Môt đêm ngủ ngon, sáng sớm hôm sau tôi tinh thần sảng khoái tỉnh dậy,
đồng chí Trình Gia Gia một đêm lật tới lật lui, nên sáng rồi mà mắt vẫn
mở không lên. Vừa hay, tôi không muốn anh nhìn thấy Ứng Nhan tới đón
tôi, lại sinh thêm chuyện nữa, lập tức nhẹ tay nhẹ chân bò ra, tôi vừa
động đậy, đã bị một cánh tay kéo lại vào lòng, Trình Gia Gia mơ mơ màng
màng mở miệng: "Còn sớm mà, ngủ thêm chút đi."
Trình Gia Gia lại
từ từ nhắm mắt như cũ, nhưng tay lại chuẩn xác để trước ngực tôi, vừa
lòng thở dài khẽ. Cái anh này, thật háo sắc! Tôi phủi tay anh ra, hôn
một cái cho anh yên lòng, vỗ nhẹ nhẹ sau lưng anh: "Anh ngủ tiếp đi, em
đi toilet cái."
Trình Gia Gia trong miệng lầm bầm cái gì đó,
không tình nguyện buông tôi ra chút nào, hắc hắc, bộ dạng nửa mê nửa
tỉnh này của anh thật giống một đứa con nít. Tôi nhịn không được đưa tay sờ sờ mặt anh, anh cau mũi lại, hơi nghiêng đầu, bắt lấy tay tôi để lên miệng cọ cọ: "Lát nữa kêu anh, anh đưa em đi làm."
Việc hộ tống
này tôi hiện không cần, tôi lén lút mặt quần áo, rửa mặt thật nhanh, để
lại cho anh tờ giấy mở rồi đi xuống lầu. Uy hiếp của Ứng Nhan ngày hôm
qua một khắc tôi cũng không quên, hắn nói nếu tôi còn trễ nữa sẽ tính
vào một lần nghỉ việc vô cớ.
Ngồi trên cái xe tàn của Ứng Nhan
mới có mấy phút, Trình Gia Gia đã gọi tới, chỉ trong điện thoại thôi
cũng đã nghe ra tâm tình anh không tốt chút nào: "Nha Nha, sao em không
nói một tiếng mà lại đi một mình hả?"
Tôi che điện thoại lại ngó
Ứng Nhan, thấy hắn đang chuyên tâm lái xe, tôi quay đầu, mặt đối mặt với cửa sổ, nhỏ giọng: "Em để lại lời nhắn cho anh rồi, em phải đi thành
phố A họp gấp, cần đi hai ngày."
Bỗng nhiên phía trước chạy ra
một con chó nhỏ, Ứng Nhan thắng gấp một cái, cái trán đáng thương của
tôi lại dộng vào cửa kính lần nữa, tôi vội gài dây an toàn, quên mất
phải cài dây luôn rồi, lần nào lên xe Trình Gia Gia cũng cài cho tôi.
Tôi lặng lẽ cúp điện thoại, đổi sang nhắn tin. "Em đây không phải muốn anh
ngủ nhiều một lát, không đành lòng gọi anh dậy sớm sao?"
Trình
Gia Gia nhất định là đã xuống giường, tinh thần minh mẫn, không hề bị
tôi mê hoặc, tin nhắn trả lời đi thẳng vào vấn đề ngay: "Những người đi
họp bên em có ai?"
Tôi im lặng, cái tên gia hỏa này thật là nhỏ
mọn, tôi thấy đi họp với Ứng Nhan đâu phải chuyện gì lớn, tuy rằng Trình Gia Gia đối với việc Ứng Nhan đi với tôi có thành kiến, nhưng tôi vẫn
nói thật: "Lãnh đạo của bọn em."
Thái độ tiếp theo của Trình Gia Gia lại khác thường, không truy vấn thêm nữa, chỉ dặn dò một câu: "Chừng nào tới nhớ gọi anh."
