Tiệc rượu bắt đầu rồi, tôi đi theo Ứng Nhan vào hội trường, tiệc rượu
lần này quả thật rất lớn, hội trường nhốn nha nhốn nháo, đèn không ngừng thay đổi, nhạc không ngừng bên tai. Những năm trước tiệc rượu nghe nói
chỉ mời khách hàng lớn với khách hàng bản địa, nhưng nghiệp vụ của công
ty năm nay đúng là mở rộng không ít, thị trường tài chính bên ngoài ảm
đạm nhưng bên trong công ty tôi lại siêu quần xuất chúng không bị quật
ngã. Cho nên Hồ Thanh Thanh rất cao hứng, tiệc rượu lần này tổ chức thật long trọng, chẳng những mời khách hàng qua lại thường xuyên, mà còn mời cả khách hàng ít thường xuyên và khách hàng mới tiềm năng nữa.
Dù rằng trước kia cũng có theo Ứng Nhan và An An đi dự tiệc rượu, nhưng
mấy cái đó chỉ là tiệc chiêu đãi bình thường thôi, lấy thân phận một con bé xuất thân bình dân như tôi, trước đây làm sao mà được dự trận lớn
thế này chứ, nhất thời lòng tôi có phần bất an. Tôi nhìn nhìn chung
quanh, rất nhiều xiêm áo đã tọa xuống các bàn, mỗi bàn đều đã có người
của công ty chúng tôi, trai của phòng nghiệp vụ thì không cần phải nói,
uống tới hào khí ngút trời, một ly rồi lại một ly, mấy mỹ nữ bên bàn
rượu phía kia cũng thướt tha mềm mại, hào phóng tự nhiên, ngươi uống ta
tiếp với khách hàng, khí khái không thua đấng mày râu, chẳng hề kém cỏi.
Sếp trẻ của bọn họ, quản lý phòng nghiệp vụ Thọ Phương Phương hôm nay giáng trần xinh đẹp tuyệt vời, cô ngồi dưới áng đèn thủy tinh cười điềm
nhiên, toàn thân hình như còn phát sáng, sáng đến mức khiến mắt người ta bất giác dõi theo nhất cử nhất động của cô, chức quản lý phòng nghiệp
vụ dĩ nhiên không phải hư danh, cô quả thật rất phù hợp với không khí
này, cử chỉ chừng mực, tiến lùi hợp lý, như cá gặp nước, vững vàng nắm
trong tay nhân viên công ty lẫn khách hàng bên ngoài.
Nhìn tôi
cùng Ứng Nhan như hình với bóng, Thọ Phương Phương phía kia một bên duy
trì nụ cười xinh đẹp, một bên liếc lẹ sang tôi một cái sắc lẻm như dao.
Lạnh quá nha, tôi run lên, dời tầm mắt đi, đi gấp vài bước, đuổi kịp Ứng Nhan, đại tỷ à, xin lỗi nhé, mượn người trong lòng của cô một lát, tuy
rằng tôi rất sợ cô hiểu lầm, nhưng mà trường hợp này, ngoài theo sát Ứng Nhan, tôi thật tình chẳng biết nên phải làm gì.
Mắt nhìn thấy
cái đồng nghiệp đều uống rượu trò chuyện tự nhiên tiêu sái, lòng tôi
càng thêm khẩn trương, trong bụng dâng trào nỗi niềm xấu hổ, nhìn thế
nào cũng thấy mình không đủ hào phóng, tôi thật cẩn thận theo sát Ứng
Nhan, một khắc cũng không rời, trộm học tập bộ dạng tự nhiên như đất của hắn, chỉ sợ sơ sót làm trò cười cho bàn dân thiên hạ.
Ứng Nhan
liếc tìm chỗ ngồi, mang tôi đi tới một bàn rượu cạnh cửa hông, chúng tôi tới chậm, trên bàn này đã có một chàng trai phòng nghiệp vụ tự mình
chống đỡ, nhưng xem chừng tửu lượng của anh ta cũng không tốt lắm, vừa
thấy tôi với Ứng Nhan thì như trút được gánh nặng, lập tức đứng dậy
nhường chỗ cho chúng tôi ngồi.
