Nguyệt Cầu Nhân Duyên

Chương 4: Thì ra là duyên



Yến Xuân lầu được bố trí và phân ra rất nhiều khu, với nhiều hình thức làm ăn, bất luận là ngày đêm đều có khách vào ra không thể đếm xuể.

Vạn Hoa Các - Khu kỹ viện.

Tại một phòng ở lầu hai của kỹ viện, nam tử hắc y vừa chỉnh lại y phục vừa nhìn vị nữ tử đến phá hỏng cuộc vui của hắn ta cùng với mỹ nhân, mà hiện nàng ta đang nằm chết ở trên giường. Thi thể của vị nữ nhân đó, sau một cái phất tay của hắn ta thì nàng ta hoàn toàn biến mất mà không để lại chút dấu tích nào.

Mỹ nam tử với bộ tóc trắng như tuyết lấy tay tẩy đi vết máu còn dính ở khóe môi, giọng có vẻ tức giận: " Ngươi làm ta thật sự mất hứng!"

Người mà hắn ta nói chuyện cùng, là một nữ tử có dung mạo tuyệt sắc, uy chấn Tam giới - Mị Cơ, chỉ tiếc là nàng chỉ làm cái tiểu thiếp của Ma đế Sát Thần.

Mị Cơ ngồi ở bàn nhếch môi cười nhạt nhìn tên gọi là Dạ La Quân, ngàn năm trước phong thái xuất chúng, quyết tuyệt không gần nữ sắc, chỉ sau một trận đại chiến Tam giới, Ma đế thì quyết chuyển kiếp, hắn ta thì thành ra cái dạng này, người không ra người, yêu không ra yêu, ma càng không giống.

" Ta tìm được Ma đế rồi!" Mị Cơ vừa rót trà ra ly vừa nói.

Dạ La Quân bộ dạng phong lưu cùng giỡn cợt lúc đầu liền thoáng cái đã biến mất: " Hiện tại ngài đang ở đâu?"

" Hoàng cung." Thấy hắn ta định đi tìm Ma đế, Mị Cơ vội ngăn: " Ngươi đi gặp Ma đế cũng uổng công. Hiện tại ngài không nhớ gì. Trước mắt, ta tìm cách khôi phục kí ức và ma pháp cho ngài, còn ngươi hãy tìm Đế Nguyệt!"

" Đế Nguyệt? Tại sao phải tìm nàng ta?" Dạ La Quân cau mày, sau lại cười cười hỏi: " Chẳng lẽ, ngươi định cầu toàn cho bọn họ thành đôi?"

" Cầu toàn?" Nhìn ánh mắt như đang chọc tức của hắn, Mị Cơ mặt không tức giận mà chỉ nhếch miệng cười khẩy và nói: " Tìm người là có việc cần dùng."

Dạ La Quân dựa bên cửa sổ nhìn ra xa, lại hỏi: " Đế Nguyệt chẳng phải là Triệu Nhi kia sao?"

" Không phải, chỉ là dung mạo có phần giống nhau. Nhưng, ngươi giúp ta.." Mị Cơ mắt liền ánh lên tia thâm độc: "..giết đi!"

" Ngươi thật độc!" Lòng dạ nữ nhân thật sự là độc nhất trong những loại độc ở thế gian! Nhìn Ma đế một thân lãnh khốc mà vì một chữ "tình" lại..

" Ai bảo nàng ta có dung mạo giống Đế Nguyệt!" Mị Cơ liếc hắn: " Mau đi đi."

* * *

Vọng Hồi Cốc cảnh đẹp như tiên cảnh chốn trần gian.

Tịch Thần đứng chắp tay ra sau, đầu ngẩng cao nhìn lên bầu trời đêm đầy sao rồi thở dài, sau đó đi vào phòng xem sách 'nhân duyên' mà Nguyệt Lão ông đã chép ra một bản đưa xuống.

Một con hỏa hồ ly từ bên ngoài phóng vào phòng của ông.

" Lão Tịch Thần, ông đang xem sách gì mà chú tâm đến vậy?"

" Tên tiểu tử nhà ngươi không ở Thanh Khâu lại đến đây làm gì?" Tịch Thần liếc mắt nhìn kẻ đến một cái, trong lòng thở dài. Ý trời chăng?

Rất nhanh, con hỏa hồ ly xinh đẹp kia hóa thành một tên nam nhân, tuổi thì đôi mươi là cùng, tướng mạo thì có thể nói 'mỹ nhân giai lệ' tuyệt không bằng hắn. Hắn toàn thân vận lục y nhạt phối bạch y, bên hông mang một khối ngọc bội màu đỏ.

Hồ Thích Diễm ngồi đối diện với Tịch Thần vừa châm trà vừa cười bí hiểm: " Ta đến đây, không phải tìm ông, chỉ là tiện đường nên ghé qua."

