Nguyệt Ẩn Phiên Phiên

Chương 1



Đêm, mưa nhẹ bay;

Gió, nhẹ lay cây trong vườn;

Trăng, yên tĩnh soi sáng;

Người,…… Ách, đang ăn dưa hấu a.

Mặc dù thời tiết đã sang thu, nhưng cái oi bức vẫn chưa tan hết, một thân hình nữ tử nhỏ xinh đang nằm ở chiếu thượng ăn dưa hấu… không chút nào thục nữ, đài các.

Aizzz, Ngô lão gia thứ một trăm lẻ một lần thở dài, nhìn nữ nhi bảo bối kia không còn thuốc nào cứu chữa, nhìn bộ dạng ăn dưa hấu thô lỗ của nhi nữ, vô lực ngắm nhìn bầu trời trăng sáng, chỉ oán Vợ Cả của ông mất sớm, ông sủng ái nhi nữ hết mực, đến mức để cho nàng thành bộ dạng thế kia a.

“Cha” Một tiếng thanh thúy kêu to, Ngô lã gia vẫn đang đằm chím trong suy nghĩ, bừng tỉnh. Chứng kiến nhi nữ cầm dưa nhảy dựng về phía chính mình chạy tới, nét mặt già nua dạng ra từ ái mỉm cười.

“Phiên Phiên, chạy chậm một chút con, cẩn thận không ngã.” Nhìn thấy nữ nhi đã đến trước mặt, không tự giác vươn tay đem hạt dưa hấu bên miệng ái nữ vứt đi.

“Cha, ăn dưa hấu đi, rất ngọt nga!” Nhìn qua miếng dưa hấu đã bị cắn qua vài miếng được Phiên Phiên giơ lên trước mắt, Ngô lão gia trong mắt toát ra sủng nịch vô cùng.

“Cha không ăn, ngươi cũng ăn ít một chút, để ý tiêu chảy.”

Ngô Phiên Phiên nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, không cho là cha nói đúng :“Sẽ không đau! Người ta bụng khỏe mạnh thật sự mà!”. Nói xong còn không…chút nào lịch sự vỗ vỗ chính mình cái bụng, Ngô lão gia tựa hồ đều có thể nghe thấy cái bụng kia… phát ra tiếng ọc ọc ọc….

“Phiên Phiên”. Một tiếng phụ nữ vang lên phá vỡ bầu không khí hoà thuận, vui vẻ, thân tình.

Tôn Mỹ nương, là một quả phụ rất có phong vận, mười năm trước được gả vào nhà Ngô lão gia, lúc sau lại hạ sinh một nam, một nữ, được Ngô lão gia sủng ái. Nhưng mà, Tôn Mỹ nương cũng không giống như những bà mẹ kế khác, đối Ngô Phiên Phiên, con của vợ trước, ở bên ngoài xem ra chính là tốt, hay không phản đối. Tôn Mỹ nương đối Ngô Phiên Phiên dung túng cần gì được lấy, thậm chí có chút quá mức nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, thủy chung đối với Ngô Phiên Phiên bằng nét mặt hiền dịu, làm cho người ta không khỏi cảm thấy được Ngô đại tiểu thư rất được Tôn Mỹ nương sủng ái.

“Phiên Phiên, vẫn còn ăn dưa hấu ah, để ý thân mình nha!” Tôn Mỹ nương một bên lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Phiên Phiên hết sức lấy lòng, một bên kéo nàng ngồi trở lại đến chiếu thượng, cầm cây quạt thay nàng quạt mát. Ngô lão gia thực vừa lòng, tin tưởng Tôn Mỹ nương đối Phiên Phiên sủng ái, nghĩ thầm, vài năm nay, nếu không phải có Mỹ nương ở bên cạnh hắn giúp hắn chiếu cố Phiên Phiên, sắp xếp việc nhà, hiệu cầm đồ của hắn làm sao có thể an tâm phát triển.

Nhìn thấy phụ thân trong mắt đối Tôn Mỹ nương không muốn xa rời, Ngô nhẹ nhàng ở trong lòng thở dài, thôi, chỉ cần nàng thiệt tình đối đãi ta cha, mặt khác mọi chuyện cần thiết ta cũng không cùng nàng so đo. Mới vừa nghĩ như vậy, chỉ nghe Tôn Mỹ nương lại cất giọng, ngữ mang ai oán nói:“Phiên Phiên a, đều là vì nương không tốt, ngươi đã lớn như vậy còn luyến tiếc đem ngươi đi ra ngoài, giữ ngươi ở nhà mấy năm nay, háo đã làm mất tuổi thanh xuân của ngươi, nói đến đều là chúng ta, làm trưởng bối rất ích kỷ. Ích kỷ không có nghĩ đến cảm nhận của ngươi.” Tin rằng nếu là người bên ngoài nghe thế một phen nói, chắc chắn nghĩ đến đây là ái nữ sốt ruột được lấy chồng, nhưng chính là Ngô Phiên Phiên biết, đây đều là Tôn Mỹ nương nghĩ kế hãm hại nàng, mỗi khi nàng giả bộ một bộ mặt hiền lành, lương mẫu trạng, Phiên Phiên chỉ biết nàng nhất định lại có kế sách để đem nàng đuổi ra khỏi nhà.

