Cảm giác được ngủ thật là thích, mệt mỏi tích lại hai ngày này toàn bộ
bạo phát ra, xe hơi loạng choạng, trong xe mở điều hòa, rất là ấm áp,
tôi dựa vào ghế xe bất tỉnh nhân sự tới thiên hôn địa ám, mãi cho đến
khi Tiểu Lí đi vào gara dưới tầng hầm công ty, tôi mới tỉnh, hơn nữa là
bị Tiểu Lí đánh thức.
Toi nghe thấy Tiểu Lí đang gọi tên tôi, cái âm thanh kia thật xa xôi, mi mắt của tôi rất năng, tôi không muốn mở
mắt chút nào. Trong lúc hỗn độn, tôi thấy đầu mình bị ai dịch đi, lúc
tôi hốt hoảng lại có giọng nói: "Đừng kêu, cậu dọn hết đồ đạc này nọ của tôi xuống trước đi, để cô ấy ngủ thêm một lát."
Giọng của Ứng
Nhan! Tôi lập tức thức dậy, vừa mới mở mắt, liền thấy Tiểu Lí đang ở bên ngoài dọn tài liệu, tên tiểu tử này kéo cả một thùng tài liệu thế kia
thật chật vật.
Ứng Nhan đứng ở ngoài xe, một bên vẫy cánh tay một bên gọi điện thoại: "Quản lý Thọ, điều Tiểu Trương với Tiểu Vương xuống đây, chỗ này nhiều đồ cần dọn."
Hắn xoay người, trong lúc vô
tình quay đầu lại, thì đối diện với tầm mắt của tôi, tôi thấy giọng ra
lệnh bên ngoài của hắn ngừng lại một chút, lập tức xoay người đi, tiếp
tục chỉ huy trong điện thoại: "Ừ, gọi thêm vài người xuống nữa, dưới
gara tầng ngầm."
Ứng Nhan cúp di động xong cũng không trở lại,
hắn không nói một lời mà ôm một thùng văn kiện đi về phía thang máy, tôi nhanh chóng mở cửa xe, chuẩn bị phụ dọn dẹp tài liệu rải rác hay gì đó.
Một món giống như áo khoác theo cử đông của tôi trượt xuống chỗ ngồi, hình
như là của Ứng Nhan, cái áo khoác này rất khá, tôi nhớ Trình Gia Gia
cũng có một cái không khác lắm, Trình Gia Gia nói đó là đồ bạn đại học
cùng nhau mua. Cái áo này một nửa trải trên ghế, một nửa bị mông tôi đè
lên, tạo thành nhiều nếp nhăn.
Toi nhanh chóng ra ngoài xem xét,
hay quá, Ứng Nhan đã vào thang máy rồi. Tôi lập tức chỉnh lại y phục,
thuận tay vỗ vỗ nắm cửa xe, nhanh chóng mở cửa xuống xe, cốp xe chất
đống đủ thứ đồ lớn nhỏ, cái lớn không động tới, tôi bê cái thùng nhỏ
nhất đi.
Mấy tiểu tử bên bộ nghiêp vụ cũng cười nói chạy tới, hai ba cái đã vác đống đồ ngổn ngang lên, nhìn thấy tôi đang mang vác chật
vật, tiện tay mang thùng giấy trong tay tôi đi luôn.
Ứng Nhan
cũng đã trở lại, giữa mùa đông, hắn không mặc áo khoác, chỉ mặc sơmi,
chuyến khuân vác vừa rồi rõ ràng rất hiệu quả, tôi thấy hắn không hề có
hàn ý, sắc mặt tốt lắm.
Nhưng hắn vẫn mở cửa xe lấy áo khoác ra,
mặc lại trên người. Ứng Nhan luôn chú ý tiểu tiết, tôi cho tới bây giờ
cũng chưa từng thấy hắn trong bộ dạng không chỉnh tề, Ứng Nhan trong ký
ức thời đại của lão Lục là một cậu nhi đồng ưa sạch sẽ, tôi lúc này nhìn thấy hắn không để ý chút nào mặc áo khoác nhăn, nghĩ tới việc vừa rồi
tôi ngồi lên cái áo khoác này, trong lòng có chút áy náy, rất muốn nhắc
hắn cởi ra đi.