Tịch Thần cau mày, nhìn hắn hỏi: " Ngươi định đâu? Làm gì?"

" Ta đến kinh thành Hào Châu.."

Hắn ta còn chưa nói hết thì Tịch Thần bỗng tức giận, ông đặt mạnh quyển sách xuống bàn, nói: " Ta đã nói trước với ngươi rồi, ngươi và nàng không có duyên. Mau về Thanh Khâu đi. Bằng không, đại họa giáng xuống đầu ngươi, đến lúc đó.."

Hồ Thích Diễm giựt lấy quyển sách, hắn ta lật tới lật lui rồi dừng lại một trang mới đặt xuống, tay chỉ vào hàng chữ: " Vậy ta hỏi ông, cái này là do Nguyệt Lão ghi bừa vào? Cả cây nhân duyên kia, tất cả là nhầm sao?"

" Ngươi..Cái tên tiểu tử nhà ngươi, ngươi nói ai ghi bừa?" Một ông lão vận một bộ y phục đỏ, râu tóc bạc phơ, tay cầm gậy xuất hiện bất ngờ, mặt mày không vui.

" Lão già, ông nói đi. Ta và Ân Khuê là một cặp trời định? Bọn ta có duyên kiếp với nhau phải không?" Hồ Thích Diễm mặt lạnh nhìn Nguyệt Lão hỏi.

Lão Tịch Thần hừ lạnh nói: " Ta nói nhiều lần rồi, mà hắn vẫn một mực không tin. Ông nói đi."

Nguyệt Lão vuốt râu ra dáng thần tiên cao thâm, tiên cơ lộ từ từ mà nói: " Ngươi và nàng quả thật là có tình duyên định ở kiếp này. Nhưng là.."

" Không cần nói tiếp. Ta chỉ cần biết, ta và nàng có duyên, như vậy là đã đủ, tất cả những chuyện kia không bàn đến. Ông không cần nói thêm gì!" Hồ Thích Diễm dứt lời liền biến mất dạng.

" Hây! Cái tên tiểu tử này.." Nguyệt Lão thở dài.

" Dây nhân duyên của hắn và nàng ta khi nào đứt?" Tịch Thần nhìn Nguyệt Lão hỏi.

Nguyệt Lão vuốt râu bước đến phía cửa sổ, mắt nhìn lên trời lại thở dài.

" Nếu chưa..hay là ông tự ra tay đi." Ánh mắt Tịch Thần cực nham hiểm, tay làm động tác 'chém' dứt khoát, miệng nói: " Cắt đứt!"

Nhớ đến cái người gọi là thiên định duyên của Hồ Thích Diễm, là ông lại liên tục rủa. Nhân duyên thiên định cái rắm! Phối ngẫu lung tung!

" Ngươi nghĩ chuyện này dễ dàng quá rồi!"

" Vậy thì..Hắn là yêu, ông nối cho hắn lại một sợ dây khác, phối với con gì cũng được! Tuyệt không thể như thế mà để thành!"

" Ta không ngốc đến nỗi nghe theo lời của ngươi! Tội này không nhỏ đâu!" Nguyệt Lão liếc Tịch Thần nói tiếp: " Ngươi lo thân ngươi trước đi. Đừng có tìm cách lôi thêm ta vào chịu khổ cùng ngươi!"

" Ta nào có ý như vậy với ngươi!" Tịch Thần cười cười: " Trên Thiên giới cái gì cũng buồn chán, nhân gian có nhiều thú vui. Ngươi và ta lại là hảo hữu tốt của nhau, sao ta có thể hưởng điều tốt một mình?"

Nguyệt Lão miệng cười cười, nói: " Vậy ngươi cứ ở lại đây đi. Ta về nói bề trên một tiếng, là ngươi được như ý nguyện!" Dứt lời liền phất tay biến mất.

Tịch Thần đen mặt: " Ý nguyện cái rắm!"

" Lão già?" Cô Ngữ hậm hực đi vào: " Chuẩn bị xong chưa? Hôm nay mà thất bại, ông ở lại đây luôn đi!"

" Bà yên tâm!" Tịch Thần cười ngọt, nhanh tay kéo ghế và rót trà: " Chờ đến khi nguyệt lên dạng biến. Thời cơ đến, tự khắc lưu chuyển.."

* * *

Mặt trời bắt đầu lui về tây, cảnh đêm bắt đầu khơi màu.

Kinh thành Hào Châu bắt đầu nhộn nhịp, nhưng ngoại thành lại náo nhiệt hơn, người ra khỏi thành vào lúc này nhiều không tả xiết.

" Ngươi nghe tin gì chưa? Lệ Sương ở Yến Xuân lầu chịu lộ diện rồi! Tối nay, ta nhất định đến xem cho bằng được!" Một tên công tử phe phẩy quạt vừa đi vừa nói với tên ở bên cạnh.

