Tang sự cô tôi rốt cục cũng xong, tiễn thân hữu về, tôi với chị họ mệt
mỏi trở về nhà cô, chẳng thèm thu dọn phòng ốc bừa bộn, vừa tới giường
là vật ra ngủ, giấc ngủ này cứ như bất tỉnh nhân sự tới thiên hôn địa ám luôn vậy.
Đến khi tôi tỉnh lại, trời đã tối đen, tôi thế mà lại ngủ trọn một ngày.
Chị họ ở phòng cách vách không biết đã đi đâu, mấy ngày nay đúng là dày vò
chị, nương tựa vào mẹ và em trai từ nhỏ, thế mà chỉ trong vòng hai năm
họ đã mất, chị bây giờ dù có thời gian ngủ, cũng không ngủ được.
Trong phòng khách, cha tôi đang thu dọn đồ đạc, cha mấy ngày nay cũng già đi
rất nhiều, chị gái duy nhất mất đi, là đả kích rất lớn đối với ông, tóc
ông bạc hẳn ra, nghe mẹ tôi nói mười mấy ngày nay tối nào cũng nghe ông
trở người liên tục, căn bản là không có giấc nào trọn vẹn.
Khi
tôi đến bên người cha thì ngay lúc cha đang cầm lên một quyển album, ảnh chụp trong album rất ít, phần lớn là ảnh của chị và anh họ trước đây,
cũng có một số ảnh chụp cô tôi khi còn trẻ. Cô mặc sơ mi trắng, cột hai
chùm, trong bức ảnh trắng đen trông bà thật trẻ, lần áo mộc mạc cũng
không làm mất vẻ duyên dáng của bà.
Cha tôi ngơ ngác cầm album,
ngồi trên sofa mắt đỏ ngầu. Như thế không được, tôi lấy lại quyển album
từ tay cha, thuận tay bỏ vào ngăn tủ bên cạnh, lại mở cái TV ở nhà của
cô, tìm một chương trình náo nhiệt, ngồi xuống cùng xem với cha tôi.
Tôi không khuyên ông gì hết, lòng ông đau đớn thế nào tôi có thể cảm nhận
được, bất luận ai nói gì, với cảnh mất người thân của ông, thật sự chỉ
là vô dụng mà thôi, loại thương tâm này chỉ thời gian mới chữa khỏi nổi.
Ngoài cửa truyền đến tiếng cười của một thằng nhóc, anh rể mang cháu ngoại về tới, con nít còn chưa hiểu chuyện, vừa vào phòng đã sung sướng chạy lại chỗ cha tôi, cho cha tôi xem món đồ chơi mới nó cầm trong tay, quấn
quít lấy cha tôi cùng chơi đua ôtô.
Như thế cũng tốt, lời ngây
ngô của trẻ con có thể hóa giải buồn khổ trong lòng người già, tôi hơi
an tâm, đứng lên vào bếp giúp mẹ tôi nấu cơm.
Trong bếp, mẹ tôi
đang trưng dụng đồ ăn thừa buổi trưa, trong tay bà đang cầm một bó cải
thìa chuẩn bị bỏ vào nồi. Bó cải thìa ấy đã muốn ngả sang màu vàng, có
lẽ là còn lại từ hôm qua, bữa trưa đã nấu qua một lần, ăn không hết, mẹ
tôi sợ uổng nên rửa luộc lại.
"Mẹ." Tôi tức giận túm lấy cái đĩa, lập tức đem đống đồ ăn nấu qua mấy lần bỏ hết vào thùng rác, "Cô cũng
thế, mẹ cũng thế, cái gì cũng tiếc, rửa rồi ăn, mẹ nghĩ đi, ăn rồi bệnh
để uống thuốc hơn hay là ăn đồ tươi tốt hơn?"
Mẹ tôi còn tiếc
đống đồ ăn thừa kia, mở miệng biện giải: "Mẹ bụng khỏe, ăn gì cũng không bệnh đâu, mấy đứa không ăn thì mẹ ăn, bỏ đi uổng quá."
