Nhìn thời gian cũng không còn nhiều lắm, tôi cũng không tiếp tục vô
nghĩa với Tiểu Lí nữa, thu thập đồ đạc, thừa dịp người thuyết trình chưa tới, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
Tại cạnh cửa ra, tôi nhìn thấy Ứng Nhan không biết tự khi nào đang đứng đó, hắn và quan lý nội vụ của
phân nhánh khác đang đứng cùng một chỗ, đưa lưng về phía tôi, mặt hướng
về cửa sổ thủy tinh thật to của phòng họp, trầm mặc nhìn ngoài cửa sổ.
Quản lý nội vụ kia lấy ra bao thuốc, rút hai điếu, quay đầu đưa cho Ứng Nhan một điếu: "Chỗ các anh năm nay cải cách lương thế nào?"
Ứng Nhan hồ như có chút không tập trung, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi quay đầu lại nhìn chỗ ban nãy mình ngồi, cũng không cách xa chỗ hắn
đứng là mấy, không biết hắn có nghe được lời tôi nói với Tiểu Lí không
nữa.
Quản lý nội vụ thấy hình như Ứng Nhan chưa nghe được, nên
nhắc lại lần nữa, Ứng Nhan như từ trong mộng mới tỉnh, vội vàng nhận lấy thuốc lá, châm lửa: "Cũng xong xuôi cả rồi, chỉ chờ Hồ tổng quyết định
thôi."
Bình thường chưa từng thấy qua Ứng Nhan hút thuốc, không ngờ hắn cũng hút thuốc nữa.
Tôi đi ra ngoài cửa, nghe thấy Ứng Nhan bỗng nhiên ho khan, đại khái hình
như là hút gấp quá nên bị sặc. Tôi nhịn không được quay đầu lai nhìn,
Ứng Nhan đã ngừng ho, miễn cưỡng dựa vào tay vịn cửa sổ, phun ra làn
khói thật dài, bình thường Ứng Nhan vĩnh viễn là bộ dạng tràn trề tinh
thần, vĩnh viễn là bộ dạng bận rộn gấp gáp, ngày hôm nay hắn trông không giống thế, bóng lưng thon dài kia hình như có chút suy sụp, sương khói
biến ảo lượn lờ bay lên, bóng lưng Ứng Nhan trong nắng sớm có chút mơ
hồ.
Giống như cảm thấy ánh mắt tôi, Ứng Nhan bỗng nhiên quay đầu
lại, tôi hoảng sợ, nhanh chóng đi vội vài bước, chạy ra khỏi phòng họp.
Aii, tôi thật là dễ kích động, không có làm việc gì trái với lương tâm,
vậy chột dạ cái gì?
Tôi đi chậm một đường, bộ dạng của Ứng Nhan không khỏi làm tôi áy náy, tuy rằng căn bản tôi chẳng có làm chuyện gì.
Phòng nghỉ với phòng họp của khác sạn nằm ở hai tầng khác nhau, tôi đi xuyên
qua một hành lang dài để về phòng. Tầng trệt chỗ chúng tôi ngụ toàn là
đồng nghiệp tham gia hội nghị, bởi vì đang thời gian hội nghị, hành lang không có một bóng người, thực im lặng, có thể sung sướng ngủ một giấc.
Tôi vừa về phòng lập tức leo ngay lên giường, hôm qua bị tên bám người
Trình Gia Gia hành cả đêm, cơ bản là không hề ngủ, hiện tại sống lưng
với hông đều đau nha, tôi muốn thừa dịp Ứng Nhan với bọn họ còn đang họp mà bồi bổ lại cái thân này.
Sau khi lên giường, tôi liền phát
hiện, trên giường đều là hương vị của Trình Gia Gia, ngay cả trên gối
cũng có vài sợi tóc đan nhau lộn xộn, sợi thật dài là của tôi, sợi ngắn
thô là của anh, tóc đen nhánh lộn xộn trên ngối trắng tinh thật là bắt
mắt, nhìn qua ngập tràn hương vị triền miên khó nói thành lời.
