Thọ Phương Phương cong vẹo người chẳng đứng lên nổi, tôi bị cô ấy khiến
cho giật mình, trong đầu tỉnh lại tí chút, nhanh chóng thừa dịp hỗn
loạn, chạy tới phòng nghỉ ban nãy mà tránh ngọn sóng đầu gió.
Tôi ngồi xuống một cái sofa nhỏ trong góc tối, tiếng cười bên ngoài vang
vọng vào, dường như Ứng Nhan đã về rồi, tôi nghe hắn chỉ huy Tiểu Lí sắp xếp mọi việc đâu vào đấy, đại khái chỉ có hắn với Tiểu Lí là tỉnh táo,
Tiểu Lí thi thoảng còn hỏi hắn, có cần mang về hay không. Giọng của bọn
họ bắt đầu loãng đi, tôi biết cồn phát huy tác dụng rồi, đầu tôi chóng
tới ngất ngư, nhưng không khó chịu, chỉ thấy phòng nghỉ bây giờ sao tự
nhiên oi bức quá.
Tôi nghe thấy Ứng Nhan hỏi: "Quản lý Thọ, Lý Nhị Nha đâu?"
Thọ Phương Phương hàm hồ, âm thanh đứt quãng: "Không biết...mới vừa...ở đây, cô ta...cô ta cũng có uống rượu..."
"Ừm, cực cho cô rồi." Ứng Nhan dường như muốn làm Thọ Phương Phương an lòng, "Quản lý Thọ, tôi để Tiểu Lí đưa cô về trước, tôi ở lại đây xem còn
phải thu xếp gì nữa không."
Ngồi trong góc phòng nhỏ hẹp, nghe
thấy giọng Thọ Phương Phương bên ngoài, lòng tôi bỗng nhiên nghẹn lại,
trong phòng càng bức bối hơn.
Tôi rốt cục là đã trêu vào ai, tại
sao ai cũng khi dễ tôi, tôi học đại học khó khăn lắm mới tìm được bạn
trai, hóa ra lại là đồ bỏ đi, con nhỏ Gia Thanh kia vung đao cướp người
của tôi, tôi còn chưa nói gì, vậy mà ông trời trái lại còn hận tôi, còn
ma xui quỷ khiến mà đưa Trình Gia Gia tới với tôi, khiến tôi giờ đây sứt đầu mẻ trán chẳng biết phải làm thế nào.
Còn nữa, tôi với Ứng
Nhan cái gì cũng không có, cùng lắm chỉ là Ứng Nhan hư hư thật thật
thích tôi, chiếu cố tôi hơn bình thường một chút. Nhưng tôi đối với Ứng
Nhan rõ ràng là muốn trốn còn không kịp, vậy sao Thọ Phương Phương lại
xem tôi như cái đinh trong mắt chứ, lúc nào cũng khiến tôi phải khó xử,
cô ta cũng không nghĩ tới, sống chết làm mấy chuyện đó thì được người ta chú ý chắc.
Tôi nghĩ thế nào cũng tìm không ra lỗi của mình, xin lỗi à, sao một đống người lại đì tôi xuống thế chứ, tôi càng nghĩ càng
rối, càng nghĩ càng khó thở. Oan ức nhất là tôi bị Thọ Phương Phương ăn
hiếp, tôi quyến rũ Ứng Nhan chắc, xúi hắn không để ý tới cô ta chắc, sao lại hận tôi đến thế cơ chứ.
Tôi hít một hơi thật sâu, buồn quá
đi mất, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì hả, tôi sao phải trốn trong cái
xó xỉnh tối thui này, tôi không có làm gì sai, sao tôi lại phải trốn hả.
Dường như cồn tiếp cho tôi dũng khí, tôi loạng choạng đứng lên, chuẩn bị đi
ra ngoài tìm Thọ Phương Phương cãi lộn. Không đợi tôi đứng lên khỏi
sofa, thì cửa phòng nghỉ đã mở ra, Trình Gia Gia mang theo một thân gió
lạnh đi vào, đỡ lấy tôi: "Nha Nha, anh biết em trốn ở đây mà, đi, chúng
ta về nhà."
Chúng ta về nhà? Tôi lại bị kích thích, đầu choáng
váng xay xẩm, làm sao nhớ tới anh vừa mới đối tốt với tôi, chỉ nhớ tới
đủ loại dối gian của anh trước kia thôi.