Ứng Nhan sau khi bảo tôi ngồi bên
cạnh hắn, thì bắt đầu chào hỏi khách hàng trên bàn ăn. Mấy khách hàng
này một người tôi cũng chả biết, chỉ biết nhìn Ứng Nhan nói chuyện cười
đùa với họ, nâng chén cùng nhau, nhưng lại chẳng nói xen vào câu nào,
cảm thấy càng ngồi càng không được tự nhiên.
Tôi nhàm chán ngồi,
trong lòng đang do dự không biết có nên đứng lên mời rượu hay không,
chợt nghe một khách hàng đối diện nói đùa: "Này, một cô gái trẻ đẹp thế
này sao không thấy cậu giới thiệu hả?"
Lúc này tôi đang ngẫm nghĩ phương pháp làm thế nào để không bị người khác chú ý, thì lại bị chỉ
mặt điểm danh, trong lòng căng thẳng liền nhìn chỗ người khách hàng vừa
nói, đó là một người trung niên mập mạp, không biết có phải là ông tổng
công ty nào không, nhưng vừa rồi khi nghe Ứng Nhan mời rượu, tôi thấy
hắn gọi ổng là Vương tổng.
Trang phục quý báu trên người Vương
tổng cũng chẳng che được cái bụng mập, mắt ông ta rất nhỏ, nhất là khi
cười thì híp lại thành một đường chỉ, nhìn qua thấy sao mà đáng yêu ngây thơ chân thành (=.=), khiến tôi nhớ lại con mèo hay nằm sưởi nắng của
nhà Tiểu Mỹ, lúc này ông ta đang cười híp mắt nhìn tôi và Ứng Nhan, vẻ
mặt hòa nhã vô hại.
"A, đúng rồi đúng rồi, tôi quên giới thiệu,
đây Tiểu Lý của công ty chúng tôi, cô Tiểu Lý không uống được nhiều."
Ứng Nhan tùy ý giới thiệu với Vương tổng, thuận tay bưng ly rượu của
mình cụng với ly Vương tổng, nhẹ nhàng chuyển đề tài: "Vương tổng, chúng ta tiếp tục."
Vương tổng bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau khi buông cái ly ra tôi còn thấy ông ta cười cười với tôi rất hòa
nhã, rót thêm rượu vào ly, hướng về phía tôi nâng ly lên: "Tiểu Lý, rượu đỏ này dưỡng nhan, mấy cô trẻ uống vô có lợi lắm, giúp làm đẹp."
Vừa nãy không phải Ứng Nhan vừa nói tửu lượng tôi không tốt sao, ông ta thế nào mà lại nâng chén với tôi, tôi ngẩn người, chưa nghĩ ra phải làm thế nào, Vương tổng đối diện vẫn giữ nguyên thế đưa ly ra với tôi, tôi xấu
hổ, trong lòng quýnh lên không nhớ tới phải hỏi ý Ứng Nhan, học người
khác nâng ly rượu, cụng với Vương tổng, ực một cái uống cạn ly rượu đỏ.
Đôi mắt nhỏ của Vương tổng lại híp híp, quay đầu cười nói với Ứng Nhan:
"Này, cậu nói không đúng rồi, nhìn bộ dạng uống rượu này của Tiểu Lý thì làm sao nói là không biết uống rượu được, tôi thấy bọn tôi không phải
là đối thủ của cô ấy đâu."
Lòng tôi thầm than hỏng bét, vừa rồi
uống vội lộ cả nội tình. Ứng Nhan quay đầu nhìn tôi, rót thêm vào trong
ly tôi ít rượu, hắn cúi thật là gần, nhỏ giọng hỏi tôi: "Ba ly rượu đỏ
có uống nổi không?"
Tôi gật gật đầu, Ứng Nhan khi chuyển hướng về lại Vương tổng thì gương mặt đã tươi cười: "Tôi thật không nói xạo đâu, Tiểu Lý bình thường chưa uống rượu bao giờ, bất quá khó có được ngày
mọi người vui vẻ như hôm nay, Tiểu Lý cũng có thành ý, đáp lễ với Vương
tổng một ly."