Tôi cứ thế đỏ mặt, cảnh thân mật với Trình Gia Gia hôm qua lại hiện lên
trước mắt, ở đấy, anh tùy hứng, xúc động, muốn làm gì thì làm, mà tôi
cũng theo anh phóng túng bản thân, đêm qua, tôi lần đầu biết cái gì là
khoái hoạt, điều ấy thật không giống tôi chút nào. Tới đây tôi chợt nhớ, lần thân mật ngay sau cửa, lần đầu tiên tôi gọi tên Trình Gia Gia.
Gia Gia, Gia Gia, tôi trong lúc nhất thời vui sướng mà nhớ đến tên anh.
Tôi ngủ không được, ngồi dậy, xuống giường đi rót nước uống, ấm nước điện
đặt trên bàn, bàn có chút loạn, giấy viết thư của khách sạn bị quét rơi
trên mặt đất, điện thoại bàn cũng đồng thời rơi bên cạnh, chẳng lẽ đây
là thành quả tình cảm mãnh liệt ngày hôm qua sao, ngày hôm qua chúng tôi hình như rất cầm thú...
Tôi càng ngủ không được, trong phòng
toàn là bóng dáng của anh, đứng trước gương trong phòng vệ sinh, tôi tựa hồ nhìn thấy anh ôm tôi nhiệt tình như lửa, dưới ánh đèn hành lang, tôi nhớ vành tai anh chạm vào tóc mai của tôi.
Tôi uống nước xong,
đi WC, thật sự không có chuyện gì làm, lại trèo lên giường, ôm gối xem
TV, trước kia tôi chỉ cần nằm xuống là ngủ, nhưng bữa nay muốn ngủ lại
càng ngủ không được, mãi cho đến khi bọn Ứng Nhan họp xong tôi vẫn còn
trằn trọc trên giường.
Tiểu Lí ăn cơm nhìn thấy tôi, trừng mắt lặng lẽ hỏi tôi: "Bạn trai cô còn chưa đi sao?"
Tôi qua một lúc lâu mới phản ứng, hiểu được ý tứ trong lời nói của anh ta,
tôi trợn mắt, này ông bà Tám ơi, khó trách tìm không ra bạn gái, lo
chuyện bao đồng hết sức mà.
Trong lúc ăn cơm, không khí có phần
trầm mặc, Ứng Nhan cúi mặt, Tiểu Lí với tôi tự nhiên không dám càn rỡ,
chúng tôi ba mảnh yên lặng cực kì nhanh ăn xong cơm, hội nghị buổi trưa
cũng xong rồi, ăn cơm xong, chúng tôi sẽ thu dọn đồ về lại thành phố D.
Có Tiểu Lí, Ứng Nhan tự nhiên không cần lái xe, Tiểu Lí lần này tới thành
phố A không đem theo xe công ty tới đây, phỏng chừng là Ứng Nhan muốn
anh ta cùng về, thay phí xăng cá nhân thành phí xăng công ty.
Ứng Nhan vừa ra khỏi nhà ăn một khắc đã nhận điện thoại, đi một chút rồi
ngừng, xa xa đã đi sau tôi với Tiểu Lí, Tiểu Lí cầm chìa khóa xe của Ứng Nhan đi với tôi ra gara trước, tôi leo vào ngồi băng ghế sau, là người
đầu tiên leo lên cái xe con nát của Ứng Nhan, Tiểu Lí cũng theo ngồi vào ghế lái.
Tiểu Lí đem một đống tư liệu vào để trên ghế phụ lái,
quay đầu lại: "Nha Nha, bên kia cô có đồ uống đấy, thấy được không, ngay cửa ấy, lấy giúp tôi một ly, tôi khát."
Tôi nhìn nhìn cửa xe
trong tay, quả nhiên có hai chai nước chanh dây, cái xe này của Ứng
Nhan, bên ngoài nhìn thì nát, nhưng bên trong vẫn tương đối rộng rãi, đồ vật này nọ cũng đầy đủ, có khăn tay, chỗ ngồi phía sau còn có một cái
đệm dựa, ngồi thật thoải mái.