Càng làm cho tôi buồn bực chính là, một ngày này, anh cứ như biến mất tăm,
ngay cả một cái tin nhắn cũng chẳng hề gửi tới. Tôi thấy bản thân thật
là không tự trọng, Trình Gia Gia bình thường liên tiếp gọi cho tôi, tôi
còn nghĩ anh thật là đeo bám, nhưng hôm nay anh lại yên lặng chẳng động
tĩnh gì, làm tôi cả người khó chịu, như thiếu cái gì đó.
Lúc ăn
cơm chiều thì Tiểu Lí xuất hiện, anh ta đến thành phố A làm việc, nghe
nói chúng tôi ở đây liền vui vẻ chạy tới, đeo lấy không thèm đi, hội
nghị an bài cho chúng tôi một bàn cơm lớn, Tiểu Lí vừa thấy chúng tôi,
đã thân thiết chạy tới, đầu tiên thì thầm với Ứng Nhan mấy câu, sau đó
chạy tới chỗ tôi, thật sự chen vào chỗ tôi, mặt mo ngồi xuống, mông anh
ta còn chưa đặt xuống ghế đã quay sang tôi giựt giựt hàng mi: "Nha Nha,
buổi tối cô có tính đi đâu không?"
Tôi lườm anh ta: "Ngủ, sáu giờ năm mươi đã ngồi xe, lại họp cả một ngày, mệt muốn chết, còn đi đâu được nữa?"
"Chậc chậc, cô mới nhiêu đó tuổi, sao lại giống ông già thế chứ?" Tiểu Lí
không chút khách khí bắt đầu lên án tôi, "Đến thành phố A mà có thể
không ra ngoài chơi, buổi tối tôi không đi theo cô được, cô cũng phải
bồi Ứng kinh cho tốt chứ, giúp tôi."
Tôi thật sự rất đau đầu,
thật sự chẳng muốn ra ngoài chơi, cau mày dùng đũa gõ ma trảo của Tiểu
Lí đang vồ tới: "Không đi, tôi là ông già đấy, không đi là không đi, anh muốn thì đi, không liên can tới tôi."
Tôi liếc Ứng Nhan một cái, hắn đang nói chuyện với quản lý của những công ty khác, đối với chuyện
cãi lộn của hai bọn tôi không chú ý chút nào, tôi thấp giọng xuống:
"Đúng rồi, tôi không đi thì các anh còn thưởng hoa được, nhỡ Ứng Nhan
nhìn trúng cô gái nào, có cái 'mẹt' tôi ở đó, chẳng phải không xuống
tay được sao?"
"Cô cứ an tâm, lão đại của chúng ta nhất định sẽ
thấy người nào cũng chướng mắt." Tiểu Lí cười xoẹt một tiếng, lại vươn
ma chưởng tới chỗ tôi, "Cô chỉ cần ngồi một chút thôi, dù gì ở nhà cũng
chỉ mình cô xem TV, có hai soái ca bọn tôi bồi cô, rất hạnh phúc còn
gì."
Tôi kiên quyết sở vi bất động, mũi hếch lên trời: "Không đi."
Soái ca hả, Ứng Nhan thì đúng là không sai, nhưng tôi vừa thấy hắn đã run
bần bật, tránh xa được chừng nào hay chừng nấy, còn Tiểu Lí, thì vóc
dáng chỉ cao như tôi thôi, thế mà cũng tự xưng đẹp trai, ai cũng không
bằng soái ca nhà tôi nha, anh hiện đang làm gì, sao còn chưa gọi cho
tôi? Tôi vỗ mặt mình một cái, sao tự nhiên lại nghĩ tới anh chứ.
"Nha Nha, nghĩ gì thế, sao ngây ngô cười thế kia?" Tiểu Lí dáo dác bu lại, còn muốn rủ tôi đi: "Thế nào, có đi hay không?"
Bên kia, Ứng Nhan mặt trầm xuống, cực kì không kiên nhẫn lên tiếng: "Tiểu Lí, ăn xong thì đi lên lầu."
Tiểu Lí ngẩn người, có chút bất đắc dĩ đứng lên, lắc đầu đi qua chỗ Ứng Nhan bên kia, tôi loáng thoáng nghe thấy anh ta đang nói thầm: "Lão đại, sao anh cứ khó khăn như thế. Tôi xem anh nhịn lời tới khi nào?"
