Cả đại điện nhất thời yên tĩnh trở lại, Mộ Dung Nguyệt xoay người lại không vội mà đi ra, mọi người cũng tự động nhường đường. Bên ngoài điện, một lão thái giám cả
đầu tóc, cả lông mi đều bạc trắng đứng đó cười khanh khách; vừa thấy Mộ
Dung Nguyệt đi ra liền làm khuôn mặt hiền lành, nói:
– Vương gia, hôm nay lão nô được sai bảo mang quà mừng của hoàng thượng
tới. Thứ lão nô ban chỉ, không tiện quỳ xuống.
Mộ Dung Nguyệt cười nhạt, đáp trả:
– Vương công công nói quá lời rồi!
Vương công công thu lại vẻ mặt nghiêm túc, chân mở ra hình chữ bát (八), cái giọng lanh lãnh vang lên:
– Oanh vương tiếp chỉ. – cả trong – ngoài vương phủ đồng loạt quỳ xuống.
– Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Từ khi trẫm kế vị tới nay,
vua và dân sơ định, ngự đệ thừa phụ (giúp sức) cần cho việc chính trị,
làm cho quốc thái dân an, không thể bỏ qua công lao. Hôm nay là ngày
sinh chi kỳ (là ngày sinh nhật đó), cả triều chúc tụng, trẫm tâm cảm an
ủi, đặc ban thưởng ngự rượu mười đàn, tận hứng cho tư! Khâm thử!
– Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế! – Mộ Dung Nguyệt hô tụng, hai tay giơ
cao tiếp nhận thánh chỉ sau đó đứng dậy nói với Vương công công. – Vương công công lưu lại uống ly rượu nhạt đi!
– Lão nô cũng rất muốn nhưng hoàng thượng còn chờ lão nô hồi cung phục mệnh! –
Vương công công cười cười nói. – À, đúng rồi. Hoàng thượng còn ban
thưởng cho Vương gia một chiếc ngọc dạ quang, người hy vọng vương gia sẽ dùng chén này để uống rượu ngự. Vương gia đừng cô phụ ý tốt của hoàng
thượng. Lão nô xin hồi cung, không tiện ở lại quấy rầy quý phủ. Vương
gia dừng bước, lão nô xin cáo từ!
Lý Ngạo tiễn chân Vương công
công ra về, thọ yến chính thức bắt đầu. Khách đều đi tới Nhã uyển, đây
chính là nơi dùng để mở tiệc chiêu đãi khách trong vương phủ. Nhã uyển
nói trắng ra chính là một nhà ăn lớn, có thể chứa một lúc trên dưới trăm bàn tiệc rượu. Lúc này, quan khách đều được gia đinh cung kính dẫn vào
ngồi trong gian phòng yên tĩnh, Mộ Dung Nguyệt ngồi ở chiếc bàn bên
trên, Hàn Mặc Hiên ngồi bên phải hắn còn phía bên trái hắn vẫn còn trống không. Triển Ly bước tới và ngồi xuống ngay chỗ đó. Thấy Triển Ly ngang nhiên ngồi bên cạnh Mộ Dung Nguyệt, trong lòng Phiên Phiên đột nhiên
thấy mất mát khó hiểu.
Không giống với những gia đinh khác là cứ
phải chạy ra chạy vào tiếp đón, nào xếp thức ăn, nào rót rượu, Phiên
Phiên chỉ cần đứng ở phía sau Mộ Dung Nguyệt hầu hạ. Cảm thấy mình không có việc gì để làm nên mọi thứ nhanh chóng trở nên nhàm chán. Hàn Mặc
Hiên quay đầu lại, đối tầm với đôi mắt của nàng, nhẹ giọng hỏi;
– Phiên Phiên cô nương, thân thể không có việc gì chứ?
Nhớ tới hôm ấy vì muốn che đậy nên nàng giả bộ bất tỉnh, không ngờ hắn còn nhớ.. Phiên Phiên gượng cười nói:
– Đa tạ thế tử gia quan tâm, nô tỳ đều rất tốt.
Nói xong, nàng còn cố ý liếc nhìn Mộ Dung Nguyệt một cái, thấy hắn không có phản ứng gì mới quay lại cười với Hàn Mặc Hiên.
Hàn Mặc Hiên lại chuyển hướng sang Mộ Dung Nguyệt hỏi chuyện:
– Có một chuyện mà tại hạ cảm thấy nghi hoặc.
– Vậy sao? – liếc nhìn hắn, Mộ Dung Nguyệt không cười không giận hỏi.
– Vương phủ chưa từng thu nhận tỳ nữ, vì sao lần này vương gia lại phá lệ vậy?
– Cái này cũng không phải là phá lệ gì, chỉ là một cách trừng phạt thôi! – Mộ Dung Nguyệt dừng một chút rồi nói tiếp. – Nhưng, qua đêm nay, nàng
cũng không cần ở lại trong vương phủ làm tỳ nữ nữa.