Quả nhiên, thấy Ngô lão gia nghe được, vẻ mặt cảm động, Tôn Mỹ nương lại không cố ý bỏ thêm vài lời nũng nịu:“Lão gia, mấy ngày hôm trước, Vương viên ngoại công tử lại nhờ người tới cửa mà đưa lễ vật, người xem……”

Không chờ nàng nói xong, Ngô lão gia ánh mắt sáng ngời nói:“Vương viên ngoại công tử? Ngươi nói thật sự?”

“Kia còn có giả?” Tôn Mỹ nương liếc hắn một chút nói,“Vương công tử, người ta chính là chính nhi bát kinh tú tài, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cũng không giống như Huyện lệnh công tử nhìn đến Phiên Phiên của chúng ta liền lộ ra vẻ mặt háo sắc.” Dừng một chút lại nói:“Huống hồ, Vương viên ngoại của cải lại giàu có, Phiên Phiên nếu gả đi chính là mười phần được sống sung sướng!”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Ngô lão gia nghe xong liên tiếp địa gật đầu,“Ta cũng nghe nói Vương công tử, tuấn tú, là người có văn hoá, nhã nhặn, bụng đầy kinh thư, có thể nói tuấn tú lịch sự nha, nếu Phiên Phiên có thể gả cho hắn……” Tựa hồ nghĩ tới điều gì, Ngô lão gia vội vàng bắt lấy tay Phiên Phiên nói:“Nữ nhi ngoan, lúc này ngươi nên nghe lời nha, đừng làm ra những hành động dọa Vương công tử chạy mất nha!”

Phiên Phiên cau cái mũi nhỏ đáng yêu lại, nhớ tới năm kia, Trầm công tử cùng Trương công tử đến cầu hôn, Phiên Phiên cố ý ở trước mặt bọn hắn giả là người đàn bà chanh chua chửi đổng trạng, nhục mạ người dưới, cũng làm trò trước mặt mọi người lấy ráy tai, lấy lỗ mũi,…, bọn họ sắc mặt đều bị dọa thành xanh mét, cùng té chạy ra Ngô gia, hơn nữa còn đồn thổi, Ngô gia Đại tiểu thư chính là Mẫu Dạ Xoa đầu thai chuyển sang kiếp này. Sợ tới mức các cậu ấm không còn dám mang đồ đến cửa Ngô gia cầu hôn nữa, cũng làm cho chính mình được yên ổn hai năm nay, ngẫm lại cũng thấy thương cảm, ha ha!

Chứng kiến nữ nhi bảo bối như đi vào cõi thần tiên Thái Hư, còn cười ngây ngô một tiếng, Ngô lão gia suy ngẫm, tuy rằng chính mình cũng cực luyến tiếc khi đem nữ nhân gả đi, chỉ là không thể nào làm khác, nữ nhân chung quy là muốn lập gia đình, không được, lần này nói cái gì đều phải đem Phiên Phiên gả cho người ta, quyết không thể để nàng làm ẩu.

“Mỹ nương, chuyện này giao cho ngươi làm chủ, ngươi liền thay ta đi thu xếp đi, Vương viên ngoại công tử muốn lấy Phiên Phiên coi như là Phiên Phiên phúc khí a!” Hạ quyết tâm, Ngô lão gia cũng không có hỏi lại ý kiến của Phiên Phiên, liền dặn Tôn Mỹ nương đi xử lý việc vui.

Chờ Ngô Phiên Phiên lấy lại tinh thần, mới phát hiện Tôn Mỹ nương đã thực hiện được gian kế,ánh mắt tràn đầy niềm vui thắng lợi, lúc sau mới ý thức được phụ thân tâm ý đã quyết, không để cho sửa đổi. Quay đầu lại nhìn Tôn Mỹ nương kia đắc ý, thần sắc giống như đang nói:“Thấy chưa, cuối cùng ngươi còn không phải cũng bị ta đá ra khỏi nhà, nha đầu, dám đấu với ta sao!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.