Tôi sợ
nhất là bà như thế, cô tôi qua đời ảnh hưởng đến tôi rất lớn, tôi mỗi
lần nhìn di thể của cô và chị họ đang đau lòng thì lại nghĩ đến mẹ mình
cũng tiết kiệm như thế. Trước kia thấy bà cố chấp, có khi tôi để tùy bà, giờ tôi hạ quyết tâm, nhất quyết phải bắt bà bỏ cho bằng được thói này, tôi mở cửa tủ lạnh ra, lấy đồ tươi ra: "Không được, ăn đồ tươi đây này
mẹ."
Lời còn chưa dứt tôi đã ngậm miệng lại, trong tủ lạnh rõ
ràng đang bày con cá chép và mấy con cua tôi đem về trước tết, con cá
này...
Bộ dạng ngày đó của cô tôi như rõ mồn một trước mắt, chồng lên bóng mẹ tôi, cũng cản tôi, cũng nói: "Con cá này không ăn được, đợi tới thâm niên rồi làm đãi khách."
Tôi lập tức không thể kiềm
được tâm trạng của mình, tôi rơi nước mắt, chỉ vào con cá kia, quay đầu
nói với mẹ: "Mẹ, mẹ xem, con cá này, khi đó con đem tới hứa làm cho cô
ăn, nhưng bà không chịu, bảo để đến tết làm cho khách ăn, cùng ăn luôn,
bây giờ, bây giờ, cô..."
Tôi không nói nổi nữa, bà rốt cục cũng
chẳng ăn được, chỉ một con cá bình thường như thế, bà lại vốn thích ăn
cá, nhưng tiếc, bây giờ, rốt cục bà vẫn không được ăn.
Tôi cực
kì, cực kì hối hận, vì sao khi đó không kiên quyết được như bây giờ, ít
nhất cũng để cô ăn cá bà thích một lần trước khi đi. Trong cuộc đời này
của chúng ta, có một số việc, một số người, khi còn bên cạnh ta luôn bỏ
qua, luôn nghĩ họ sẽ mãi ở nơi đó chờ ta, để rồi đến một ngày, bọn họ
biến mất, không thể tìm lại họ, muốn đối tốt với họ, muốn làm họ vui vẻ, cũng vĩnh viễn chẳng thể được nữa.
Tôi bất chấp mà lấy hết cua
và cá trong tủ lạnh ra, mẹ đứng một bên nói nhiều quá, ăn không hết.
Nhưng tôi không quan tâm, hung hăng rửa cua, rửa cá trong bồn.
Lúc ăn cơm, mẹ nói mình không thích ăn cả cua lẫn cá, đem con cua đến chỗ
cháu ngoại, bắt đầu lột cua cho cháu ăn. Bà ngồi dựa vào tường, trên
tường bên phải bà đang treo di ảnh của cô tôi, vẻ mặt bà nhìn nghiêng
trông giống cô như đúc, tôi xoay lưng lại, trộm lau lau khóe mắt, gắp
vào bát mẹ miếng thịt bò: "Mẹ, mẹ đừng đút Tiểu Bân ăn nữa, mẹ cũng ăn
đi."
Mẹ, cha, cô đã mất rồi, hai người thay mặt bà ăn nhiều hơn một chút đi.
Kỳ nghỉ tết âm lịch vì chuyện của cô và chăm lo hậu sự căn bản đã bị lố
nhiều ngày, nhưng công ty cũng không truy cứu gì, Ứng Nhan còn thấy tôi
mệt nhọc, chuẩn cho tôi hẳn hai ngày để nghỉ ngơi, chờ đến khi tôi trở
về công ty thì đã sớm vật đổi sao dời, chỉ một tin nhỏ rằng Ứng Nhan sắp được điều đi mà khắp các phòng truyền tai nhau đến long trời lở đất.