Không nghe thấy, không nghe thấy, không quan hệ tới tôi. Tôi lấy khăn ăn lau
miệng, cúi đầu cáo biệt mọi người, xoay gót đi ra thang máy.
Đến
phòng mình, không đợi tôi bình yên tắm rửa một cái, Tiểu Lí đã liên hoàn đoạt mệnh call tới, Tiểu Lí trong điện thoại hô to ba chân đánh bài bị
thiếu mất một, giang hồ cần tôi gấp, tôi dưới miệng lưỡi dẻo như kẹo kéo của anh ta, cuối cùng vẫn phải từ bỏ khí tiết ông già, đi ra phòng chơi bài. Kì thật là lần này Tiểu Lí đánh trúng sở thích của tôi, tôi thích
đánh bài, bất luận là bài hay mạt chược, tôi đều chơi không tồi.
Tôi tới phòng của bọn Tiểu Lý, vừa đẩy cửa nhìn vào, thấy chỗ này ba người
thiếu một hoàn toàn là do Tiểu Lí một người chiếm hết hai ghế chẳng cho
ai vào ngồi, trong phòng rất ồn ào, những người công ty khác đên họp
cũng lại xem náo nhiệt. Tiểu Lí ngông nghênh ngồi giữa đám người, thấy
tôi tới thì đứng bật dậy từ ghế: "Bên này, bên này, Nha Nha, đến bên
này."
Tiểu Lí sắp tôi ngồi đối diện với Ứng Nhan, còn chính mình
thì vui vẻ chạy lại ngồi đối diện cô gái kia. Ứng Nhan lúc đánh bài
không nghiêm trang như bình thường, cũng có thể nói mấy câu chuyện cười, nhưng giọng hắn nói chuyện cười lại cực lạnh, chỉ có Tiểu Lí hạc trong
bầy gà mà nói cười nịnh hót huyên thuyên. Nhưng mà cách chơi bàn của Ứng Nhan thật là hợp với lòng tôi, tôi nhìn ba đôi thông hắn vừa ra đã đoán được, hắn thích giấu bài, cũng là thích đi đường bảo thủ, giữ bài lớn ở lại, vừa hay tôi lại là một người thích mạo hiểm bài lớn, chúng tôi hợp lại khí thế bừng bừng, thắng như chẻ tre, khiến bọn Tiểu Lí thua xiểng
niểng.
Tiểu Lí so với chúng tôi hiển nhiên là thua mất một bậc,
rất nhanh liền thay người, lần này là hai ông bác ở công ty bất động
sản, đại thúc lên sân khấu thì rất chi là đa mưu túc trí, tôi với Ứng
Nhan hai người cố gắng phối hợp gần chết, thế mà tên gia hỏa Tiểu Lí này lại không tùy mặt gởi lời, đứng bên cạnh vuốt mông ngựa loạn cả lên:
"Nha Nha, cô với Ứng kinh, đúng là tuyệt phối nha."
Tôi với Ứng Nhan đồng thời trừng mắt: "Câm miệng."
Ha ha, tôi với Ứng lão đại không những đánh bài ăn ý, mà hừ người cũng ăn
ý, hóa ra mắng chửi cũng sướng như thế, khó trách Ứng Nhan mỗi ngày đều
mắng chúng tôi.
Lúc đánh bài quả thực vô cùng sung sướng, thời
gian trôi qua thật nhanh, tôi đã sớm quên mất cái lưng đau nhức của mình cần phải đi ngủ, thần thái sáng láng trấn giữ cục diện bài, đánh luôn
tay tới mười một giờ mới nghỉ.
Về đến phòng rồi tôi mới phát hiện hồi nãy Tiểu Lí gọi gấp quá, tôi vội vàng ra cửa mà quên mang cả điện
thoại theo, khó trách đêm nay tôi thấy dường như thiếu cái gì đó.
Tôi tùy tiện nhìn điện thoại di động, vừa nhìn đã hoảng sợ, ai da, trên
điện thoại hiển thị mười mấy cuộc gọi nhỡ, toàn là của Trình Gia Gia gọi tới.