An An thật trượng nghĩa, ăn cơm xong thì đuổi bạn trai mình về nhà, mình thì kéo tôi trở về chỗ ở. Suốt cả buổi ăn cơm, tôi cứ một mực tò mò,
trước kia cô ấy sống chết đòi chia tay, sao chỉ mới đảo mắt một cái lại
quay về với anh ta rồi.
Đối với nghi vấn của tôi, An An lắp ba
lắp bắp nói đông nói tây nửa ngày, cuối cùng vẫn là khai thật, cô ấy
nói, không còn cách nào khác, chính lòng mình cũng không buông tay được. Tôi thực sự cảm thấy không đáng cho An An, đây là cái gì chứ, chẳng qua là bỏ không được tấm tình này, vậy giấu giếm lừa gạt trước kia đều xóa
bỏ đi sao, cô ấy sao lại vì một tên đàn ông như thế mà đè nén chính mình đến vậy.
Hơn nữa tôi cũng thật buồn bực, theo cái tính nóng nảy
của An An, căn bản không dung được tình yêu có tì vết, bây giờ làm thế
nào lại có thể bình yên tiếp nhập rồi nén lại như thế chứ.
An An
nhìn tôi, thở dài, không còn là vẻ mặt cợt nhả nữa: "Nếu đã quyết định
cùng anh ấy vượt qua, thì tại sao còn muốn tự chắn đường mình, dù đã xảy ra chuyện gì, thì hiện tại cũng không còn liên quan tới nữa, anh ấy bây giờ đối với chị thật sự tốt, chị cũng thực lòng thích anh ấy như thế,
lại nói rắc rối đã qua kia, chị thật cũng không muốn tự đi chắn đường
mình."
Tôi không phục: "Chị như thế là lừa mình dối người, chẳng
qua là dung túng cho bản thân tự tìm cớ, chẳng lẽ chị có thể thật sự
buông tha, hoàn toàn quên việc đó sao?"
An An không nói, một lúc
lâu sau mới vỗ vỗ vai tôi, trên mặt hốt nhiên lại là vẻ tang thương mơ
hồ: "Nha Nha, chị lớn tuổi rồi, tìm được một người thật lòng thích mình
cũng không dễ dàng gì, nếu trẻ lại năm tuổi, chị thật sự còn sức để
kháng cự, còn bây giờ, chị thật không còn tâm tình nào tìm người mới
nữa. Đàn ông trong xã hội này chị đã thấy qua, không một ai đơn thuần,
làm sao có ai được như tâm nguyện của mình chứ, tìm được một ai đại khái thỏa mãn là tốt rồi."
Tôi bị lời nói thấm thía của An An mê
hoặc, lời cô ấy cũng có đạo lý, nhưng lòng tôi sao vẫn có cảm giác là
lạ. Rửa mặt xong lên giường tôi mới nhận ra là lạ ở chỗ nào, giấu diếm
như thế, chẳng lẽ sau này vẫn cứ làm như chưa có phát sinh chuyện gì
sao? Tôi nhịn không được, mở miệng hỏi An An: "Sư phụ, trải qua việc lần này, bây giờ chị có còn tin lời của anh ta như trước kia được không?"
An An im lặng cở quần áo ra, lao vào ổ chăn cạnh tôi, tắt đèn điện đi,
trong bóng đêm truyền đến lời của cô ấy thật bình thản: "Không tin thì
làm được gì, đừng cố chấp, hiện tại chị đã nghĩ thông rồi, không có việc gì thì đừng tự mình chuốc lấy phiền não, không cho chị biết thì đó là
việc anh ấy không làm."
Giọng cô ấy bình thản, đều đều ở cạnh
bên, ngữ khí bình thản như thế làm tôi lại nhớ tới vẻ mặt tươi cười ngọt ngào của cô ấy bên người đàn ông kia.
Tuy rằng tôi không hoàn
toàn đồng ý với lời An An nói, tôi cảm thấy cô ấy đây chính là dối người rồi tự dối mình, nhưng mỗi người đều có tiêu chuẩn cân nhắc phán đoán
riêng, nói không chừng trong lòng An An, đây chính là khoan dung và tôn
trọng, chỉ cần An An có thể thuyết phục chính mình, cùng bạn trai thuận
hòa vui vẻ, như vậy cũng là kiên cường hơn hết thảy.
