Nguyệt Ẩn Phiên Phiên

Chương 17



Vương gia nói câu nói kia rốt cuộc là có ý tứ gì? Vì cái gì muốn nàng tặng quà cho hắn? Vừa rồi ở y cục gặp được Thẩm Tinh, tên kia hiển nhiên đối chuyện tối hôm qua vẫn còn sợ hãi, nhìn thấy nàng liền tránh né. Phiên Phiên phải mắt bao nhiêu công sức mới đuổi được theo hắn Sống chết túm lấy hắn hỏi sinh nhật của Vương gia có phải hay không từng hạ nhân trong Vương phủ đều phải tặng lễ vật mừng? Thẩm Tinh còn tưởng nàng vì chuyện tối hôm qua đậu dế bị Vương gia bắt gặp, nàng định tặng quà Vương gia? Nịnh nọt!

Vì ba ngày sau là tổ chức tiệc mừng sinh nhật Vương gia nên mấy ngày nay trong người trong vương phủ đều tất bật, vẩy nước quét nhà, giăng đèn kết hoa, bốn phía phô trương, hiện tại mỗi người đều bận tối mày tối mặt, Ngô Phiên Phiên — tỳ nữ bên người Vương gia, lại nhàn rỗi cả ngày, nguyên nhân là do Vương gia mấy ngày nay cũng không ở trong phủ. Lâu rồi mới được nhàn nhã thanh tĩnh như vậy, làm cho Phiên Phiên thư thái, nàng mới lười biếng nghĩ đến ngày mai là sinh nhật Vương gia, hắn là nhân vật chính, vậy mà đến bây giờ còn không có hiện thân, dù sao hắn không trở lại nàng liền mừng rỡ, nhàn rỗi. Bất quá, lễ vật mừng sinh nhật Vương gia, hjzzz, Vương gia đã yêu cầu nàng tặng quà cho hắn, không đạo lý nào nàng lại coi như không biết gì a! Tuy rằng nàng không có hứng thú nịnh nọt, nhưng người ta là Vương gia đã mở miệng, nên giữ cho người ta chút thể diện, miễn cho nàng phải chịu khổ, tai vạ bất ngờ cũng không biết. Nhưng là nhìn tình hình trước mắt xem, nàng chẳng khác gì bị giam cầm tù phạm, không có thể tùy ý tự do ra vào, không thể đi trên phố mua lễ vật vậy chỉ có thể chính mình động thủ, thêu, nữ hồng, chính là nàng sẽ không thể làm được, thật là khó khăn nha! Nhìn xem sắc trời cũng không sớm, Phiên Phiên quyết định trở về ngủ trước, sáng sớm ngày mai thức dậy, nói không chừng có thể nghĩ đến tặng cái gì lễ vật.

Sáng sớm, Phiên Phiên đã bị tiếng đập cửa cấp bừng tỉnh, vội vàng xoay người xuống giường, mở cửa, kỳ lạ, hôm nay tới kêu cửa lại có thể là tổng quản đại nhân, hôm nay không phải Vương gia thọ yến sao? Hắn Lý đại tổng quản hẳn là bề bộn nhiều việc mới đúng, như thế nào có rảnh đến nơi đây gọi cửa kêu nàng dậy, ăn no dửng mỡ sao? Vừa định hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, lại nghe Lý Ngạo gấp giọng nói: “Vương gia hồi phủ, nhanh đi hầu hạ.” Trời, trở về thật đúng lúc nha.

Một đường đuổi tới gió êm dịu uyển, dừng lại ở cửa viện, Vương gia đang ở trong viện nhất phái nhàn nhã phẩm trà, bộ dạng không giống người mới hồi phủ, mệt mỏi, mấy đêm không về? Thấy nàng đi vào, Mộ Dung Nguyệt tâm tình tốt hướng nàng thản nhiên cười, cũng đối với nàng vẫy vẫy tay ý bảo nàng đi đến. Bị Mộ Dung Nguyệt đột nhiên có hành động khác thường dọa đến, Phiên Phiên có chút mất tự nhiên đi về phía hắn đến gần, cho đến khi đi đến trước mặt của hắn mới dừng lại.