Tôi đi theo phía sau hắn, mở miệng thật cẩn thận: "Tôi thấy, cái áo khoác này có chút nhăn."
Ứng Nhan quay đầu, nhìn tôi liếc mắt một cái, tiếp tục đi về phía trước. "Không sao."
Tôi đoán không ra tâm tư Ứng Nhan, nên không dám nhiều lời nữa, chẳng dám
rên một tiếng, theo sát hắn vào thang máy. Trong thang máy chỉ có hai
người chúng tôi, nhất thời im lặng làm lòng người trống rỗng.
Tôi lơ đãng nhìn những con số không ngừng nảy lên, thì điện thoại của tôi
đột ngột reo, trong không gian tĩnh lặng, tiếng chuông điện thoại reo
phá lên cao vút, tôi lấy di động ra, có chút luống cuống bấm nghe.
Trong di động truyền đến giọng lão Lục: "Nha Nha, sinh nhật của bà xã anh tối nay, cô ấy gọi em ra cùng ăn tiệc."
Tôi xoay người đi, nhỏ giọng đáp: "Được, giờ em đang làm việc, đợi em tan làm rồi gọi lại cho anh."
Lão Lục phỏng chừng là mua lại được nhẫn tương tự rồi, tâm tình tốt lắm:
"Bữa nay mấy giờ em tan làm? Lão Tam nói hôm nay nó có chút việc, để anh tan làm tiện đường đón em."
Tôi trộm nhìn mắt Ứng Nhan, hắn có
chút mất kiên nhẫn, hàng mi anh khí hơi nhíu lại, tôi nhanh chóng cắt
đứt lão Lục đang thao thao bất tuyệt: "Năm giờ rưỡi. Em còn nhiều việc
lắm, cúp đây."
Thang máy đến tầng trệt của công ty, điện thoại
của Ứng Nhan cũng reo lên, cũng là mời dự tiệc, tôi nghe thấy hắn đang
nói: "Tôi buổi tối tăng ca, bận rồi, không tới được."
Người kia
tựa hồ rất kiên trì, theo sát Ứng Nhan mà gọi điện thoại, lòng tôi căng
thẳng, quên mất phải nhường cấp trên đi trước, cửa vừa mở liền xông ra
ngoài, ra khỏi thang máy thì tôi nghe thấy Ứng Nhan rốt cục trả lời:
"Như vầy đi, còn nửa tiếng nửa tan tầm, tôi xem xem có thể tăng ca làm
không, làm xong thì tôi tới, các cậu khỏi cần chờ."
Nửa tiếng
trôi qua rất mau, lão Lục thật đúng là nôn nóng, tôi còn chưa gọi điện
lại cho anh ta, anh ta đã hiện hồn ngay công ty tôi, lúc tôi từ phòng kế toán photo văn kiện đi ra, thì đụng phải lão Lục vừa bước khỏi phòng
Ứng Nhan trên hành lang.
"Anh xuống trước đi, tôi đưa văn kiện
rồi đi sau." Tôi để anh ta ngồi lại trên ghế băng, đi vào phòng Ứng Nhan giao văn kiện. Lão Lục cũng thực sốt ruột, chưa tới giờ đã đi tìm người rồi.
Ứng Nhan vẫn còn mải miết khổ ải trên bàn làm việc. Mợ nó
chứ, hừ hừ, hắn hà khắc với người khác, nhưng với bản thân hắn còn hà
khắc hơn. Nhìn Ứng Nhan đang chuyên tâm ngồi trên bàn làm việc, trong
lòng tôi dâng lên cảm giác kính nể.
Tuy rằng tôi không đồng ý yêu cầu quá hà khắt của hắn, nhưng trong lúc làm việc thế này, tôi thấy rõ
ràng hắn rất nhiệt tình và chuyên tâm với công việc. Khó trách hắn thân
là thanh niên không hề có chống lưng, mà vừa tốt nghiệp vài năm đã được
công ty trọng dụng.