"Cái gì chứ, anh nói về
nhà sao, đó là nhà của tôi, chúng ta chia tay rồi anh có biết không?"
Tôi nghe thấy giọng mình, trong lòng có hơi kì lạ, tôi rõ ràng chỉ nghĩ
trong lòng, sao lại nói ra rồi, chẳng lẽ say thật sao?
Trình Gia
Gia dừng lại, anh cau mày quay đầu: "Sao lại say thành thế này, anh ra
ngoài chỉ có một chốc, em trong đây lại uống thêm sao?"
Tôi lắc đầu, kiên quyết phủ nhận: "Không say, tôi chỉ nói hơi lớn tiếng chút thôi."
Vừa phủ nhận xong tôi đã hối hận, sao tôi phải giải thích với anh, chúng tôi đã chia tay, chia tay rồi!
Tôi chưa bao giờ biết sức tôi lại lớn đến thế, tôi giật người ra khỏi Trình Gia Gia, lảo đảo lùi lại mấy bước, quay đầu hét về phía anh: "Tôi còn
cần anh quản sao, anh đi về lo cho em gái nhỏ Tiểu Thanh của anh đi!"
Một câu hét này khiến tôi thật thoải mái, nhìn thấy Trình Gia Gia bất đắc
dĩ nhíu mày đứng đó, giận trong lòng tôi lập tức được trút đi, phòng
nghỉ dường như cũng không còn u ám nữa.
Cửa đằng sau lại "kẹt"
lên một tiếng, tôi tuy đang choáng váng đầu óc, nhưng tôi thấy mình còn
chưa say đâu, tôi xiêu xiêu vẹo vẹo xoay người, hóa ra là Ứng Nhan, phía sau còn có hai người đi theo, Ứng Nhan vừa thấy bộ dạng của tôi, thì
biểu biện của hắn với Trình Gia Gia giống nhau như đúc, cũng là tới đỡ
tôi, cũng là nói một câu không khác nhau cho lắm: "Sao lại say thành thế này rồi?"
Sao lại say thành thế này rồi à, tôi rõ ràng chưa hề
say, bọn họ thế nào mà lại một mực bảo tôi say thế, tôi giận, cực kì tức giận, càng kiên quyết phủ nhận: "Tôi không có say!"
Hai người đàn ông đối diện phản ứng cực kì thống nhất, trăm miệng một lời: "Đúng, không say, em không có say."
Cái này rõ ràng là lừa gạt, tôi say đến nhường này rồi mà, tôi càng tức
giận, vung tay, chỉ vào Trình Gia Gia, miệng như bắt đầu có ý thức mà
thao thao bất tuyệt: "Tôi biết, tôi quá thành thật, nên mới bị các người khi dễ. Anh, Trình Gia Gia, em gái anh là cái loại nào anh không biết
sao, không phải là cướp bạn trai người khác à, làm cướp mà còn kiêu ngạo đến thế hử, anh không dạy nó cho đàng hoàng, lại còn đi giúp nó khi dễ
người khác, hai anh em yêu thương nhau thì cứ việc, nhưng kẻ khác cũng
là người vậy, gì mà khờ dại không hiểu chuyện chứ, khờ dại cũng có thể
tùy tiện đi hại người sao? Tôi van anh, anh mang theo em gái anh cút đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Tôi nhìn Trình Gia Gia miệng vừa mở lại khép, tựa hồ muốn nói xin lỗi. Xin lỗi à? Có tác dụng cái rắm!
Thật con bà nó thống khoái nha, tôi ngừng nói xong, xoay người, không muốn
tiếp tục để ý tới Trình Gia Gia, không ngờ dưới chân mềm nhũn, đảo một
cái, thiếu chút nữa là ngã. Ứng Nhan cách tôi gần nhất nhanh chóng xoay
người đỡ tôi, lỗ tai hắn ngay trước mắt tôi, hồng hồng, đỏ rực, khiến
người ta chỉ muốn nhéo một cái. Tôi nghĩ nghĩ, giơ tay nhéo, nhéo một
cái cũng không sao chứ, trước kia hắn khi dễ tôi nhiều như vậy, giờ tôi
nhéo có một cái, cũng không tính là có lỗi với hắn nhỉ?