Tôi rụt người lại trong chăn, đêm nay, sao lạnh quá.
Tôi thề tôi tuyệt đối không cố ý, tôi chỉ muốn chỉnh giờ đồng hồ báo thức
thôi, tôi ở trong chăn bật di động lên. Nương theo một chuỗi chuông báo
tin nhắn, điện của Lục tử vang lên trước nhất, theo cái độ điện thật
đúng lúc này, tôi không biết anh ta rốt cục đã gọi điện cho tôi bao lâu
rồi nữa.
"Nha Nha, em với lão Tam rốt cục làm sao mà lại thành
thế này, nó ở đây thì buồn bực nốc rượu, em bên kia thì không nhận điện
thoại. Hai người bọn em có việc gì thì giáp mặt nhau nói cho rõ ràng,
đừng có ép nhau như vậy. Em nhanh tới đây đi, anh chịu hết nổi rồi, sáu
giờ tối lão Tam đã quá nạt lôi anh tới đây, uống luôn tuồng tới giờ, anh thật sự chịu hết được rồi." Lục tử hổn hển gào vào điện thoại ở đầu dây bên kia, cái đoạn âm thanh dài này vừa nhanh vừa vội, trong buổi đêm
nghe thật lớn tiếng, tôi nhíu nhíu mày, lấy điện thoại đi ra bên ngoài.
"Lão Lục, chuyện này nhất thời không nói rõ được, đợi ngày mai ảnh tỉnh
rượu, tự anh đi hỏi ảnh đi. Em ngủ rồi, không đến." Tôi tiếp tục rúc vào trong chăn, Trình Gia Gia không phải tửu lượng cao sao, uống nhiều cũng sẽ không sao đâu.
"Hỏi cái rắm ấy, vừa rồi nó tỉnh táo thì một
câu cũng chả nói, giờ uống tới hồ đồ rồi, thì một cái rắm cũng càng
không phóng ra được." Lục tử vô cùng sốt ruột, giọng nói liên tục thúc
giục. "Em, thiệt tình, tới đây mau lên đi, nếu anh kéo nó đi được, thì
anh cũng lười quản chuyện của bọn em, nhưng mà giờ nó thành ma men rồi,
chết sống ngồi đó không chịu đi, ai khuyên gì cũng bất động."
Tôi tiếp tục im lặng chui vào trong chăn, giọng thúc giục của Lục tử cũng
tiếp tục: "Nhanh lên, bất luận là có chuyện gì, thì em xách nó về nhà
rồi nói, về nhà rồi thì tùy em chấp hành gia pháp."
"Nha Nha,"
thấy tôi không tiếp tục lên tiếng, Lục tử bỗng nhiên đứng đắn lên, "Em
rốt cục là không hiểu cái gì chứ, lão Tam nó thật tình là thích em đó,
nhiều năm như thế, anh còn chưa thấy nó lo lắng cô nào như thế, dù là
lúc trước..."
Lục tử bỗng nhiên ngừng lại một lúc, rồi lại nói
tiếp: "Hôm nay anh tới thì nó cái gì cũng không chịu nói, ôm sầu trong
đầu mà uống rượu, hiện giờ say rồi cũng là đỏ mắt nói xin lỗi em. Anh
nhìn thật không đành lòng, nó có bao giờ vì phụ nữ mà khổ thành như thế? Các em có chuyện gì thì bình tĩnh mà nói, đừng làm rộn, kiểu này đối
với ai cũng chẳng tốt lành gì."
"Bọn anh ở một quán hải sản nhỏ
ven đường Minh Tùng, quán không tên, là nó muốn tới chỗ này. Em xem thử
đi, nếu có thể thì đến đây, bộ dạng nó giờ phỏng chừng muốn ngồi lại đây cả đêm. Em nếu có tới, thì gọi cho anh, anh tới đón em." Lục tử thở
dài, cúp điện thoại.