Thọ kinh thướt tha lả lướt đi tới, hôm nay
Thọ kinh tận lực trang điểm, son phấn tinh tế, thay đổi hình tượng khôn
khéo ban đầu, rất có hương vị phụ nữ, vừa vào cửa, cô ta đã liếc tôi một cái, thần sắc bất động đi đến bên cạnh Ứng Nhan.
Chỗ này nguy
hiểm, không nên ở lâu nha. Tôi lập tức xách túi dông ra ngoài, còn hơn
cả Ứng Nhan, tôi sợ bà Thọ Phương Phương dịu dàng này gấp bội.
Quay đầu nhìn lại trước khi đóng cửa thì tôi thấy Ứng Nhan ngẩng đầu lên,
tuy rằng hắn mỉm cười chào hỏi Thọ Phương Phương, nhưng tôi rất rõ vẻ
mặt của hắn, trong mắt hắn rõ ràng là bất đắc dĩ cùng mất kiên nhẫn. Ứng lão đại, anh cũng đừng kháng cự, tiếp chiêu Thọ Phương Phương đi.
Tôi nghĩ tôi vĩnh viễn cũng không bằng được Ứng Nhan, công việc đối với tôi mà nói, nó vĩnh viễn cũng chỉ là công việc mà thôi, không hơn. Vừa ra
khỏi văn phòng, tôi thở ra khoan khoái, để xem Ứng Nhan đối phó với Thọ
tỷ tỷ thế nào, tôi sung sướng vô cùng đi về chỗ lão Lục.
Lão Lục đứng lên, kì lạ nhìn vẻ vui tươi hớn hở của tôi: "Có chuyện gì vui dữ vậy?"
"Đi." Tôi vỗ vỗ cánh tay anh ta, dắt đi ra ngoài. "Không có gì, chỉ là cảm
thán vỏ quýt dày có móng tay nhọn thôi, Ứng kinh vạn năng của chúng ta
mà cũng có lúc thúc thủ vô sách, ha ha, phải nói thế nào đây, gian nan
ứng phó mỹ nhân nha."
Miệng lão Lục lập tức mở lớn, trong mắt
phát ra ánh sáng chíu chíu: "Ứng Nhan? Tên gia hỏa không gần nữ sắc này
cũng có phụ nữ! Có phải cô gái đẹp vừ vào đó không? Không tồi nha!"
"Nhẹ tay nhẹ tay, anh nắm tôi đau quá." Tôi trừng mắt liếc lão Lục một cái,
gỡ cái bàn tay đang nắm lấy tay tôi của anh ta ra. "Ứng Nhan có phụ nữ
mà làm gì anh phải kích động dữ vậy?"
Lão Lục thả tôi ra, vung
vẩy cái chìa khóa xe nói: "Nha Nha, xem ra em không biết rồi, tên Ứng
Nhan này là kì tích nhân gian đó, anh em bọn anh ngoại hình cũng không
tồi, nữ sinh đại học hồi đó ngày nào cũng nghĩ cách chui vào phòng ngủ
bọn anh, khi đó ai lại chẳng giao lưu qua vài người?"
Lời này,
tôi nghe sao có vẻ không ổn. Không đợi tôi nghĩ tiếp, lão Lục đã tiếp
tục bà tám: "Nhưng cái tên tiểu tử Ứng Nhan này, cả ngày đều làm mấy cái việc linh tinh đó bên Hội học sinh, cho tới bây giờ vẫn chưa gặp nó gần gũi với phụ nữ nào."
Tôi nhớ lại vẻ cự tuyệt của Ứng Nhan với
Thọ Phương Phương, gật đầu: "Đúng nha, trong công ty cũng có người thích hắn nữa, có lẽ là do hắn bị lãnh cảm. Cái tên gia hỏa này, phải chăng
phương diện \'ấy ấy\' có khuyết điểm không, hắn thích đàn ông hả?"