Ngay sau
đó, tôi phát hiện tay tôi thật sự đã động tới lỗ tai Ứng Nhan, ừm, sờ
vào cũng đã lắm, tiện tay nhéo nhéo: "Còn anh nữa, Ứng Nhan, anh cũng
chẳng phải phường tốt lành gì, tôi còn nhớ mồn một anh mỗi ngày đều ức
hiếp tôi, bắt tôi làm cái việc trời đánh thánh vật đó, hại tôi xấu hổ
muốn chết trong ngân hàng, còn khấu trừ tiền lương của tôi, có phải bắt
nạt tôi sung sướng lắm không hả?"
Ứng Nhan bị tôi tập kích đột
ngột không biết phải làm sao, thần sắc rất chi là kì quái. Tôi trong
lòng nhớ tới Thọ Phương Phương lại càng thêm tức, lực trên tay tăng thêm xoắn lấy tai hắn, còn xách xách đầu hắn lên: "Còn nữa, đều là tại anh,
Thọ kinh giờ hận tôi muốn chết, cứ như tôi là thiếp của anh ấy. Mà, Thọ
kinh đâu?"
Tôi bắt đầu tìm kiếm Thọ Phương Phương khắp nơi, tôi
nhớ vừa rồi cô ta theo sau Ứng Nhan, tôi nhìn nhìn ra ngoài cửa, quả
nhiên cô ta đang đứng đó, đang gắt gao tựa vào cửa không chịu đi cùng
với Tiểu Lí, Tiểu Lí đang nắm chặt lấy cô ta. Ha ha, được được, tôi
buông Ứng Nhan ra, gọi về phía Thọ Phương Phương: "Cô không phải thích
Ứng Nhan sao, có bản lĩnh thì đi khiến hắn thích cô đi, ganh với tôi làm gì, còn khó dễ tôi nữa, cô cứ thế thì tôi thực sự ra tay với Ứng Nhan
cho cô xem."
Tôi vừa thốt lên xong, thì ba người đang ông ở đây
biến sắc, Trình Gia Gia khiếp sợ nhìn tôi, Tiểu Lí há to miệng, Ứng Nhan thì vẻ mặt xấu hổ, tôi lại lần nữa nhéo Ứng Nhan, trừng hắn: "Anh chẳng lẽ không thích tôi sao?"
Tôi bực, Ứng Nhan sao lại lắc đầu, tôi
dí sát mặt lại nhìn, mặt Ứng Nhan lại càng đỏ bừng, hắn kéo tôi ra, nhỏ
giọng nói: "Nha Nha, cô say rồi."
Khốn, còn dám nói? Mặt Ứng Nhan ngay trước mắt tôi, rất lớn, đối diện mắt tôi là đôi môi hồng thắm của
hắn, tên này ngoại hình không tồi nha, tôi cảm thấy đầu mình càng lúc
càng choáng, trước khi ngất, tôi còn làm một chuyện khiến về sau phải
xấu hổ vô cùng, đó là, kéo mặt Ứng Nhan qua, hôn bẹp một cái lên miệng
hắn, sau đó bị ai đó kéo về phía sau, cả người cũng ngã ra sau theo
luôn.
Chuyện sau đó tôi cũng không nhớ nổi nữa, chỉ nhớ Trình Gia Gia giận điên người, muốn lôi tôi về nhà, mà tôi lại níu chặt lấy cánh
tay Ứng Nhan chết cũng không đi cùng anh, sau đó Ứng Nhan cùng Trình Gia Gia nói gì đó, hai người lớn tiếng cãi mấy câu, cuối cùng tôi nhớ mang
máng Trình Gia Gia hỏi tôi một câu, rốt cuộc em có đi theo anh hay
không.
Tôi nhớ mình nắm chặt lấy tay Ứng Nhan, nói, sếp ơi, tôi không muốn đi với anh ta.
Ngày hôm say tôi tỉnh lại đã ở trong phòng mình, cơn say khiến đầu tôi muốn
nứt cả ra, toàn thân trên dưới một chút sức cũng không có. Sau khi tỉnh
lại, chuyện đầu tiên tôi làm là gọi điện thoại cho Tiểu Lí, tôi nằm
trong chăn lo lắng bấm số Tiểu Lí, nhằm xác định lại hành vi vĩ đại ngày hôm qua.