Tôi tắm xong, từ nhà vệ sinh đi ra, lại bị Trình Gia Gia bất ngờ ngồi
trên sofa làm cho hoảng sợ, anh mới tới sao? Mới xử xong Ứng Nhan, giờ
lại tới thêm một tên gia hỏa khó nhằn nữa, tôi nhớ lại bộ dạng giận điên cuồng của anh hôm qua, đầu đột nhiên đau vô cùng.
Tóc vừa tắm
xong rất ướt, còn chưa kịp sấy khô, nước đang nhỏ long tong từ trên đầu, trước ngực và trên vai áo đều bị ướt một mảng, tôi xoay người vào nhà
vệ sinh lấy khăn bông lớn ra lau tóc, trong lòng tự hỏi có nên đóng cửa
lại luôn hay không.
"Nha Nha, khoan đi đã." Giọng Trình Gia Gia
sau lưng tôi truyền tới, thái độ lần này của anh không còn là nôn nóng
như trước, chỉ còn là không nhanh không chậm.
Anh làm cho tôi
kinh ngạc, một đêm nháo nhào như hôm qua, lấy tính cách trước giờ của
Trình Gia Gia, hẳn là phải có sấm vang chớp giật chứ. Tôi quay lại, chỉ
thấy anh ngẩng đầu nhìn tôi, mắt phủ đầy tơ máu, cằm cũng xanh xanh, ánh mắt anh mệt mỏi nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
Thấy tôi quay đầu,
Trình Gia Gia vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ý bảo tôi đi qua: "Nha Nha, em
đừng vội, lại đây, chúng ta nói chuyện."
Tôi chần chờ, Trình Gia
Gia thấy thế, còn cư nhiên nhếch nhếch môi, ra vẻ thoải mái: "Anh cũng
không cưỡng hôn đâu, đã bảo sẽ nói chuyện đàng hoàng với em, em sợ cái
gì? To gan thế mà cũng sợ? Đêm qua sao em không sợ chút nào hả? Mắng anh đến thế còn gì."
Anh đây là đang nói đùa? Tôi cảm thấy không
bình thường, hơn nữa anh còn vạch áo cho người xem lưng, cố tình lấy
chuyện mất mặt ngày hôm qua mà nói.
Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ,
bất chấp thắc mắc, hung hăng liếc anh một cái, miệng Trình Gia Gia càng
giãn rộng, nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của tôi, anh lại cười, cười một
hồi, anh đột nhiên dừng lại, nhìn tôi thở một hơi dài: "Nha Nha, đã thật lâu rồi em chưa trừng anh như thế."
Lời này nghe sao mà sầu não, cũng không đợi tôi bi thương, anh lại cười khì nói tiếp một câu: "Anh
thấy em trợn trắng mắt mới nhìn được, đôi mắt nhỏ thế mà linh hoạt gớm,
lườm chuyên nghiệp luôn, người bình thường không làm được thế đâu nha."
Nghe được câu này, tôi vừa bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh liền suýt bị trợt,
cái tên ấy, vô lại tới mức khiến người ta hận nghiến răng.
Trình Gia Gia ước chừng là nhìn thấy tôi nghiêng ngã, nhảy mấy bước lại gần: "Cẩn thận."
Đều là tại anh gây ra, tôi nhịn không được thầm mắng anh một câu, tránh tay đỡ của anh ra: "Không có gì, trơn thôi."
Tay đỡ của Trình Gia Gia trống không, lại thở thêm một hơi dài thượt: "Nha Nha, em phải thế này sao?"
Tôi lấy khăn mặt vắt trên giá, lau tóc ướt trên đầu, cố chấp không nhìn anh.
Trình Gia Gia cũng trầm mặc, chỉ dựa vào cửa, mím chặt môi, yên lặng cùng chiến tranh ngầm với tôi.
Sau một lúc lâu, anh chậm rì mở miệng, giống như vừa cắn phải lưỡi, nói mấy câu mà khó khăn vô cùng: "Hôm qua anh cãi với Ứng Nhan suốt một đêm,
thiếu chút nữa là đánh nhau, nháo cả một trận, lời vừa rồi em nói với nó anh đều nghe được, em thật đã quyết định rồi sao? Chúng ta, thật không
có cách nào thử lại?"