– Thật sao? – trong đôi mắt lạnh lùng của Hàn Mặc Hiên hiện lên một tia
mừng rỡ không nên có. Hắn ngẩng đầu hướng Phiên Phiên nhìn chăm chú. –
Vậy… Phiên Phiên cô nương có đồng ý vào ở phủ thế tử của ta? – có lẽ cảm thấy lời nói của mình quá đường đột nên hắn giải thích lại một lần nữa. – Trong phủ ta đang thiếu một quản gia, ta thấy Phiên Phiên cô nương
bản tính vốn hiền lành, còn trẻ mà rất nhu thuận lại thông minh đáng
yêu, nếu nhận làm tổng quản hẳn là rất thích hợp. Nhưng.. không biết ý
của cô nương thế nào?
Phiên Phiên đang do dự không biết làm sao
trả lời Hàn Mặc Hiên thì thấy Mộ Dung Nguyệt đột nhiên vươn người đứng
lên, cất cao giọng nói:
– Hôm nay mặc dù chỉ là
tiệc chúc thọ bổn vương lại được các vị vương công đại thần đến chiếu
cố, thật là vinh dự và may mắn. Bổn vương xin kính trước một chén, đa tạ thịnh tình của chư vị! – nói xong, Mộ Dung Nguyệt nâng chén ngọc xanh
lên uống một hơi cạn sạch, Phiên Phiên lại nhanh tay rót đầy rượu vào
chén cho hắn. Đợi cho Mộ Dung Nguyệt uống xong, khắp điện phủ vang lên
một trận vỗ tay chúc mừng ầm ầm.
– Ở đâu có rượu
và thức ăn, tiếp đón không chu đáo, các vị xin cứ tự nhiên, hy vọng mọi
người đều thấy vui vẻ. – nói xong, Mộ Dung Nguyệt lại ngồi xuống.
Sau đó lại có nhiều người lục tục đi lên mời rượu mừng, tất nhiên đó là
những vị quan lớn phú quý, mà Mộ Dung Nguyệt đều nhất nhất tiếp ứng.
Nhưng không biết vì sao Phiên Phiên lại cảm thấy Mộ Dung Nguyệt không có hứng thú với tiệc chúc thọ này, thậm chí có điểm không tình nguyện. Hết thảy những lời chúc tụng, những lần mời rượu.. ở trong mắt hắn đều là
sự ứng phó, trống rỗng. Hắn không nhiệt tình, không tích cực, tận đáy
mắt thoáng hiện lên sự mệt mỏi.
Rốt cuộc, sau ba vòng rượu, tới
khi uống hết ly rượu cuối cùng thì.. bỗng dưng.. trước mắt mọi người, Mộ Dung Nguyệt ngã xuống. Vài người đang đứng lên kính rượu mở trừng mắt
nhìn đúng lúc Mộ Dung Nguyệt ngã xuống, Phiên Phiên kinh hoảng hô thành
tiếng:
– Vương gia!
Khó khăn lắm nàng cùng với Hàn Mặc Hiên mới đỡ được hắn; thực ra hắn vẫn chưa uống nhiều tại
sao lại ngã gục một cách kỳ lạ như vậy? Chẳng lẽ hắn không chịu nổi men
rượu?
Bên tai Phiên Phiên nghe được tiếng Triển Ly thở hắt ra một tiếng khi nhìn Mộ Dung Nguyệt “Không tốt!”. Tuy rằng thanh âm nhỏ không để ai nghe thấy nhưng Phiên Phiên lại nghe được rất rõ ràng.
Mọi người cũng nháo nháo đứng lên hướng xem bên này, Triển Ly nhìn như lơ
đãng, đưa tay phất ra che chắn, kịp thời che đi mấy ánh mắt tò mò thăm
hỏi bên dưới ròi mặt không đổi sắc nói:
– Vương gia say!
Nói rồi, Hàn Mặc Hiên ôm hắn rời khỏi điện phủ, Phiên Phiên và Triển Ly
theo sát phía sau, còn Lý Ngạo thì ở lại tiếp tục tiếp đón khách nhân.
Tại Diệu Phong uyển, trên giường trong phòng ngủ vương gia, Mộ Dung Nguyệt
lẳng lặng nằm đó, giống như là đang ngủ nhưng quang đôi mắt lại thâm đen kỳ lạ. Triển Ly nhanh chóng bắt mạch, lật xem mí mắt rồi sau khi lấy
tay đặt lên mũi hắn thử hơi thở, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại thành
một đường thẳng, đôi môi mím chặt, sắc mặt vô cùng nặng nề. Phiên Phiên
nóng ruột, bật hỏi thành tiếng:
– Y sĩ tỷ tỷ,
vương gia sao rồi? Tại sao vừa mới uống có một chút đã gục xuống như
vậy? Quầng đen bên mắt là cái gì? Sáng nay không có nó mà!
Nhìn nàng một cái, Triển Ly vẫn im lặng. Hàn Mặc Hiên cũng nhịn không được liền mở miệng hỏi:
– Quý thể của vương gia không thể coi thường được, mong Triển cô nương cứ nói đúng tình trạng thực tế.
– Vương gia, ngài ấy… – Triển Ly cắn cắn môi, cuối cùng vẫn nói ra hết câu.