Nguyệt Ẩn Phiên Phiên

Chương 13



Lại, về, đến, vương, phủ, ta khóc a! Vẻ mặt bi phẫn đứng ở trước của vương phủ, nàng nhìn lên ánh mặt trời chiếu rọi vào vương phủ, cảm giác chói mắt vô cùng.

Lý Ngạo đứng ở cửa cung kính nghênh đón bọn họ vào phủ, hình như hắn đã chờ bọn nàng lâu rồi. Phiên Phiên cùng Hàn Mặc Hiên đi vào trong phủ, Lý Ngạo chắp tay nói: “Thế tử gia, Vương gia xin mời ngài.”

Nga, nguyên lai hắn là thế tử gia, cũng đúng thôi, nếu là người bình thường Lý Ngạo như thế nào lại hành lễ như thế.

“Hảo.” Cũng không nhiều nói, Hàn Mặc Hiên bình tĩnh tiến về phía trước đi đến. Nhìn thấy Hàn Mặc Hiên đi xa, Phiên Phiên khẽ nhún vai, nghĩ thầm, tốt lắm, hiện tại nàng cũng thoát được hắn rồi, mệt mỏi quá nga, trở về nghỉ ngơi tẩm bổ trước đã, buổi tối còn phải nấu nước hầu hạ Vương gia tắm rửa nữa, vừa định nhấc chân bước đi, lại bị Lý Ngạo gắt gao gọi lại.

“Chậm đã!”

“Ân?” Quay đầu lại, nàng khó hiểu nhìn về phía Lý Ngạo “Có chuyện gì không?”

Ánh mắt Lý Ngạo phức tạp nhìn nàng, rốt cục cũng mở miệng nói: “Vương gia bảo sau khi ngươi hồi phủ phải đi gặp người.”

“Nga!” Miễn cưỡng đáp lại một tiếng, nhất định lại là kêu nàng đi hầu hạ hắn rồi, hắn là Đại lão gia mà, mệt!

Vừa muốn rời đi thì nàng lại bị Lý Ngạo gọi lại, Phiên Phiên không kiên nhẫn nói: “Lại làm sao nữa đây? Tổng quản đại nhân!”

“Vương gia ở thư phòng, chớ đi lầm đường.” Lý Ngạo thản nhiên nói.

Thiết, nói cái gì vậy chứ, giống như lúc nào nàng cũng đi lạc đường không bằng, hừ, nói như thế nào đi nữa thì nàng cũng đã ở Vương phủ này được 7 ngày rồi, không lý nào nàng lại bị lạc đường được, hắn nghĩ nàng là đồ đần sao?

Khóe miệng run rẩy, nàng cư nhiên đã bị lạc đường rồi, đây là chỗ nào vậy, nàng phi thường xác định chính mình là đồ đần rồi. Làm sao bây giờ, không tìm được đường đến thư phòng, không phải nàng sợ bị Lý Ngạo mắng mà chính là bị mất mặt trước tên Vương gia biến thái. Ô ô ~~~ ai tới mang nàng đi ra ngoài đây?

“Tiểu muội muội, ngươi đừng khóc a! Có cái gì ủy khuất nói cho tỷ tỷ được không?” Bên tai nghe được thanh âm mềm mại khuyên nhủ, đang ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc, Phiên Phiên ngẩng đầu lên nhìn về phía thanh âm phát ra, chỉ thấy một vị áo nữ tủ áo trắng như tuyết, mi nhập xa đại, mị nhãn hàm xuân, quả là một đại mỹ nữ. Trong vương phủ không phải không có nữ thân quyến sao? Ách, đương nhiên trừ bỏ nàng. Nhưng là, nhưng là nàng ở vương phủ đã bảy ngày cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua nữ tử này a! Nàng là từ đâu xuất hiện vậy? Nếu không phải giữa ban ngày ban mặt, Phiên Phiên thật đúng là nghĩ đến chính mình gặp tiên nữ nha!

Thấy nàng không có phản ứng, mỹ nữ áo trắng hảo tâm hỏi lại: “Tiểu muội muội, ngươi là lạc đường phải không? Tỷ tỷ mang ngươi trở về được không?”

“Hảo!” Mặc kệ nàng là ai, trước tiên tìm được thư phòng quan trọng hơn, Phiên Phiên không chút nghĩ ngợi liền nhảy dựng lên, một phen túm trụ ở ống tay áo của bạch y nữ tử, ôn tồn nói: “Ta muốn tới thư phòng của Vương gia, đa tạ tỷ tỷ dẫn đường.”

Trên đường đi tới thư phòng, Phiên Phiên rốt cục cũng biết được, nguyên lai vị đại mỹ nữ này kêu Triển Ly, là tùy thị y sĩ của Vương gia, bình thường Vương gia đến nơi nào cũng sẽ mang theo nàng, lúc này Vương gia nhập kinh, nàng liền ở tại vương phủ, ngày thường cứ ở trong phòng nghiên cứu, đọc sách thuốc, phối chế đan dược, ít khi đi ra ngoài, cho nên nhẹ Phiên Phiên mới chưa nhìn thấy nàng ở Vương phủ bao giờ. Tuy nhiên khi Phiên Phiên nói cho nàng, nàng là tỳ nữ của Vương gia, có thể tinh tường cảm giác được đối phương nắm tay nàng hơi hơi run lên một cái.

Cuối cùng cũng đi đến thư phòng, cửa phòng rộng mở, chỉ thấy Mộ Dung Nguyệt cùng Hàn Mặc Hiên đưa lưng về phía cửa đứng xem một bức họa vẽ nước từ trên núi chảy xuống, hai người giống như đang bình luận thưởng tích, Phiên Phiên đi vào, cung thanh nói: “Nô tì ra mắt Vương gia, ra mắt thế tử gia.”