Tóc của tôi rất dài, tắm xong rối thành một nùi, tôi lấy lược chải thế nào cũng không được, càng chải càng rối, vừa dùng sức, da đầu đã bị kéo tới phát đau.
Một bàn tay to chìa ra, lấy lược ra từ trong tay tôi, Trình Gia Gia giống như mỗi lần tôi gội
đầu xong, nhẹ nhàng giúp tôi chải tóc.
Tôi không được tự nhiên
xoay xoay đầu, lại bị anh ấn chặt xuống: "Đừng nhúc nhích, anh chải giúp em, một lần thôi, một lần cuối cùng."
Khốn, câu này thật cao
minh, phàm là phụ nữ còn có chút tình cảm trong lòng, nếu được người ta
nói câu "một lần cuối cùng" đầy bi thương như thế, phần lớn đều chống cự không nổi, chỉ là tôi từ nhỏ đã có hơi tưng tửng, nói dễ nghe, thì gọi
là ý chí kiên định, nói khó nghe chút, thì là cứng đầu khô khan, đừng
nhìn tôi bình thường cười hỉ hả mà tưởng tôi dễ tính dễ lừa gạt, nếu tôi đã hạ quyết tâm rồi, thì đến chết cũng không quay đầu lại.
Chính mình cũng biết tính tình thế này có phần không công bằng, ngày thường
vẫn tiết chế hết mức, chỉ là giang sơn dễ đổi, tính nết đánh chết không
chừa, đến lúc quyết định, thì cái tính tồi tệ này lại lộ rõ.
Tỉ
như bây giờ vậy, một chuyện tình tuyệt vời, lời sâu ý nặng thốt ra bên
tai, tình ý dịu dàng mà miên man không dứt, tôi lại phá hỏng khung cảnh
mà vung đầu, giật mạnh lược trong tay anh về, tiếp tục chải lung tung
lên tóc mình, nhe răng nhếch miệng từ chối lời nhu tình của người ta:
"Đừng có ngọt ngào như thế được không, tôi chịu không nổi, chia tay thì
chia tay thôi, anh không cần phải chuẩn bị nghi thức cáo biệt thế đâu."
Không khí mập mờ tình cảm đã không còn, Trình Gia Gia cũng bứt ra, cười thành tiếng, cũng không bày ra bộ dạng dịu dàng thâm tình nữa, vỗ đầu tôi:
"Được rồi, làm tiệc chia tay cũng không được sao?"
Tôi đột nhiên
cảm thấy tình trạng này rất tốt, hình như đã khôi phục lại bộ dạng cùng
cãi nhau với Thiện Giải Nhân Y trước kia, nói chung quan hệ của tôi với
Trình Gia Gia là bạn bè mới thích hợp nhất, từ nay về sau, cứ giữ gìn
quan hệ bạn bè thuần khiết thế này đi.
Tôi cũng lập tức không
phụng phịu nữa, lôi tay Trình Gia Gia mà kéo ra phía cửa: "Được rồi,
tiệc chia tay thì tiệc chia tay, anh ra ngoài một lát, chờ bổn cô nương
thay đồ rồi đi. Chúng ta hợp đẹp tan cũng đẹp, sau này lên mạng cũng có
thể tám với nhau rồi."
Trình Gia Gia nhếch miệng, nhìn tôi chớp
mắt: "Nha Nha, không phải em luôn muốn biết vì sao anh thích em à? Anh
chính là thích bộ dạng tràn đầy sức sống này của em, tựa như không có
chuyện gì trói buộc em được, em dù thế nào cũng có thể vui vẻ, người
khác ở bên em cũng sẽ vui vẻ theo."
Hóa ra tác dụng của đứa dở
hơi tôi chính là giúp mọi người vui vẻ, vậy tôi làm hết phận sự thôi,
tiếp tục giỡn lần nữa, quay đầu lại chớp mắt phong tình với anh: "Anh
kềm chế đi, tuy rằng tôi người gặp người thích, nhưng anh cũng đừng có
lại gần, nịnh bợ vài lần là được, đừng có sùng bái tôi."