Thời gian dọi điện thoại dài, tay nắm điện
thoại của tôi có chút yếu đi, tôi vùi vào trong mền xoay xoay tay, đối
diện với cặp mắt đẹp sắc sảo của An An, cô ấy nháy mắt mấy cái với tôi:
"Đi đi, giữa đông, đừng để hắn ở ngoài vất vưởng."
Tôi cắn răng: "Không đi."
An An bĩu môi, đảo mắt, cau mày lại, lơ đãng nói: "Đường Minh Tùng, chẳng phải con đường trước tiểu khu nhà cô sao?"
Lòng tôi giật nảy, đường Minh Tùng, quán hải sản không tên trên đường Minh
Tùng, chẳng lẽ là quán lần đầu tiên hẹn hò tôi dẫn Trình Gia Gia đi
ăn...
Tôi xoay người, đưa lưng về phía An An tiếp tục chui vào ổ
chăn, điện thoại yên lặng nằm bên gối tôi, thỉnh thoảng lại có đèn lóe
lên nhấp nháy, cảnh tượng cuộc hẹn kia không khỏi xuất hiện trong đầu
tôi, Bạch Tuyết mùa xuân Trình Gia Gia, đẹp trai phong độ Trình Gia Gia, khi đó anh cũng là giả dối sao, trong lòng tôi bắt đầu mơ hồ đau, như
có kim chân đâm vào nơi đó, đau như ẩn như hiện, tôi liên tục đổi tư thế mà chẳng thể thoải mái nằm được.
Tôi lại xoay người, trong bóng
tôi An An lại như bĩu môi: "Cô là bánh nướng đấy à, cứ chốc chốc lại
xoay người, một đêm này chị thấy cô khó mà ngủ nổi, cô tốt nhất là cứ đi đi, đỡ cho chị bị phá chả ngủ được."
Tôi im lặng không lên
tiếng, trong bầu yên lặng điện thoại "tinh" lên một tiếng, tôi giật
thột, lập tức xoay đầu lại, chụp một cái nhấc điện thoại lên, lại chỉ là một cái quảng cáo nhàm chán. An An không thể nhịn được nữa, một cước đá tôi ra khỏi ổ chăn: "Cô đứng lên cho tôi, rõ ràng trong lòng nhớ muốn
chết, còn cứng đầu, cô không ngủ như mà tôi ngủ nha."
Tôi dưới sự uy hiếp của An An, ra khỏi cửa. Tôi không cho Lục tử lái xe tới đón,
Lục tử cũng uống say rồi, lái xe nguy hiểm, hơn nữa, tôi muốn một mình
đi tới quán vô danh kia, xem có đúng là Trình Gia Gia ở đó thật không,
nếu anh ở đó thật... Tôi cũng chưa biết nếu anh ở đó thật thì như thế
nào, trong đầu chỉ có một ý niệm, chính là muốn nhìn xem biểu hiện của
anh khi tôi đột nhiên xuất hiện ra sao.
An An khi nghe tôi nói tự mình đi, đã đứng lên khỏi giường, nói chở tôi đi. Tôi đương nhiên không cho, đêm hôm khuya khoắt, lại lạnh như thế, để cô ấy từ trong chăn ấm
bò ra ngoài, thiệt tình là rất vô nhân đạo, mà chỗ này là trung tâm nội
thành, bắt xe cũng tiện.
Tôi thuận lợi bắt được taxi, thành phố
đêm trong cái lạnh rét cũng không vì thế mà trở nên đìu hiu, nơi nơi đều là xa hoa trụy lạc, đèn hồng đèn đỏ, tôi đây không khỏi đa sầu đa cảm
một hồi, nơi đây dưới chốn phồn hoa đô hội, có bao nhiêu cặp trai thanh
gái lịch đêm ngày diễn những vở bi hài của đời thường? Lúc này tôi không hề biết, rất nhanh sau đó tôi sẽ được thể nghiệm thực tế dở khóc dở
cười của cái đời thường kia.
Tôi tới quán hải sản đó cũng là 0
giờ 30 rồi, khi tôi xuất hiện trước cửa quán thì mỏi người trong quán
đều sững sờ, nhưng mà, sững sờ của tất cả cộng lại cũng chẳng bằng nỗi
sững sờ của riêng mình tôi.
Trong quán, tôi gặp được một người phụ nữ ngoài ý muốn.