Tôi đưa cho Tiểu Lí ly nước chanh
dây, chính mình cũng mở lọ Mỹ Mỹ ra uống một ngụm. "Uống ngon thật, Tiểu Lí ca, anh mua đồ uống khi nào thế? Làm sao anh biết tôi thích uống
chanh dây?"
Tiểu Lí theo kính chiếu hậu trắng mắt liếc tôi một
cái: "Cái này cũng không phải của tôi, là của chủ xe đại nhân mua, mua
đêm qua."
Chủ xe? Tối hôm qua? Tôi tự giác ngậm miệng lại, chuyên tâm uống nước chanh dây.
Ứng Nhan cũng nghe điện thoại xong, sải bước nhanh chóng đi qua bên này,
hắn đi tới cạnh xe, nhìn tôi đang ngồi ở ghế sau, do dự một chút, kéo
cửa ghế phụ lái.
Chỗ phụ lái đang chất đầy đồ Tiểu Lí mua, căn bản không có đất chen mông, Ứng Nhan nhíu mày, dừng tay đang kéo cửa lại.
Tiểu Lí ngồi ở ghế lái quay đầu, ngại ngùng nói: "Lão đại, cốp xe hành lí
quá nhiều, tư liệu của tôi không có chỗ chứa, chỉ có thể để bên này, anh không được thì ngồi ghế sau đi, chen chúc với Nha Nha."
Tuy rằng Tiểu Lí nói là chen chúc, nhưng hàng ghế sau này trống không, như dáng
người tôi với Ứng Nhan, ngồi ba người cũng không thành vấn đề.
Ứng Nhan không nói được một lời, mở cửa sau ra, tôi vô thức dịch vào trong
nhường chỗ, Ứng Nhan khựng lại một giây, lập tức ngồi vào.
Tôi quay đầu, chỉ thấy "ầm" một tiếng, Ứng Nhan nặng nề đóng cửa xe lại, hắn dựa vào ghế, mắt không nhìn nơi khác, mở laptop ra.
Trên xe một mảnh tĩnh lặng, Tiểu Lí lái xe cũng không nói nhiều như bình
thường, Ứng Nhan dùng 3G lên mạng, cũng không lên tiếng, tôi lại càng
không lên tiếng, có Ứng Nhan ngồi đây, còn ngồi ngay cạnh tôi, tôi gắt
gao dựa vào ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, không muốn sinh sự
gây chuyện.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, trong tĩnh lặng chỉ
nghe thấy Ứng Nhan lách cách đánh chữ, tôi cho là hắn đang ghi lại báo
cái hai ngày họp, vô thức đảo tầm mắt qua laptop của hắn, bên kia không
phải cửa sổ word, mà từng dòng nhắn lại là khung đối thoại!
Hóa ra Ứng Nhan giả bộ nghiêm trang trước mặt chúng ta cũng lên diễn đàn chat sao?
Thấy Ứng Nhan chat hăng say, lòng tôi cũng bắt đầu ngưa ngứa, từ khi quan hệ với Trình Gia Gia phát triển vượt bậc, anh ngày nào cũng dính lấy tôi,
tôi đã lâu rồi chưa lên mạng, gần đây không biết cái bầy cầm thú kia có
làm gì không, còn có nông trường của tôi, phỏng chừng bỏ hoang, nên mất
vào tay trộm rồi.
Tiểu Lí mở nhạc, CD này không biết phải của Ứng Nhan mua không, đây là thể loại gì vậy, chậm rì rì như bài hát ru con
làm người ta buồn ngủ, trong yên tĩnh nặng nề, hậu quả tình cảm mãnh
liệt đêm qua bắt đầu hiện lên, đầu tôi nặng chịch, tiếng lạch cạch đánh
chữ của Ứng Nhan trên bàn phím bỗng trở nên xa xôi mà trống rỗng, tôi mơ màng cảm thấy đầu mình gục lên gục xuống, tôi thực cố gắng để khống chế nó, không cho nó nghiêng lệch, nhưng nó càng lúc càng chìm xuống, càng
lúc càng chìm xuống, cuối cùng tôi không chịu nổi trọng lượng của nó,
nghiêng qua một bên, thấy như đang dựa vào lưng ghế, cảm giác thật rắn
chắc.