" Ta đã nghe rồi!" Tên công tử bên cạnh thở dài: " Nhưng nghe đâu, nàng ta nghe tin Lục Lang vương gia hồi kinh mới vậy thôi!"

" Vậy ngươi nghĩ, Lục Lang vương gia sẽ đến sao?" Làm mất hứng của hắn.

Tên kia hừ lạnh: " Dù không đến, cũng không đến lượt ngươi chiếm được mỹ nhân!"

Biết là đấu giá, hỏi xem một tên công tử nhỏ nhoi như hắn có thể tranh? Không biết có đủ bạc để đến gần để nhìn hay không?

* * *

Hoàng cung, Cẩm Linh điện.

Một tên nam nhân mặt lạnh, bộ dáng hắn rất khẩn trương, hắn hỏi vị cung nữ đang lơ mơ tỉnh: " Công chúa đâu?"

" Công chúa..Ta, ta...ta không biết!" Vị cung nữ kia hoảng sợ.

Nghe nàng ta bảo không biết, tên đó liền đứng lên ra lệnh cho đám thuộc hạ: " Mau chia ra tìm công chúa!"

Hắn lập tức thần tốc đi tìm.

Ở một lư đình, một lớn một nhỏ nói chuyện.

" Hôm nay, có phải kinh thành rất náo nhiệt?" Một tiểu cô nương ngồi bên lan can chống cằm lên tiếng hỏi.

Bạch y nam tử đứng bên cạnh, hắn nhếch môi cười nhẹ hỏi: " Khuê Nhi, ngươi có muốn đi nhìn một chút không?"

" Được không?" Mặt mày tiểu cô nương kia liền rạng rỡ, quay đầu hỏi: " Ngươi đưa ta đi được sao?"

Mà tên bạch y đó chính là Hồ Thích Diễm, hắn ta gật đầu nói: " Được!"

Còn người kia là Cửu công chúa - Ân Khuê, nàng ta mặt mày tươi cười: " Đi một chút, chắc không ai phát hiện?"

Lúc định đưa người đi thì không biết từ đâu có một tên bất ngờ xuất hiện, tên đó cướp người từ trong tay của Hồ Thích Diễm hắn đã đành, đã thế hắn ta còn làm hắn bị thương rất nặng, lộ cả nguyên hình, hắn đành bỏ đi vì tên này có pháp lực không thể coi thường.

" Vận Đình, đừng đuổi theo." Ân Khuê vội ngăn.

Tên được gọi là Vận Đình định truy theo tên yêu quái kia liền dừng lại, đến gần xem xét Cửu công chúa.

" Cửu công chúa, người không sao chứ?"

Ân Khuê lắc đầu, nàng có chút không vui: " Ngươi vì sao chưa biết xảy ra chuyện gì, đã đánh hắn?"

" Hắn là yêu, ta sợ.."

" Hắn là yêu. Nhưng hắn không làm hại ta." Không giống đám người ở đây, là người mà cũng hãm hại nhau...

Cửu công chúa tức giận bỏ đi, lại vừa nói: " Hắn mà có chuyện gì, ta không muốn gặp ngươi." Có nguy đến mức chết không?

" Công chúa.."

Vận Đình định đuổi theo nàng ta để giải thích thì vô tình thấy một miếng ngọc màu đỏ đang phát sáng, hắn nhặt nó lên thì ánh sáng liền vụt tắt, rất kì lạ.

Là của tên yêu quái kia?

* * *

Từ khi trở về, Y Di tạm hoãn tất cả các hoạt động để ở nhà nghỉ ngơi, đến nay cũng đã hơn một tuần.

Nằm một lúc lâu trên giường, Y Di dần dần cảm thấy mí mắt bắt đầu nặng trĩu, chắc là do thứ thuốc an thần mà mẹ cô đã cho uống.

Mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

Cô có chút cảm giác quái dị gì đó không rõ, vừa mở mắt ra đã thấy bản thân ở một nơi nào đó vô cùng tối tăm.

" Y Di.."

" Ai?" Y Di vừa hỏi vừa nhìn quanh, không thấy ai cả, xung quanh cô chỉ toàn là một mảnh màu đen, không biết cô đã đến nơi nào?

Đây là đâu? Mộng?

Trong lúc mơ hồ không biết bản thân đã ở chỗ nào thì Y Di lại nghe giọng của một người đàn ông trung niên cất tiếng gọi tên cô.

" Y Di.."

" Là ai gọi tôi?" Y Di lo lắng nhìn quanh nhưng không thấy gì cả, cô cũng không nhận được câu trả lời của người đã gọi mình.

Bỗng có một tia sáng lóe lên trong bóng tối và bắt đầu lan rộng ra, Y Di chậm rãi bước chân đi về phía ánh sáng phát ra chỉ vì khi nghe được người kia lại gọi cô ở phía đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.