Trình Gia Gia cười ha ha, lại vỗ đầu tôi, xoay người đi đến phòng khách: "Em thật quá khiêm tốn rồi."
Chúng tôi đi tới quán hải sản vô danh lần đầu hẹn hò kia làm tiệc chia tay,
tôi lại một lần nữa uống say, Trình Gia Gia liên tục kích tôi uống, sau
đó tôi ngẫm lại, anh nhất định là cố ý, lúc ấy tôi làm thế nào mà lại
chẳng cảm nhận được dụng ý của anh, cảm xúc dâng trào, cứ một ly lại một ly. Mợ nó chứ, hay là trong lòng tôi mơ hồ còn muốn uống rượu, muốn
giống như hôm qua mượn rượu làm càn, lấy cái cớ say rượu, cuối cùng
phóng túng một lần cuối?
Đáng tiếc chính là, hiện giờ tôi chẳng
thể làm gì được, có lẽ hôm qua uống quá nhiều, hôm nay uống chưa được
bao nhiêu tôi đã say ngất ngư. Trong lúc choáng váng, tôi thấy mình tựa
đầu vào vai anh, cảm giác rất quen thuộc, thật thoải mái. Mặc khác, tôi
dường như đã khóc, lại như không khóc, tôi nhớ không rõ lắm, tôi có ấn
tượng là, Trình Gia Gia cuối cùng ôm lấy tôi, vỗ về lưng tôi từng chút
từng chút một, dường như liên miên kể những việc sau khi quen tôi, rồi
rằng anh chưa từng thích một người đến thế.
Sau đó tôi lại ngủ
mất, khi tôi lần nữa tỉnh lại từ cơn say, trời đã tối đen, tôi ở trên
giường mình như cũ, tình hình giống buổi sáng như đúc, đau đầu giống, cả mùi rượu cũng giống.
Tôi hoảng hốt, chuyện ngày hôm nay sao có
vẻ thật hoang đường, có phải là mộng hay không? Nhưng tôi ngẩng đầu lên
thì thấy được, cà vạt tôi đặt trên bàn cạnh tủ áo đã không còn.
Trình Gia Gia, anh thật sự đã tới, chúng tôi thật sự đã chia tay.
Tôi nhịn cơn đau đầu rồi ngồi dậy, cầm lên bộ quần áo mới thay ban sáng,
quần áo màu trắng thế này thật dễ bẩn, sáng mới thay, giờ đã dính vài
vết nước khốn kiếp. Tôi lắc đầu, quăng đồ trong tay đi, nhảy xuống
giường, lại đi tới tủ lấy quần áo sạch sẽ để mặc.
Vừa mở tủ, tôi
đã ngẩn ra, ban sáng quần áo còn treo chật tủ, hiện tại gần như trống
không. Quần áo Trình Gia Gia toàn bộ đều biến mất, tôi chạy tới tủ giày, giày anh cũng biến mất, lập tức, dấu vết của anh trong căn phòng này
đều bốc hơi sạch sẽ, tựa như anh chưa từng xuất hiện nơi đây.
Anh, thực sự bỏ đi.
Di động reo một tiếng, báo hiệu có tin nhắn, tôi phục hồi tinh thần, cúi
đầu nhìn điện thoại, tin nhắn là của Trình Gia Gia gửi tới: "Nha Nha,
tỉnh đi. Anh đi rồi, anh cứ luôn theo ý mình, một mực miễn cưỡng em. Bây giờ, anh không miễn cưỡng em nữa, anh tôn trọng lựa chọn của em."
Tôi cầm di động mà sợ run cả người, lạnh quá, giữa mùa đông, chỉ mặc một
cái áo mỏng đứng trong phòng, tôi lạnh thấu cả vào người, cái lạnh dường như rỉ ra từ tận xương cốt, khiến hàm răng tôi cũng va vào nhau lạch
cạch.
Tùy tay lấy một bộ đồ, tôi chạy về phía nhà vệ sinh, mợ nó, lạnh quá, tôi phải tắm, phải tắm nước thật nóng, thật thật nóng