi như mì sợi luôn rồi...
Quá trưa một chút, Ứng Nhan vẻ mặt mệt mỏi trở về văn phòng. Tôi vẫn chưa
động thủ gì được, chỉ biết trơ mắt nhìn Ứng Nhan ngồi vào máy vi tính,
lòng tôi lửa đốt không yên, dán dán hóa đơn thanh toán.
Tiểu Lí
ca vô cùng tốt bụng rốt cục cũng bị Thọ Phương Phương sai đi đón khách,
Ứng Nhan gọi một thực tập sinh phòng nội vụ là Tiểu Vương vào giúp. Vì
thoát được sự quấy nhiễu của Thọ Phương Phương, nên tâm tình của hắn vô
cùng khoái trá, vừa làm việc vừa lộn xộn cười khẽ. Một lát sau lại qua
xem tiến độ của tôi, nói An An huấn luyện tôi khá tốt, có muốn được điều qua bên nội vụ làm không.
Tôi đang thấy cực kì phiền toái mà hắn thì lê thê dài dòng như Đường Tam Tạng. Tôi như đang thấy con ong Chí
Tôn Bảo trong truyền thuyết, ông ong ong, ông ong ong, bay qua trái, bay qua phải, bay vòng vòng bên tai tôi.
Tôi run run đứng lên, chân
cao chân thấp đi ra ngoài cửa, tôi cần phải hít thở không khí trong
lành! Ứng Nhan sau lưng tôi còn hảo tâm hỏi thăm: "Nha Nha, có chuyện gì thế? Để Tiểu Vương làm giúp cô là được rồi.
Tôi cố gắng treo nụ cười lên mặt: "Tôi đi vệ sinh."
Ứng Nhan rốt cục ngậm miệng.
A~ Thế giới yên tĩnh rồi!
Tiểu thuyết kiếm hiệp vẫn hay nói, "Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai
toàn chí bất công phu"*, đúng là chân lý nha! Khi tôi hít thở không khí
trong lành trong nhà vệ sinh xong, trở vào thì cả một phòng làm việc to
tướng chẳng còn bóng ai. Rốt cục tôi cũng được mãn nguyện, vội mở
shortcut con chim cánh cụt ra.
[Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn chí bất công phu : đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, lúc thấy được rồi chẳng tốn công]
Chim cánh cụt nhỏ sao lại bị dùng để buôn bán bên ngoài chứ!!!
Nó sao xử lý tốt được cái thể loại làm ăn này cơ chứ!!!
Buôn bán kiểu đó không phải thường dùng MSN sao???
Tôi nhụt chí ngồi thẫn ra trên ghế Ứng Nhan, mắt vô tình quét qua thứ tự
các số QQ, trong đầu keng một tiếng, dãy số này ngắn ghê nha, nhìn lại
thấy quen quen.
Nhìn lại một lần nữa số QQ, cẩn thận lục lọi trí
nhớ, tôi rốt cục cũng nhớ ra, đây chính là số QQ mà lần trước Trình Gia
Gia cho tôi!
Phát hiện này làm tôi mất cả năng lực tự hỏi, hoàn toàn chấn kinh!!!
Số này rốt cục là của ai? Giữa hay người đã xảy ra chuyện gì? Rốt cục là ai dùng QQ ai?
Cửa phòng làm việc mở ra, tôi run lên, nhanh tay lẹ mắt đóng QQ lại, đứng
vụt dậy, vội vàng giúp Ứng Nhan thu dọn đồ đạc bề bộn trên bàn.
Ứng Nhan đầy sinh lực đi vào phòng, hàng mi đẹp nhăn lại hình chữ bát, nhìn bộ dạng luống ca luống cuống của tôi, nghiêng mặt hỏi: "Tiểu Vương
đâu?"
Tôi lắc đầu, tiếp tục dọn, sửa sang lại mặt bàn, lại chân thấp chân cao đi tìm khăn lau bàn.
Ứng Nhan đang đứng sau ngưỡng cửa, thấy thế bước đến giữ chặt lấy tay tôi:
"Nha Nha, chân cô vừa bị thương, đừng đi tới đi lui, việc này để Tiểu
Vương làm đi."