“Như thế nào đi lâu như vậy rồi mà bây giờ mới đến?” Mộ Dung Nguyệt lạnh nhạt nói, cũng không quay đầu lại nhìn nàng, vẫn là nhìn bức họa kia, hồi lâu mới mở miệng: “Đứng lên đi.”

Hành lễ một lúc lâu như vậy làm thân thể nàng có chút mỏi nhừ, chân có chút run run, may mắn bên cạnh có Triển Ly giúp đỡ nàng, nàng cảm giác Vương gia hôm nay giống như là cố ý làm khó dễ nàng.

Giúp đỡ Phiên Phiên xong, Triển Ly mới hành lễ: “Ly Nhi tham kiến Vương gia, thế tử gia.”

Lúc này Mộ Dung Nguyệt mới quay đầu lại, xoay người nâng Triển Ly dậy nói: “Sao ngươi lại rảnh mà đi tới đây vậy?” Tuy rằng vẫn là thanh âm không nghe ra là hỉ hay là giận, nhưng là thiếu một phần âm lãnh.

Nhìn thấy Vương gia, Triển Ly ôn nhu cười, liếc mắt cúi đầu nhẹ nhàng, ôn nhu nói: “Bởi vì, ta ở trong vườn nhặt được một tiểu nha đầu đi lạc đường nha!”

“Nga? Nàng lại lạc đường?” Ngữ khí âm lãnh kia lại quay trở về rồi, “Xem ra thật sự là nàng không thể khôn ra được.”

Phiên Phiên trên mặt nóng như thiêu như đốt, đỏ lừ đến tận tai. Cái gì không thể khôn! Cứ gặp mặt là hắn lại hạ thấp nàng như vậy, một ngày không quở trách nàng sẽ chết a? Thật không có khí chất, đúng là quỷ hẹp hòi! Hừ! Đối với đại mỹ nữ thì hắn dùng lời hay ý đẹp, còn đối với nàng toàn dung những điều xấu xa để nói về nàng, bỏ qua đi, chính là trông mặt mà bắt hình dong mà. Không biết vì cái gì, nàng chứng kiến Mộ Dung Nguyệt đối Triển Ly ôn nhu, khắc hẳn với nàng, trong lòng cảm thấy hụt hẫng một chút.

“Ta thật cảm thấy được tiểu nha đầu này rất hay nha.” Người cất tiếng nói chính là Hàn Mặc Hiên từ lúc các nàng tiến vào bây giờ hắn mới mở miệng nói chuyện, “Sáng nay gặp được nàng đã xảy ra một ít chuyện có chút thú vị.” Hàn Mặc Hiên này thật sự đang muốn nói gì đây, hắn sẽ không đem chuyện nàng muốn chạy trốn khỏi Vương phủ nói lại với Mộ Dung Nguyệt đấy chứ?. Bất quá cho dù hắn có nói nàng cũng sẽ không có thừa nhận, dù sao hắn cũng không còn cái gì làm chứng cớ. Hạ quyết tâm, Phiên Phiên ổn định lại tâm trạng của chính mình, không có gì phải sợ hết.

Mộ Dung Nguyệt liếc nhìn nàng một cái, âm lãnh nói: “Phải không? Kia—-”

“Ừng ực ực ~~~” Một trận thanh âm kỳ quái từ bụng nàng phát ra chặn ngang tiếng nói mà hắn sắp thốt ra, úc, ông trời ơi, sao ông không sai Thiên Lôi lấy sét đem đánh chết nàng đi! Sao lại đặt nàng vào tình huống quái dị, đáng xấu hổ này cơ chứ?. Từ sáng sớm đến bây giờ Phiên Phiên chưa có cái gì vào bụng cả, để cho bây giờ, cái bụng của nàng phát ra kháng nghị, nó thật biết lựa chọn tình huống nha~~

“Hì hì” Rốt cục có người không nín được cười rồi, liếc nhìn đến người vừa cười, là Triển Ly sao?. Không phải mọi người nói mỹ nữ đều là thục nữ sao? Như thế nào, đại mỹ nữ này một chút thục nữ cũng không có vậy, lỡ nhẫn tâm cười trên sự đau khổ của nàng là sao? Hiện tại có lẽ nàng giả chết là cách giải quyết tốt nhất cũng nên? Trước mắt cứ chọn biện pháp trốn tránh tình hình thực tại đi đã, có gì tùy cơ ứng biến vậy. Nhắm mắt ngã xuống, Phiên Phiên thật sự thực nhát gan giả lựa chọn phương phát giả chết.

“Nàng không có việc gì, chỉ là đã đói bụng quá thôi.” Kẻ điếc cũng có thể nghe được trong lời nói của Triển Ly ẩn nhẫn ý cười. Cười đi cười đi, cứ việc cười đi, nàng chính là không có nghe thấy gì hết, dù sao nàng hiện tại là đang chết cơ mà!

Cảm giác được thân thể bị một người nhẹ nhàng ôm lấy, nàng hé mắt nhìn trộm, lại chứng kiến ánh mắt Hàn Mặc Hiên đang nhìn mình ôn nhu, nhất thời mặt nàng đỏ bừng, nói không nên lời, nhưng là trong lòng vẫn có một chút mất mát, đến tột cùng là do nguyên nhân gì chứ? Nhưng là bị một soái ca như vậy ôm vào trong ngực, cảm giác vẫn là phi thường hưởng thụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.