Ứng Nhan cần phải điều đi? Nghe xong lời An An tôi giật nảy cả mình, hình
tượng Ứng Nhan trong công ty quá ăn sâu vào lòng người, tôi thậm chí còn nghĩ công ty mà thiếu hắn thì chẳng còn là cái công ty nữa kia. Nếu
không thì ai chụp ảnh lại người phạm lỗi, ai dán bảng danh sách trắng
bóc ghi tên nhân viên phạm lỗi ngoài sảnh, ai phạt tiền một loạt nữa?
Ứng Nhan, hắn chính là linh hồn của Thiên Thịnh...
Ứng Nhan được
điều đi khiến tôi giật mình, nhưng khiến tôi càng khiếp sợ đó là, theo
nguồn tin đáng tin cậy, Ứng Nhan được tổng công ty ủy thác, phụ trách
khai thác thị trường ở một tỉnh nào đó bên Tây Bắc, lần này hắn ra ngoài để làm chuyện lớn, cho nên nghe nói hắn đang tìm một trợ thủ đắc lực,
tâm phúc, mà cái kẻ trợ thủ đắc lực, tâm phúc đó lại chính là tôi – Lý
Nhị Nha!!!
Tôi? Trợ thủ đắc lực của Ứng Nhan? Theo Ứng Nhan ra
ngoài giúp Thiên Thịnh mở mang bờ cõi? Tôi bị sét đánh đầy đầu, này là
chuyện qué gì thế, Trái Đất thiệt là nguy hiểm nha, tôi muốn về Sao Hỏa!
Nói tin của tôi ra xong, An An kì lạ nhìn cái bản mặt táo bón của tôi sau
khi nghe: "Sao cô lại không biết chuyện này? Ứng Nhan không nói cho cô
à?"
Tôi chẳng nói nên lời, quay lưng lại nhìn An An: "Chị cả à,
em hỏi chị một chuyện được không, việc này là quyết định rồi á, nếu
không đi thì hậu quả thế nào, có bị đuổi việc không?"
"Đuổi việc
thì không, bất quá, sự tình còn chưa rõ ràng, cô nên đi hỏi Ứng Nhan
đi." An An nháy mắt mấy cái, đồng tình nhìn tôi, "Nha Nha, chị thấy cô
nên chấp nhận bất hạnh, an phận thủ thường làm trợ thủ tâm phúc của Ứng
Nhan đi, nói không chừng lại vô tình tu thành chín quả, thành vợ thành
chồng luôn, qua hai năm là có thể áo gấm về làng, vợ chồng cùng về còn
dắt theo cả quản gia luôn rồi."
"Không được, em phải đi tìm Ứng
Nhan nói chuyện." Tôi bị lời của An An làm hết hồn, chẳng buồn đáp trả
lời trêu chọc của cô ấy. Tôi cũng chẳng muốn đi đến nơi xa như vậy, vừa
mới rõ ràng sự quan trọng của người thân cơ mà, vả lại còn cha mẹ già cả lớn tuổi của tôi ở đây nữa.
Tôi bên đây còn chưa hành động gì,
Lí Chính Nghĩa đã chạy vào phòng kế toán, vừa vào cửa đã gọi to về phía
tôi: "Nha Nha, Ứng kinh gọi cô lên kìa."
Tới đúng lúc lắm, tôi
đứng lên, đang muốn nghe xem thuyết pháp của Ứng Nhan tới đâu, hắn rốt
cuộc là tính toán thế nào vậy, nghĩ tới việc phát triển sự nghiệp tương
lai của mình thôi, kéo tôi vào thêm làm gì? Dựa vào cái gì mà không hỏi ý tôi đã cho tôi đi tới một nơi xa đến thế, hắn tưởng tôi là tiểu nha đầu mới chân ướt chân ráo vào công ty trước kia sao? Đương nhiên, tôi hi
vọng nhất là nghe trực tiếp lời hắn nói, chứ không phải từ tin đồn vu vơ của quần chúng.
Tôi không muốn đi, không muốn đi, một chút cũng không muốn đi!