Lão Lục cười phụt một tiếng, vỗ vỗ đầu tôi: "Nha đầu nhà em, cái gì cũng
nghĩ ra được hết, đúng là đáng yêu, khó trách lão Tam lại thích, đúng là hắn chỉ thích loại cổ quái đáng ngạc nhiên."
Tôi không hài lòng, lớn tiếng kháng nghị: "Gì gì gì? Cổ quái đáng ngạc nhiên? Tôi đây gọi là tinh quái đấy có biết chưa!"
Lão Lục cười ha ha lên, lại vỗ vỗ đầu tôi: "Được được được, tinh quái, lão Tam là thích em tinh quái, cứ thế đi."
Nghe lời này, tôi tự nhiên nhận ra ban nãy là lạ ở chỗ nào, thích? Ai không
giao lưu qua mấy cô? Chẳng lẽ Trình Gia Gia thích rất nhiều người?
Tôi biết mỗi người đều có tình cũ, hai người cùng nhau thì ai chẳng có quá
khứ, nhưng lúc này lòng vân không kiềm được tò mò, đánh một đường cong
cứu quốc: "Lục Tử, anh có nói quá không đấy, làm gì các anh được nữ sinh viên đại học hoan nghênh đến vậy được, tôi thấy anh ngày nào cũng bị bà nhà quản chế sít sao, Trình Gia Gia làm như nào lại đào hoa thế được."
Lục Tử bóp cổ tay thở dài: "Em đúng là không biết gì hết, trách sao lão Tam nói em không tim không phổi chứ, lúc trước bao nhiêu người thích Gia
Gia nhà ta, nó còn chưa động tới một cọng lông mi."
Trong lòng
tôi mừng thầm, ngoài miệng lại khinh thường: "Anh lại nổ rồi, hồi nãy
không phải anh vừa nói,... anh ấy thích như vậy, rồi anh em mấy anh, trừ Ứng Nhan ra thì ai chẳng giao lưu qua mấy cô sao?"
"Cái này không phải thế." Lão Lục bắt đầu lắp ba lắp bắp, trông trái nói phải. "Không còn sớm nữa, Nha Nha, nhanh lên."
Tôi bĩu môi: "Cái gì mà không phải thế chứ. Các anh nhất định là đang đùa giỡn với tình cảm thiếu nữ của tôi."
Lục Tử bắt đầu đổ mồ hôi, liên tục giải thích: "Không phải, lão Tam không
phải người như thế. Nha Nha, em đừng ép anh thế chứ, lão Tam giết anh
mất."
Chúng tôi vừa đi tới cửa công ty, thấy Lục Tử dáng vẻ khẩn
trương, tôi nhất thời thích thú, tiếp tục bĩu môi, đùa với Lục Tử:
"Không phải người như thế? Thế là loại người như nào?"
Lục Tử nhìn thấy sắc mặt của tôi, đau đớn hạ quyết tâm: "Thực tình không phải là như vậy, lão Tam chỉ là thích qua..."
Không đợi anh ta nói xong, chúng tôi đã bị một giọng nói cắt ngang: "Lục Tử,
các người đứng rề rà đó làm gì? Tối đến nơi rồi, còn chưa đi?"
Là Trình Gia Gia! Vừa rồi nói chuyện vui vẻ với Lục Tử, không chú ý tới
anh đến tự khi nào. Anh đúng là có năng lực kì dị, sớm muộn không tới,
lại canh ngay lúc lão Lục đang tiết lộ chuyện phong lưu của anh mà tới.
Trình Gia Gia cạy cái tay lão Lục đang kéo tôi, trừng mắt lão Lục: "Sinh nhật bà nhà cậu mà còn rề rà hả?"
Lão Lục gặp anh, như thể trút được gánh nặng, căn bản không hề xem anh nói
gì, vui tươi hớn hở đi ra xe mình: "Không phải cậu bảo em cậu có việc,
bảo tôi đi đón Nha Nha sao? Tôi chẳng phải tiện đường rủ Ứng Nhan nên
mới ra trễ sao?"