“Ngồi đi.” Ngữ khí mềm nhẹ bảo nàng ngồi xuống, cũng vì nàng châm thượng một ly trà. Phiên Phiên ngạc nhiên, không thể lý giải Vương gia sau ba ngày ly khai, sau khi trở về như thế nào giống như thay đổi hoàn toàn.

“Nếm thử trà này đi, rất không tồi.” Hắn vẫn là nhẹ lời mềm giọng.

Chứng kiến hắn như vậy khác thường, Phiên Phiên hoài nghi hỏi: “Ngươi, không có việc gì chứ?”

Ánh mắt điểm nhẹ, hắn ngữ mang ý cười: “Ngươi hy vọng ta có việc sao?” Khinh nhấp một ngụm trà, tiếp theo chậm rãi nói: “Sau khi thọ yến kết thúc, ngươi đi đi.”

“A?” Không thể tin được hắn lại có thể như vậy khiến cho nàng rời đi, Phiên Phiên có chút không kịp thích ứng.

Nghĩ đến nàng không có nghe thấy, hắn lại bồi thêm một câu: “Đêm nay ngươi có thể rời đi vương phủ.”

Buổi sáng liền có tốp năm, tốp ba người tới tiến đến cấp Vương gia chúc thọ, tới giữa trưa lại náo nhiệt phi phàm, đông như trẩy hội, người đến chúc thọ lại nối liền không dứt, hơn nữa lễ vật mừng thọ cũng rất phong phú, cái vương phủ to như vậy, thê mà trong đại điện đã ngồi đầy người tới tham gia thọ yến, ở cửa dàn nhạc đang ra sức thổi, những tác phẩm tuyệt vời vang vọng Vân Thiên. Lý Ngạo đứng ở cửa nghênh đón khách, ở cửa hàng người đến chúc thọ xếp hang dài, ngay ngắn. Ngay cả trên đường, mọi người buôn bán cũng không có, hiển là vì thọ yến nhường đường. Phụ cận dân chúng các gia các bình quân hộ gia đình giăng đèn kết hoa, mỗi cửa chính thượng đều có câu đối, đều là khen ngợi chi từ, xem ra đối Vương gia thật là kính yêu.

Hàn Mặc Hiên cũng đến đây, đang ở phòng khách châm trà rót nước, Phiên Phiên liếc mắt một cái liền thấy được cái kia vân đạm phong thanh nam tử. Quần áo xanh nhạt sắc trường bào, tú công tinh xảo, đồng sắc lá trúc thêu hoa ở bào thượng mơ hồ hiện lên, đẹp đến mức làm cho không người nào có thể dời mắt, cùng với hắn thân hình cao lớn, mặc dù ở trong đám người, cũng vẫn có thể nhận ra được hắn, Phiên Phiên lại thấy có điểm giật mình. Mơ hồ cảm thấy có một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình, nhìn trộm thấy Mộ Dung Nguyệt đang cùng khách thản nhiên hàn huyên lại có vẻ giận, có chút phản ứng bất thường, nghĩ mãi không ra hắn mất hứng là vì cái gì.

Trong đám người, Hàn Mặc Hiên thẳng tắp hướng nàng đi tới, đến trước mặt nàng đứng lại, cười nhẹ hỏi: “Phiên Phiên cô nương, lại gặp mặt.”

“Nô tì tham kiến thế tử gia.” Phiên Phiên nhu thuận đáp lại, cũng đem hắn dẫn tới chỗ Mộ Dung Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Vương gia, thế tử gia đến đây.”

Giống mới vừa nhìn thấy Hàn Mặc Hiên, Mộ Dung Nguyệt xoay người, lãng cười nói: “Hàn huynh đại giá quang lâm, thật sự là làm hàn xá vẻ vang cho kẻ hèn này a!”

“Nếu Vương gia phủ đều bị xưng là hàn xá, ta kia thế tử phủ cũng chỉ có thể kêu ổ chó.” Hàn Mặc Hiên cười đến nhẹ, giọng điệu khách khí mà xa cách.

Không hề nghe bọn hắn khách sáo lẫn nhau, Phiên Phiên xoay người lại tiếp đón khách nhân đi đến. Lại vào lúc này, nghe được bên ngoài có người cung thanh nói: “Khởi bẩm Vương gia, thánh chỉ đến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.