"Sao cô lại đổ nhiều mồ hôi thế kia? Nóng lắm hả?
Hôm nay cũng khá mát mà." Lúc này Ứng Nhan cách tôi rất gần, nhìn thấy
tầng mồ hôi mỏng trên trán tôi, nghi hoặc hỏi.
Ông chủ à, tôi đây là bị anh hù đó! Tuy nhiên câu này tôi chỉ dám nói trong lòng.
Không đợi tôi trả lời thì cửa phòng lại mở, Tiểu Vương với Thọ Phương Phương đứng ở ngoài, kinh ngạc nhìn Ứng Nhan nắm tay tôi.
Tôi xấu hổ đứng đó mà không biết phải làm sao. Hức, theo góc độ của hai
người bọn họ, tư thế này của tôi với Ứng Nhan quả thực cực kì mờ ám, cực kì gian tình. Trong tay tôi là cái khăn lau nhăn nhúm, đứng trước mặt
Ứng Nhan, Ứng Nhan thì nắm lấy tay tôi, ánh mắt tràn ngập tiếc thương
nhìn tôi.
Ứng Nhan không hổ là nội vụ, thấy biến cố vãn không biến sắc, ngẩn người một giây, rồi buông tay tôi ra như chẳng có việc gì.
Vẻ mặt Thọ Phương Phương thay đổi vô cùng ngoạn mục, khiếp sợ, phẫn hận,
nhẫn nại, đủ loại diễn cảm phong phú thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng
đổi thành vẻ bình tĩnh dịu dàng, liếc tôi một cái, rất có tinh thần tôn
trọng mà mở miệng: "Quản lý Ứng, anh bên này đang có nhiều việc cần làm, tôi để Tiểu Vương lại chỗ anh, bên tôi còn tới ba sinh viên, không
thiếu nhân lực, nhưng hôm nay bên phòng kế toán có vẻ khá căng đấy."
Ứng Nhan vẻ như không nghe thấy lời cô ấy, thả tôi ra, xoay người nói với
Tiểu Vương: "Tiểu Vương, cậu làm xong chưa? Việc này nhất định phải làm
xong trước tan tầm, cậu chuyên tâm một chút, đừng có chạy loạn thế, xem
Nha Nha đây này, chẳng những làm xong mà còn giúp tôi dọn dẹp nữa."
Tiểu Vương sững sờ, rồi hoàn hồn ngay, không dám cãi gì, chạy vội đến bên
bàn làm việc: "Vâng, em làm ngay, trước khi tan tầm nhất định sẽ làm
xong ạ."
Cậu nhóc này, cũng thông minh đó. Ai cũng thấy được cậu
ta là do Thọ Phương Phương gọi đi, nhưng trước mặt Ứng Nhan với Thọ
Phương Phương, cậu ta cái gì cũng không nói, im lặng thừa nhận sai lầm,
đó mới là thượng sách.
Ứng Nhan lúc này mới quay đầu lại, cười
híp mắt nói với Thọ Phương Phương: "Cảm ơn Quản lý Thọ, Tiểu Vương cứ để lại đây, bên đây cũng đang cần nhân công, ngày mai phải sửa sang lại hồ sơ. Tiểu Lí và tôi bận thất thường, một mình Nha Nha làm sợ không nổi."
Người trong nghề vừa ra tay, liền biết ngay thực lực, so chiêu kịch liệt luôn nha. Tôi trở về chỗ của mình, nhìn trộm Ứng Nhan đuổi khéo Thọ Phương
Phương, trong lòng thầm đồng tình cộng ngưỡng mộ hắn, mỹ nhân đúng là
khó mà dùng được.
Ứng Nhan về ngồi trước máy vi tính, lạ lùng mở
miệng: "Hả, QQ của tôi sao lại thoát ra rồi, văn bản đang mở không phải
mất rồi chứ?!"
Tôi cúi đầu không lên tiếng, không ai thấy, không ai nhìn, dù sao cũng đâu phải tôi, tôi cứ khăng khăng chối là được.
Vừa rồi Thọ Phương Phương quấy rầy làm tôi quên mất vụ QQ này, nghe Ứng
Nhan nói tôi mới nhớ, không được, phải về hỏi Trình Gia Gia cho rõ thôi.