Tay Trình Gia Gia hơi siết lại, tôi ngửng đầu nhìn, anh cau mày: "Ứng Nhan? Nó ở đâu?"
"Cái tên đó vẫn đức tính gương mẫu như trước, bảo phải ở lại tăng ca, không
rảnh." Lão Lục bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ vẻ hưng phấn:
"Lão Tam, cậu nghe nói chưa, Ứng Nhan lần này có ý với một nàng đó nha."
Á à! Hóa ra tin đồn là như thế này mà truyền xa...
Nắm tay Trình Gia Gia đặt trên vai tôi siết chặt lại, anh không nghĩ là tôi chứ? Toi đang tính mở miệng giải thích, thì điện thoại di động trong
tay anh reo lên, mắt anh nhìn di động một cái, đi qua một bên nghe.
Trước cửa công ty là cả một vùng gió, mùa đông gió lớn thổi vù vù, tôi với
lão Lục đứng ngoài đầu gió mà lạnh run. Tôi nhìn Trình Gia Gia nghe điện thoại, anh vẻ mặt khó chịu, đang nói cái gì đó, không thấy chút dấu
hiệu chấm dứt nào. Phỏng chừng anh không đưa tôi đi được, tôi kéo lão
Lục: "Chúng ta lên xe ngồi trước đi, bên này lạnh quá."
Lão Lục gật đầu liên tục: "Đúng đúng, sao lại lạnh thế này cơ chứ, nhưng mà, Nha Nha, em vẫn cứ ngồi xe nó đi."
Tôi nghĩ thấy cũng đúng, ngồi trong xe Lục Tử, để Trình Gia Gia nghe điện
xong lại nhất quyết bắt tôi đổi về xe anh, thì rất phiền toái.
Tôi đi về hướng Trình Gia Gia cách đó vài bước, muốn tìm chìa khóa xe của
anh. Trình Gia Gia đang xoay lưng về phía tôi giáo huấn ai đó, khẩu khí
mất kiên nhẫn cực độ: "Hai người bọn em làm gì thì làm, tốt là được rồi, còn không tốt thì tách ra, cả ngày cứ như vậy anh còn thấy phiền giùm
em nữa là."
Cái dạng Trình Gia Gia này rất ít khi nhìn thấy, bình thường anh trước mặt tôi toàn mang vẻ mặt cợt nhả, cho dù có khi mắng
Lục Tử, nhưng đa phần vẫn là nói giỡn, tôi chưa bao giờ thấy qua anh tức giận mắng người như vậy. Tôi đi đến cạnh anh, chọc chọc cánh tay anh,
Trình Gia Gia hoảng sợ, đột ngột quay đầu, tôi không ngờ phản ứng của
anh lại mạnh như vậy, giơ tay ra: "Em lạnh. Anh đưa chìa khóa xe cho em
trước, em lên xe ngồi."
"Được rồi, bọn em muốn làm gì thì làm đi, anh không muốn quan tâm nữa, các em muốn làm sao cũng được, đừng rộn
tới anh bên này là OK." Trình Gia Gia tùy tiện kéo tay tôi rồi cúp điện
thoại cái rụp, xoay người ôm chặt lấy tôi. "Sao mặc ít vậy hả? Tay cũng
lạnh băng rồi này."
Tôi lấy ta hà hơi vào, xoa xoa, đặt lên lồng
ngực anh, thuận miệng đáp lời: "Thành phố A bên kia nóng mà, trở về chưa ghé nhà, trực tiếp đi làm liền. Vừa rồi là ai vậy, sao anh tức giận
thế?"
"Em gái anh, nó với bạn trai giận nhau." Có thể nhìn thấy
Trình Gia Gia đối với cô em gái này vô cùng không hài lòng, tới nói về
cô ấy mà cũng không muốn nói, chuyển đề tài sang chuyện khác: "Lần trước nói mang em đi Thanh Hải chơi, ăn hải sản trên thuyền, lần này sinh
nhật bà xã Lục Tử, chúng ta cùng đi, chơi cho đã luôn."