Tôi chú ý thấy lượng rượu Ứng Nhan rót cho tôi quả
thật rất ít, đại khái chỉ có một phần ba ly không tới, bàn này có chín
người, như vậy kính rượu một vòng xong, tối đa cũng chỉ phải uống ba ly
rượu đỏ, với tôi mà nói thì uống hai chai rượu đỏ cũng chẳng thành vấn
đề, tôi lập tức có can đảm, bưng ly rượu kính Vương tổng, giọng nói cũng thanh thúy lên không ít: "Vương tổng, em kính anh."
Mắt nhỏ của
Vương tổng đảo một vòng quanh ly rượu của tôi, loại khách hàng quen với
bàn tiệc như ông ta hẳn cũng hiểu ra tâm tư nho nhỏ của Ứng Nhan, nhưng
tôi dù gì cũng chỉ là một cô gái trẻ, cuối cùng ông ta cười cười, không
nói gì mà ngửa cổ uống sạch ly.
Tôi không biết tác phong của mình có phải là không khéo hay không, trong lòng có phần không yên, kính
rượu hết một vòng rồi thì chẳng nói một lời mà quay về chỗ, bọn Vương
tổng bắt đầu nói đến cổ phiếu, Ứng Nhan thừa dịp bọn họ không để ý, quay đầu lại động viên tôi: "Không tồi, cứ vậy đi, để tôi nhắc nhở cô, cô cứ từng bước từng bước mà kính rượu, kính hết một vòng rồi thì chúng ta
rời chỗ này sang trốn bên Hồ tổng."
Có được sự cổ vũ của Ứng
Nhan, lòng tin của tôi tăng thêm nhiều, nhìn biểu hiện của Ứng Nhan và
đồng nghiệp kia, học bọn họ, từng bước từng bước tiến quân lại chỗ ngồi
của mấy ông tổng, kính đến hai ly cuối cùng thì tròng mắt tôi vô tình
đảo qua đại sảnh, chén rượu trong tay tôi lập tức ngừng lại, nơi đó có
một người tôi không muốn gặp nhất, Trình Gia Gia.
Trình Gia Gia
một thân âu phục sẫm màu, ngồi bàn của Thọ Phương Phương, hiện giờ đang
tựa lên ghế, vẻ mặt khó chịu nhìn tôi và Ứng Nhan. Thấy tôi nhìn từ bên
này, mắt anh sáng rực, tựa hồ muốn đứng lên, lại bị một mỹ nữ bên cạnh
kéo xuống, cô gái kia nhẹ nhàng cười rồi nói gì đó với anh, tôi nhìn
thấy anh mất kiên nhẫn ngồi lại lần nữa, cũng cầm lấy ly rượu cụng với
cô ta, ngay sau đó người trên bàn cũng mời rượu anh, nhất thời anh uống
liền mấy ly.
Trong lòng tôi giật lên thình thịch, tôi sớm nên nhớ đến, anh là khách hàng lớn của công ty tôi, bữa nay nhất định sẽ tham
gia tiệc rượu nha. Chuyện vừa rồi anh đều thấy hết sao, hôm nay Ứng Nhan rất che chở tôi, bộ dạng bọn tôi cũng rất thân thiết, ngay cả Thọ
Phương Phương cũng dạo một vòng sang đây, Trình Gia Gia trước kia luôn
đặc biệt nhạy cảm chuyện Ứng Nhan tiếp cận tôi, hiện tại nhất định càng
thêm sôi máu.
Nhưng mà tôi lập tức thầm mắng mình, Lý Nhị Nha,
mày đúng là đáng phỉ nhổ, có cái gì mà sợ, chia tay cũng đã chia tay
rồi, anh còn có thể thế nào, hơn nữa trường hợp ở trước công chúng thế
này, anh vướng thân phận, hẳn cũng không dám có hành động quá đáng, tiệc rượu đến nơi đến chốn xong thì tôi đã trốn đi trước rồi.
Dù vậy, tôi vẫn bất giác liếc mắt nhìn sang bên đó, tôi không thể không thừa
nhận, tên Trình Gia Gia thật có phong phạm ngọc thụ lâm phong, hơn mười
ngày không gặp, anh dù hao gầy đi chẳng ít, nhưng phong thái vẫn mê
người như trước, mấy cô gái ở bàn bên kia toàn bộ đều vây quanh anh,
nhưng anh cũng chẳng cự tuyệt ai, bất luận ai kính rượu, anh cũng chỉ
trầm mặc nuốt xuống một ly rồi lại một ly.